“Nhị thiếu gia. . . Đại phu. . . Hôm qua. . . ”
Trong cơn mơ, Nghiêm Cách vẫn nghe thấy tiếng người lải nhải quanh quẩn bên tai, phiền phức vô cùng, hắn cảm thấy đầu trướng phát đau. Hắn giãy dụa tỉnh lại từ trong mơ màng, từ từ nhắm hai mắt rồi xoa bóp thái dương, “Cứ ầm ỹ nữa đầu ta sẽ nổ tung mất.”
Trong phòng đột nhiên im lặng mấy giây, một giọng nữ mềm mại ngạc nhiên nói: “Nhị thiếu gia, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!”
Lập tức mấy giọng nói khác cất lên, không ngừng hô “Quá tốt”, “Nhị thiếu gia tỉnh rồi.”, sau đó có mấy người nhanh chóng chạy đi.
Nghiêm Cách cảm thấy mấy giọng nói kia cực kỳ xa lạ, nhưng đầu hắn vẫn còn đau nhức nên không để ý đến nữa. Hắn khó khăn ngồi dậy, đỡ đầu hỏi: “Chuyện gì xảy ra với ta vậy?”
Vẫn là giọng nói đầu tiên kia đáp lại, “Nhị thiếu gia, ngài quên rồi sao? Ngài ngã vào trong nước, sau lại đổ bệnh mấy ngày, các đại phu đều nói có khả năng không chống đỡ được. May mà ông trời phù hộ, cuối cùng ngài cũng tỉnh lại.”
Nghiêm Cách còn tưởng rằng mình nghe lầm, hắn mờ mịt lặp lại lần nữa: “Rớt xuống nước?”
Một đôi tay nhỏ bé của nữ nhân đưa tới dịch chăn cho hắn.
“Đúng thế.”
Nghiêm Cách thanh tỉnh hơn chút ít, mở mắt ra liền thấy chăn hoa đang đắp trên người, đuôi lông mày nhướng lên. Ai đổi cho hắn cái chăn tầm thường này vậy? Hắn quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, lập tức ngạc nhiên.
Cô bé này là ai? Lông mày mỏng, đôi mắt tròn, khuôn mặt tròn, chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc phục sức nha hoàn cổ đại, đỉnh đầu chải hai búi tóc tựa như gió xoáy, nghẹo đầu nhìn hắn, vừa lo lắng vừa thân thiết.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, màn che rũ xuống, vải gấm phủ trên bàn tròn, xà nhà màu đỏ thẫm khiến hắn cực kỳ bối rối: Đây là đâu? Rõ ràng hắn chỉ đυ.ng vào TV rồi té xỉu thôi mà, nếu không tỉnh lại ở nhà thì cũng nên tỉnh lại trong bệnh viện chứ, tại sao lại ở nơi kỳ quặc này?
“Nhị thiếu gia vẫn cảm thấy khó chịu sao? Thu Hỉ đã đi bưng thuốc rồi.” Đôi mắt to của nha hoàn tràn ngập lo âu.
Nghiêm Cách bỗng nhiên nhớ đến phim cung đấu xuyên không mà mình và Lục Yên Yên cùng xem, thái dương giật giật. Không thể nào, hắn không thể xuyên không được. Xuyên không tuy không phải ngươi muốn xuyên, thích xuyên là có thể xuyên, nhưng mà hắn chỉ va vào TV một phát thôi! Hắn chống đỡ cơ thể hòng vực dậy nhưng toàn thân không có tí sức lực nào, lại không thể gọi tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi đỡ mình, hắn không thể làm gì khác hơn là buông tha, sau đó quan sát tỉ mỉ bày biện trong căn phòng, càng nhìn càng thấy kinh hãi.
“Nhị thiếu gia? Ngài làm sao vậy?” Nha hoàn lại gần, chân tay luống cuống.
Nghiêm Cách liếc nàng một cái rồi khoát khoát tay. Nói nhiều sai nhiều, dựa theo tình huống trước mắt có lẽ hắn vẫn nên lấy bất biến ứng vạn biến*. May mà hắn đã xem mấy tập phim lúc nhân vật chính mới xuyên không, giả bị mất trí nhớ, hắn biết. Hắn nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, che đầu, trong giọng nói đầy ắp thống khổ.
*Lấy bất biến ứng vạn biến: Triết học của đạo gia, dùng không thay đổi đối phó với thay đổi. Ý chỉ nắm vững được tính chất căn bản của đồ vật để đối phó với vạn vật thay đổi của thế giới. Ví dụ như trong kì thi đại học. “Không thay đổi” ở đây là tri thức, những gì đã học được; “Thay đổi”, là đề thi. Cho nên, nếu nắm giữ kiến thức căn bản tốt, thì sẽ thong dong đối phó với những hình thức biến hóa của đề thi.
“Đau đầu quá, sao ta không nhớ gì thế này? Tại sao lại như thế. . . ”
“Cái gì?” Nha hoàn sắc mặt trắng nhợt, xách váy chạy ra ngoài phòng, miệng giòn giã hét toáng lên: “Đại phu! Đại phu . . .”
Nghiêm Cách thấy bên ngoài không có động tĩnh gì liền nhảy xuống giường, đầu gối mềm nhũn suýt nữa quỳ rạp xuống đất. Bước chầm chậm, hắn đến thẳng bàn trang điểm, thứ đầu tiên nhìn thấy trong gương chính là một thanh niên với đầu tóc dài trông đến là buồn cười. Hắn lấy tay dùng sức kéo ra, đau đến nhe răng. Tóc này là thật!
Hắn ngã ngồi trên ghế, cúi thấp đầu, có chút mờ mịt. Xuyên không thật rồi. Sao lại xuyên không được nhỉ? Loại chuyện hồn xuyên này làm sao tồn tại được? Vậy hắn ở thế kỷ 21 đã chết rồi ư? Người kia sẽ biết hắn đã chết ư? Người kia có thể có chút không nỡ hoặc cảm khái gì với cái chết của hắn không? Tại sao phải xuyên qua vào lúc này? Coi như số mệnh an bài có một kiếp này nhưng vì sao lại không xuyên ngay sau khi hắn bày tỏ với người kia? Hắn yêu người kia đã ba năm.
“Nghiêm Cách! Cách nhi!”
Giọng nói nữ tính nhẹ nhàng êm dịu kèm theo tiếng bước chân vội vàng mềm nhẹ truyền vào lỗ tai Nghiêm Cách.
Người này thế mà có tên giống mình. Hắn lấy lại tinh thần, thấy một vị mỹ phụ mặc váy lụa mỏng nhanh chóng tới gần, vẻ mặt thân thiết. Tuổi mỹ phụ nọ khoảng chừng bốn mươi, dung mạo đoan trang, khí độ bất phàm. Sau lưng là hai nữ tử khác, một tiểu nha hoàn mười lăm mười sáu tuổi, mặt trái xoan; một người chừng ba mươi tuổi, tóc được vén lên, mặc trang phục phu nhân.
“Con à, sao lại ngồi đây? Mau trở lại giường nằm xuống. Đừng vội, đại phu sắp tới rồi.”
Nghiêm Cách nhất thời không kêu nổi tiếng “nương”, theo động tác đỡ của phu nhân nọ mà ngồi trên giường.
“Hài tử đáng thương, còn chỗ nào khó chịu không? Thu Hỉ nói đầu ngươi nóng đến mơ hồ, cái gì cũng không nhớ?”
Nghiêm Cách gật đầu, khó chịu cau mày đáp: “Cứ nghĩ cái gì thì đầu cực kỳ đau đớn. . . ”
Sắc mặt Nghiêm phu nhân gấp hơn, vội hỏi: “Vậy ngươi còn nhớ việc ngươi đang chờ tuyển tú nam không? Đại tuyển Tú nam tú nữ mấy ngày nữa là cử hành rồi!”
“Cái gì cơ! Chờ tuyển tú nam?” Nghiêm Cách ngạc nhiên suýt nữa sặc nước miếng.
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Nghiêm phu nhân khẩn trương, “Lần đại tuyển này quan hệ trọng đại, ngàn vạn không thể xảy ra nửa phần sai sót. Ngươi thực sự không nhớ rõ cái gì thật sao?”
Chờ tuyển tú nam, tuyển tú nam, tú nam, nam. . . Trước mắt Nghiêm Cách trời đất quay cuồng. Hay là đâm chết mình đi!! Nói không chừng đυ.ng lần nữa sẽ trở về được. Nhìn thấy rường cột màu son cách đó không xa, hắn nhào qua, đâm đầu vào, ngay cả vị trí đâm cũng giống hệt như lúc hắn đυ.ng vào TV.
Sau một riếng “cộc”, đầu hắn “ông” một tiếng, vô lực ngã xuống quỳ rạp trên đất, đau đến ná thở, trước mắt cũng túa ra sao Kim. Hắn đã hiểu, thực sự đã hiểu, Nghiêm Cách này nhất định muốn trốn tuyển tú nên mới nhảy xuống nước tự sát.
“Cách nhi!” Nghiêm phu nhân cuống quít đi đỡ hắn, nghiêm túc khiển trách nha hoàn bên cạnh, “Còn không mau đỡ Nhị thiếu gia trở lại giường ?”