Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư

Chương 26: Kiểm tra tinh thần lực

Hạ Phi tự cho là đã phát hiện được bí mật của Giang thiếu tướng, kích động tới mức lúc về đến phòng ngủ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Mặc dù bản thân hắn cũng đã không còn là xử nam, thực ra Hạ Phi cũng không phải là phản cảm gì. Hắn chỉ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, ở Thôn Nha Tinh hầu hết khi kết hôn đều chọn người phù hợp với mình làm vợ chồng, chỉ khi nào không thể tìm được người phù hợp mới tự do kết hôn hoặc đến kho gen tiến hành ghép đôi.

Vậy trường hợp của Giang thiếu tướng là sao?

Giữa Giang Thành Khải và người phù hợp đã xảy ra chuyện gì, tại sao không cùng người đó kết hôn mà lại muốn cưới một người ngoài cuộc như hắn?

Sự nghi ngờ này kéo dài đến hơn một tuần vẫn không có lời giải đáp.

Trong mấy ngày này, ngoại trừ thời gian lên lớp, những lúc rảnh rỗi Hạ Phi lại dựa theo phương pháp Phổ Nhạc đại sư đã dạy để huấn luyện củng cố tinh thần lực. Phương pháp củng cố tinh thần lực tốt nhất chính là sử dụng nó liên tục, mà Hạ Phi cũng tìm được cách thức huấn luyện rất phù hợp với bản thân —— đối chiến cơ giáp.

Mặc dù thể chất của hắn chỉ có cấp F, đối chiến quá nhiều sẽ dẫn đến cứng cơ, không cử động được, nhưng hắn còn có thuốc cường lực siêu cấp cục bông Lam Hồ điểu mà! Thuốc cường lực của người ta là loại dùng một lần hết tác dụng, hắn ngược lại sau khi tinh thần lực được củng cố lại có thể dùng tinh thần lực nuôi lớn cục bông. Một vòng tuần hoàn vô hạn như thế, cộng thêm tốc độ tay thần sầu kiếp trước luyện được, Hạ Phi cơ bản mỗi ngày đều có thể đánh khoảng hai, ba mươi trận, đập nát đầu năm, sáu cái cơ giáp, quả thật là sảng khoái đến không thể sảng khoái hơn.

Chỉ trong vẻn vẹn một tuần, Hạ Phi đã quang vinh lọt vào bảng xếp hạng người mới triển vọng trong tuần và bảng tổng sắp chung.

Toàn bộ giới cơ giáp đều biết đến một tên lính mới như hắc mã đột nhiên xuất hiện, là một gia hỏa thích đeo kính râm, tên là 【Phi thiên】, không ai biết rõ thân phận của người này, bởi vì người này vừa đánh xong đã chạy mất hút, y như trốn nợ.

Những chuyện này Hạ Phi hoàn toàn không biết, bởi vì lúc này hắn đang xếp hàng trong đại sảnh chờ kiểm tra tinh thần lực, hứng chịu ánh mắt săm soi của mọi người xung quanh —— người duy nhất không săm soi hắn chắc chỉ có mỗi Lâm Tiêu Tiêu.

Ánh mắt lập lòe của bọn họ giống như đang nói —— cái tên vô dụng như cậu tinh thần lực nhất định cũng cực kỳ vô dụng, bọn tôi chờ xem kịch vui! Loại như cậu cực kỳ không xứng với Giang thiếu tướng!

Hạ Phi mặc dù đã thông qua bách khoa toàn thứ biết được cấp độ tinh thần lực của mình nên cũng không lo lắng gì, thế nhưng cho dù là ai đi chăng nữa bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế cũng đều cảm thấy khó chịu, mà thiểu số không thắng nổi đa số, Hạ Phi chỉ có thể ở trong lòng yên lặng niệm Tam tự kinh.

Có tổng cộng mười phòng kiểm tra, Hạ Phi đợi gần năm lượt mới đến lượt hắn.

Hạ Phi cố gắng không chú ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn và Lâm Tiêu Tiêu liếc nhìn nhau, dùng ánh mắt khích lệ đối phương, sau đó ngẩng cao đầu đi vào phòng kiểm tra. Hạ Phi nhất định phải đem toàn lực xuất kích, dọa chết đám người ngu xuẩn kia! Run rẩy đi những kẻ phi nhân loại!

Đi vào phòng kiểm tra, trong phòng đơn giản hơn so với Hạ Phi tưởng tượng rất nhiều, chỉ có một bàn điều khiển và một cái ghế dựa, phía trên ghế treo lơ lửng một thiết bị bảo hộ trông gần giống như l*иg ủ tóc trong tiệm cắt tóc.

Trong phòng có một giảng viên chuyên về tinh thần lực, là người phụ trách tiến hành kiểm tra tinh thần lực.

Trong tay giảng viên phụ trách tiến hành kiểm tra đều có thông tin của học viên, giảng viên này cũng như vậy. Giảng viên vừa nhìn thấy tư liệu của Hạ Phi ghi thể chất cấp F liền nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, thế nhưng Hạ Phi có thể nhìn ra ý tứ trong mắt người này, giảng viên này không coi trọng hắn.

Hạ Phi bĩu môi, dựa theo chỉ dẫn ngồi vào máy kiểm tra.

Kiểm tra tinh thần lực tổng cộng chia làm ba phần —— tìm kiếm, công kích, mở rộng.

Hạ Phi tháo máy hỗ trợ, đội vào thiết bị bảo hộ, nhanh chóng tiến vào không gian ảo.

Phần đầu tiên là tìm kiếm, kiểm tra độ chính xác. Trong không gian ảo sẽ xuất hiện những kết nối ý thức được đánh ký hiệu ngẫu nhiên, người tham gia kiểm tra trong thời gian quy định phải nhanh chóng tìm ra đúng kết nối ý thức đã được ký hiệu. Cấp độ tăng lên, số lượng kết nối ý thức xuất hiện cũng nhiều hơn, tìm ra được kết nối ý thức mang ký hiệu lại càng khó khăn hơn. Nếu thất bại ở cấp độ nào, kiểm tra sẽ tự động kết thúc, đồng thời hệ thống sẽ cho ra kết quả cấp bậc tinh thần lực.

Phần thứ hai là công kích, kiểm tra sức chịu đựng. Trong không gian ảo sẽ liên tục xuất hiện các điểm sáng, số lượng điểm sáng sẽ tăng lên theo thời gian, yêu cầu kiểm tra là xác định tối đa số lượng điểm sáng mà người tham gia kiểm tra có khả năng tấn công, phần này không tính thời gian, cứ tiến hành đến khi nào người tham gia kiểm tra không chịu được nữa mới dừng.

Phần thứ ba là mở rộng, kiểm tra chất lượng. Trong không gian ảo sẽ xuất hiện một phần phối cảnh, người tham gia kiểm tra phải dùng tinh thần lực của bản thân để mở rộng phối cảnh càng sâu càng tốt, đến khi nào đến tầng sâu nhất không thể mở rộng được nữa mới dừng.

Hạ Phi tiến hành phần thứ nhất vô cùng thuận lợi, các kết nối ý thức lộn xộn trong đầu hắn nhanh chóng được tách ra, từng cái từng cái được sắp xếp cẩn thận, kết nối ý thức mang ký hiệu cũng theo đó mà xuất hiện rất nhanh, giống như thả một hạt vừng đen vào một bát gạo trắng, chỉ cần tùy tiện sờ một chút đã có thể nhặt riêng ra. Mặc dù về sau số lượng kết nối ý thức tăng lên, Hạ Phi cũng chỉ mất thêm một giây để suy xét. Nếu không phải đột nhiên bị đau bụng làm rối loạn tiết tấu, khiến hắn bỏ lỡ vài kết nối ý thức, Hạ Phi cảm thấy có lẽ hắn vẫn còn có thể tiếp tục lên cấp độ cao hơn.

Hắn không tháo thiết bị bảo hộ, trực tiếp tiến hành phần hai, vậy nên cũng không thấy được ánh mắt hoảng sợ của giảng viên giám sát kiểm tra.

Phần thứ hai là tấn công điểm sáng, cũng không có vấn đề gì, Hạ Phi cảm thấy chơi cái này so với đánh CS kiếp trước dễ hơn nhiều, càng đánh càng hăng, nhưng cuối cùng vẫn bị cơn đau bụng làm ảnh hưởng.

Mẹ nó, đừng nói là ăn phải đồ hỏng gì đấy nhé?

Cũng tại hắn quá lười, ăn đồ ăn trường phát cho, mỗi tầng ký túc xá đều có một phòng bếp nhỏ, xem ra sau này vẫn phải tự mình động thủ thì mới mong ăn no mặc ấm được.

Hai lần kiểm tra đều bị cái bụng này phá đám, có còn muốn chọt mù mắt chó đám người phi nhân loại kia nữa hay không…

Lúc Hạ Phi còn đang nghĩ linh tinh, phần thứ ba đã bắt đầu.

Đây là một mảnh đất hoang mênh mông bát ngát, Hạ Phi cảm thấy bản thân có thể nhìn thấy toàn bộ vùng đất này, một ngọn cỏ cũng không có. Hắn bắt đầu đi về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, không khí xung quanh cũng dần biến đổi. Đất hoang dần dần biến mất, đập vào mắt là một thảo nguyên xanh ngắt, Hạ Phi tiếp tục đi về phía trước…

Giảng viên giám sát ngồi trước máy kiểm tra, nhìn con số trên màn hình không ngừng tăng lên, cả người đều không ổn. Người học viên này cấp bậc tinh thần lực đã vượt qua cấp A, đang gần đến cấp S… Không đúng, đã đạt đến cấp S rồi!

Một worker thể chất cấp F sao lại có tinh thần lực cấp S!

Giảng viên dùng sức cắn ngón tay, đang định tiếp tục quan sát, đột nhiên phát hiện thiết bị bảo hộ trên đầu Hạ Phi bốc khói.

Máy quá tải, không chịu nổi tinh thần lực của người tham gia kiểm tra!

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu giảng viên. Giảng viên cố ngăn cảm giác kinh hãi trong lòng, vội vàng tiến đến muốn đánh thức Hạ Phi, chẳng may máy móc xảy ra vấn đề trục trặc, Hạ Phi nhất định sẽ bị thương rất nặng!

Chỉ có điều tay của giảng viên vừa chạm vào tay Hạ Phi, ý thức đã bị cuốn vào một vòng xoáy.



Hạ Phi không biết đã đi bao lâu, nhìn qua rất nhiều cảnh tượng khác nhau, hắn bắt đầu cảm thấy buồn chán.

Nhưng hắn không dừng lại, bởi vì kiểm tra vẫn chưa kết thúc, hắn vẫn đang chờ cơ hội chọt mù mắt chó của quần chúng, cho nên nhất định phải cố gắng nỗ lực!

Hắn vừa nghĩ như thế, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, không còn là phối cảnh thiên nhiên nhàm chán nữa, mà là một căn phòng nhỏ cũ nát.

Hạ Phi phát hiện bản thân đang đứng trong góc phòng, dùng góc độ của một người xem mà quan sát.

Giữa căn phòng có một đôi vợ chồng đang cãi vã kịch liệt, nhặt được cái gì là ném vào đầu đối phương cái đấy, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi quệt qua ống quần của Hạ Phi, Hạ Phi theo bản năng tránh đi, mới phát hiện bên cạnh mình còn có một bé trai đang ngồi xổm, gương mặt nhìn có hơi quen, cũng không nhớ ra đã gặp ở đâu rồi. Vẻ mặt bé trai tràn đầy sự sợ hãi và đau đớn, trên cánh tay và mắt cá chân đều có rất nhiều vết bầm tím cùng với vết xước còn đang chảy máu do bị mảnh vỡ đồ đạc văng trúng.

Hạ Phi vội vàng ngồi xuống, muốn hỏi xem bé trai có sao không, nhưng lúc duỗi tay ra bàn tay lại xuyên qua bả vai đối phương, hoàn toàn không thể chạm vào.

Lẽ nào đây cũng là một phần của bài kiểm tra?

Hạ Phi nhíu mày, một giây sau hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ đau đớn, tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông, Hạ Phi đột ngột mở mắt.

Trước mắt hắn toàn một màu đen, trong mũi ngửi thấy mùi cháy khét.

Hạ Phi tháo thiết bị bảo hộ ra, đeo máy hỗ trợ thị lực thính lực vào, đã thấy giảng viên phụ trách kiểm tra ngã trên mặt đất, vẻ mặt nhăn nhó, bất tỉnh nhân sự. Gương mặt người này giống hệt bé trai Hạ Phi vừa gặp.

Cùng lúc đó, cửa phòng kiểm tra bị người bên ngoài dùng sức phá ra, một đám nhân viên công tác lập tức xông vào.

Hạ Phi há miệng, còn chưa kịp nói gì, đã cảm thấy bụng đau hơn gấp mười lần so với lúc nãy, ngã ngồi xuống ghế, hôn mê bất tỉnh.