Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư

Chương 24: Đề tài nóng nhất Tinh bác (2)

Hạ Phi nhớ kiếp trước có xem qua một bộ phim, nữ chính bởi vì bị ngấm chất CPH4 vào cơ thể, có siêu năng lực, kết thúc phim, cô ấy nhắn cho nam chính một tin nhắn —— I’m everywhere1.

Bây giờ Giang thiếu tướng khiến cho Hạ Phi có cảm giác y như thế!

Tôi ở khắp mọi nơi!

Lần này Hạ Phi không say, hắn sẽ không ngu xuẩn cho rằng đối phương là hồn ma hay cương thi, hắn chỉ cảm thấy cuộc đời thật thối nát —— hắn luôn đinh ninh là chồng mình chết rồi, bây giờ người quay về tức là hắn thật sự đúng nghĩa là phải gả cho một người đàn ông!

Hạ Phi cả người đều không ổn.

Giang Thành Khải nhìn thấy Hạ Phi cũng vô cùng kinh ngạc.

Y tối hôm qua mới ép hỏi ra được nguyên nhân Nữ hoàng âm mưu gài bẫy mình từ miệng Lawson, cho nên hôm nay đến nhà Phổ Nhạc đại sư để tìm kiếm đáp án chính xác.

Phổ Nhạc đại sư tên đầy đủ là Al Phổ Nhạc, là đệ tử ngoại môn có cấp bậc cao nhất trong số các dệt mộng sư của phái Al, đồng thời ông cũng là thầy của Hạ Kỳ – người từng là dệt mộng sư mạnh nhất Liên bang kiêm tình nhân của Nữ hoàng. Sở dĩ nói là đã từng, bởi vì Hạ Kỳ 19 năm trước trong trận đối chiến với tinh hệ Jale của Đế quốc đã bị Đế quốc bắt làm tù binh, từ đó đến giờ không có tung tích, tám chín phần mười là đã chết.

Thượng tá Lawson trước đây là bạn học của Hạ Kỳ, ít nhiều biết được quan hệ giữa Hạ Kỳ và Nữ hoàng. Theo Lawson từng nói, Nữ hoàng cùng chồng hiện tại tình cảm không gắn bó, bà ta cho rằng Hạ Kỳ 19 năm trước bị Đế quốc bắt là do Giang gia ngáng chân. Hơn nữa ba đứa con của Giang gia đều là C, lại đều mang huyết thống hoàng tộc, thù mới hận cũ gộp lại, Nữ hoàng quyết định ra tay với Giang Thành Khải.

Đối với lời giải thích này, Giang Thành Khải không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng không thể không tin hoàn toàn.

Vương vị hiện tại đích xác vốn không thuộc về Nữ hoàng, tinh thể gia truyền của hoàng gia năm năm trước đột nhiên mất tích, càng khẳng định Nữ hoàng này không phải là ứng cử viên của chức vị này. Bí mật này cũng chỉ có người trong hoàng tộc mới biết, dù sao đất nước vẫn cần một vị lãnh tụ, cho nên Nữ hoàng vẫn là Nữ hoàng.

Thế nhưng người kinh ngạc lại không chỉ có Hạ Phi và Giang Thành Khải.

Lâm Tiêu Tiêu đang bị chó của đại sư đè ngửa trên đất, trực tiếp rống lên: “Giang thiếu tướng?!”

Giang Thành Khải khẽ mỉm cười: “Xin chào.”

Lâm Tiêu Tiêu trợn mắt: “Ngài chưa chết sao?”

“…” Giang thiếu tướng nụ cười cứng đờ, “Đến quỷ môn quan thì quay lại, hôm nay vừa trở về, tôi đang chuẩn bị về gặp người nhà, gặp cả vợ tôi nữa.” Y rất có thâm ý nhìn về phía Hạ Phi một cái.

Hạ Phi: “…”

Lâm Tiêu Tiêu lúc này mới nhớ ra quan hệ của bạn cùng phòng với Giang thiếu tướng, đẩy con chó ngốc ra, chạy đến chỗ Hạ Phi đẩy hắn về phía Giang thiếu tướng, “Giang thiếu tướng, vợ mới cưới của ngài đây!”

Giang Thành Khải nhìn Hạ Phi, trong mắt đều là ý cười: “Tôi biết.”

“…” Hạ Phi bị y nhìn đến cả người đều cứng ngắc.

“Đúng đúng” Lâm Tiêu Tiêu gãi đầu, “Giang thiếu tướng để ý Phi Phi như thế, mới về đã xem ảnh cậu ấy rồi.”

Giang Thành Khải nhìn Hạ Phi không chớp mắt: “Đúng vậy.”

Hạ Phi: “…”

Làm ơn đừng nhìn chằm chằm nữa, bị nhìn đến chân cũng nhuyễn luôn rồi!

Lâm Tiêu Tiêu tuy rằng bình thường hơi tiện, nhưng vẫn rất có nhãn lực, vừa nhìn ánh mắt của Giang thiếu tướng đã biết Giang thiếu tướng đối với người “vợ” này có bao nhiêu hài lòng, một tay dắt chó ngố, một tay đẩy Phổ Nhạc đại sư đi vào phòng trong.

Phổ Nhạc đại sư nhìn nhìn bên này lại nhìn nhìn bên kia, đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào Hạ Phi: “A! Đây không phải là vợ cậu sao?”

“Được rồi được rồi,” Lâm Tiêu Tiêu lôi kéo ông, “Cho nên chúng ta đừng tiếp tục quấy rầy bọn họ tiểu biệt thắng tân hôn nữa.”

Phổ Nhạc đại sư lập tức che miệng, chỉ sợ làm ồn đến vợ chồng nhà kia, rất ngoan ngoãn đi vào trong.

Hạ Phi: “…”

Tiểu biệt cái đầu mấy người ấy! Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt có được hay không!

Hạ Phi muốn đuổi theo bọn họ đi vào trong, Lâm Tiêu Tiêu đã nhanh tay kéo đại sư trốn vào phòng ngủ, bỏ lại Giang Thành Khải cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.

Bầu không khí nhất thời cực kỳ lúng túng.

Mặc dù Giang thiếu tướng không nhìn thấy biểu tình trên mặt Hạ Phi, nhưng y có thể cảm giác được tâm tình của đối phương lúc này —— cực kỳ bi tráng.

Giang Thành Khải không nhịn được hỏi: “Cậu rất ghét tôi sao?”

Hạ Phi cả kinh, lùi về sau hai bước.

Giang Thành Khải: “…” Quả nhiên là rất ghét y.

Giang Thành Khải sống đến từng này tuổi, làm nam thần liên bang cũng khoảng mười năm, vẫn là lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ thẳng mặt như thế, có hơi bị tổn thương. Nhưng giáo dưỡng tốt đẹp khiến y vẫn duy trì mỉm cười, tiếp tục nói: “Tôi biết phải gả cho một ‘người chết’ như tôi là làm khổ cậu, cho nên tôi tôn trọng nguyện vọng của cậu, nếu như cậu muốn ly hôn, tôi sẽ không ngăn cản.”

Hạ Phi không nhịn được nói: “Đây mới là mục đích thực sự của anh đúng không?”

Giang Thành Khải: “???”

Hạ Phi nói: “Cưới phải một worker vô dụng như tôi, có lẽ là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời của Giang thiếu tướng phải không.”

Giang Thành Khải dở khóc dở cười: “Sao cậu lại nghĩ thế, tuy rằng hôn ước của chúng ta nằm ngoài dự liệu của tôi, nhưng tôi tuyệt đối không phải loại người lợi dụng người khác xong là tàn nhẫn vứt bỏ, tôi không vô tình như thế.”

Hạ Phi cau mày nói: “Lẽ nào anh thật sự muốn cùng một người xa lạ như tôi chung sống? Hoàn toàn không biết gì về nhau, không biết cách sống, hứng thú, ham muốn của đối phương thì ở chung như thế nào?”

“Những thứ cậu nói, tôi nghĩ là tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng” Giang Thành Khải nói, “Huống hồ, hai chúng ta cũng không thể tính là xa lạ.”

Hạ Phi kinh ngạc: “Cái gì?”

Giang Thành Khải cười: “Ít nhất tôi biết cậu làm cơm ăn rất ngon.”

Hạ Phi: “…”

“Cậu và Giang Thành Điềm không hợp nhau, luôn đấu khẩu, cậu còn cướp cơm của nó.”

“…”

Hạ Phi không thể tin nhìn y chằm chằm, nhìn nửa ngày, đột nhiên bước đến ghé sát vào cổ Giang Thành Khải dùng sức hít một hơi, sau đó lập tức lùi lại hai bước, hít vào một ngụm khí lạnh.

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi lắp bắp: “Anh anh anh…”

Giang Thành Khải: “Tôi làm sao?”

Hạ Phi hú lên quái dị: “Anh là Jason!”

Giang Thành Khải mỉm cười: “Nhận ra rồi?”

Hạ Phi nói: “Đương nhiên, cái loại nước hoa mùi kỳ quái này chỉ có mỗi trên người anh có!”

“…” Giang Thành Khải ngửi ngửi tay áo của mình, nghi ngờ nói, “Tôi không dùng nước hoa.”

“Chắc chắn có.” Hạ Phi chém đinh chặt sắt nói. Hắn đi đến trước mặt y, túm lấy cánh tay ngửi ngửi một chút, giống như vẫn chưa đủ, lại ngửi dọc lên trên, hai bả vai và trước ngực đều ngửi hết một lượt, hít hít một lúc phát hiện trên mặt và sau tai là mùi thơm nồng nhất.

Hạ Phi đột nhiên dừng lại: “…”

Giang Thành Khải: “…”

“Phi Phi, Giang thiếu tướng, hai người… Ối mẹ ơi!” Lâm Tiêu Tiêu vừa thò đầu ra lập tức che mặt lại, “Thật xin lỗi tôi cái gì cũng không nhìn thấy!” Sau đó rầm một tiếng vội vàng đóng cửa phòng lại.

“…”

Hạ Phi giống như bị điện giật văng ra, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Giang Thành Khải nghiêng đầu nín cười.

Hạ Phi thẹn quá hóa giận: “Cười cái rắm ấy, lúc trước anh trở về sao không nói cho tôi biết? Đóng giả thành người khác đùa giỡn tôi vui lắm à?”

“Lúc đó không tiện,” Giang Thành Khải nói, “Hơn nữa tôi cũng từng thử giải thích với cậu rồi, nhưng rõ ràng là tự cậu vừa nhìn thấy mặt tôi đã khóc lóc bảo tôi tha cho cậu đi.”

Hạ Phi: “…”

__________________

(1): Phim “TruyenHD” (2014) của đạo diễn Luc Besson, do Scarlett Johansson đóng vai chính.