Hạ Phi quay đầu nhìn lại, lập tức giãy khỏi ngực Giang Thành Khải, tội nghiệp trốn sau lưng Giang phu nhân.
Giang phu nhân an ủi vỗ vỗ mu bàn tay hắn, dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía con trai lớn.
Giang Thành Khải khổ sở nói: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích…”
Giang phu nhân vẻ mặt không tin.
Giang Thành Điềm trên mặt cũng toàn là ý tứ “Anh à sao anh có thể bại hoại như thế nhân lúc người ta uống say mà động tay động chân anh có còn là người không”.
Giang Thành Duyệt trực tiếp hơn: “Anh, em đã nhìn lầm anh rồi, không nghĩ đến anh lại là người như thế.”
Giang Thành Khải: “…”
Hạ Phi cực kỳ khổ bức nhìn Giang phu nhân: “Bác gái… Không đúng, mẹ, Giang thiếu tướng có tâm nguyện gì chưa thực hiện được sao?”
Giang phu nhân rất kinh ngạc: “Sao con lại hỏi thế?”
Hạ Phi: “Cũng đã qua thất đầu rồi, Giang thiếu tướng qua đời lâu như vậy rồi tại sao còn có thể hiện hồn về, nhất định là chấp niệm quá sâu rồi.”
Giang phu nhân sững sờ, có chút dở khóc dở cười nói: “Chuyện này thật ra…”
Bà che miệng cười một hồi, cười đến độ ánh mắt ai oán của Giang Thành Khải bắn về phía mình, mới nhịn cười nói: “Tiểu Khải, con không giải thích với con dâu sao?”
Giang Thành Khải oán khí tràn ngập: “Con vừa mới mở miệng, cậu ấy đã gào khóc xin con buông tha cho cậu ấy, còn nói sẽ ngày ngày thắp hương bái phật, ngoan ngoãn ở nhà sinh con cho con, cầu xin con đừng mang cậu ấy theo.”
Giang phu nhân nghe được một nửa đã nhịn không được lần thứ hai cười đến cả người run rẩy.
Giang Thành Duyệt cũng cười đến phát dồ: “Ha ha ha ha anh trai à anh thực sự là quá thất bại, thế nào mà lại khiến chị dâu nghĩ anh là hồn ma hiện về, ha ha ha ha anh thế mà cũng chẳng buồn giải thích luôn ha ha ha ha —— ”
Giang Thành Khải: “…”
Y vừa định giải thích thì tất cả đều tông cửa xông vào còn gì! Còn nghĩ y là tên bại hoại đang phi lễ vợ mình!
… Khoan đã, rõ ràng hôn lễ cũng cử hành rồi, y có làm gì cũng là hợp pháp mà!
Một phòng năm người hai cười một khóc một câm nín, chỉ có Giang Thành Điềm tốt bụng vỗ vỗ anh trai: “Anh cũng đừng quá khổ sở, cho dù anh làm ra chuyện gì, em cũng sẽ ủng hộ anh.”
Giang Thành Khải cực kỳ cảm động, quả nhiên không uổng công khi còn bé y thương nhất là đứa em trai này.
Kết quả một giây sau liền nghe em trai mình nói tiếp: “Kể cả anh muốn phi lễ tên worker vô dụng này, em cũng vẫn ủng hộ anh!”
Giang Thành Khải: “…”
Một chưởng táng bay em trai.
Giang Thành Điềm không thể tin ôm đầu, hoàn toàn không tiếp thu nổi sự thật anh cả ra tay đánh mình.
Hạ Phi thấy thế liền xông sang, cũng táng cho Giang Thành Điềm một phát.
Giang Thành Điềm: “…”
Vừa nãy quá khϊếp sợ, hoàn toàn không kịp tránh!!!
Hạ Phi dừng khóc, lẩm bẩm nói: “Thế mà lại bị hồn ma đánh trúng, cậu thật yếu.”
Giang Thành Điềm rít gào: “Thể chất cấp F vô dụng như cậu không tư cách nói câu này!!!”
Giang Thành Duyệt nhàn nhạt nói: “Hình như có đứa vừa bị cấp F vô dụng đánh một cái đấy.”
Giang Thành Điềm tiếp tục rít gào: “Chị rõ ràng không phải chị ruột của em!”
Giang Thành Duyệt nói: “Đúng thế.” Nói xong cũng thuận tay táng một phát.
Giang Thành Điềm: “QAQ!!!”
Vô tội vạ bị đánh hội đồng, cực kỳ tai bay vạ gió!
Em trai lệ rơi đầy mặt quay đầu bỏ chạy.
Còn lại bốn người.
Trong phòng bớt đi Giang Thành Điềm, Giang Thành Khải lập tức tiến lên nửa bước, định tiếp tục giải thích cho Hạ Phi.
Ai biết Hạ Phi vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, vừa thấy y lại y như thấy quỷ sống, phản xạ có điều kiện xoay người chạy, kết quả loạng choà loạng choạng chân trái giẫm lên chân phải…
“Bộp” một tiếng mặt về với đất, tươi sống hôn mê.
Giang Thành Khải: “…”
Giang Thành Duyệt đồng tình nhìn anh trai một cái, xem ra chị dâu đối với tin tức anh mình cải tử hoàn sinh nhất thời vẫn chưa tiếp thu nổi.
Giang Thành Khải: “…”
——
Hạ Phi lại bị đói bụng tỉnh.
Lúc này trời đã sáng, ngoài cửa sổ chim chóc líu ra líu ríu khiến đầu hắn ong ong, Hạ Phi ôm đầu bước xuống giường, theo bản năng mò tới nhà bếp.
Hầu gái đang quét dọn bên cạnh lập tức chạy tới hỏi: “Thiếu phu nhân có gì phân phó ạ?”
Hạ Phi nói: “Tôi đói.”
Một hầu gái khác lập tức đáp: “Để tôi đi làm cơm cho Thiếu phu nhân.”
“Không cần đâu” Hạ Phi giơ tay ngăn lại, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, chưa nghĩ kỹ đã vội nói, “Cô nấu khó ăn lắm, để tôi tự làm.”
Hầu gái: “…”
Hầu gái sắc mặt có hơi khó coi, bản thân làm việc ở đây đã mười năm, nấu cơm cũng đã mười năm, người Giang gia chưa ai nói là khó ăn. Thiếu phu nhân hôm qua vừa mới gả vào cửa lại chê bai này nọ, thật sự coi mình là gia chủ trong nhà rồi hay sao!
Cũng không thể trách hầu gái này, hôm nọ Hạ Phi làm cơm cô ấy vừa vặn lại về quê, nếu đã nếm thử tay nghề của hắn, chắc chắn sẽ không có ý nghĩ này.
Hạ Phi hoàn toàn không để ý đến tâm tư của hầu gái, thẳng đi vào bếp.
Dị năng bách khoa toàn thư kiếp trước đã trở lại, hoạt động trong bếp cũng dễ dàng hơn nhiều.
Hạ Phi chỉ đưa tay sờ sờ vài cái đã phân biệt được đặc tính của các nguyên liệu nấu ăn, cực kỳ thuận tiện.
Chưa đến nửa tiếng sau, hắn đã bưng một bát cơm chiên thơm phức đi ra phòng ăn.
Nếu là bình thường, hắn còn có thể làm thêm vài món ăn kèm, nhưng hiện tại đã đói đến mức trước mắt biến đen, làm thế nào có cái để nhét vào bụng là tốt rồi. Ngồi trên bàn ăn, Hạ Phi lập tức gió rền sấm dật càn quét hết bát cơm.
Hạ Phi đi vào bếp múc tiếp bát thứ hai, quay trở lại đã thấy Giang Thành Khải mang bản mặt liệt của Jason ngồi đối diện chỗ hắn ngồi.
Hạ Phi đối với Jason vẫn tương đối có hảo cảm, thuận miệng hỏi y có muốn ăn không.
Giang Thành Khải vốn vẫn đang phiền não chuyện tối qua, nhưng cơm Hạ Phi làm thật sự quá thơm, y cố nhịn một chút, cuối cùng nhịn không được, thận trọng gật đầu.
Hạ Phi lập tức vào bếp múc cho y một bát.
Kết quả lúc quay lại đã thấy Giang Thành Khải đang ăn cơm trong bát của hắn.
Hạ Phi: “…”
Đó là của hắn mà! Còn nữa cái thìa kia hắn đang ăn dở đấy!
Nhìn Giang Thành Khải hoàn toàn không có vẻ gì là bận tâm, Hạ Phi lại cảm thân có hơi chuyện bé xé ra to. Người ta là quân nhân, trong doanh trại quân đội có loại khổ nào mà chưa phải trả qua, cơm thừa canh cặn có lẽ cũng đã từng phải ăn rồi. Vừa nãy gật đầu dứt khoát như thế, chắc là đói quá rồi.
Hạ Phi vừa nghĩ như thế, thái độ liền bình thường trở lại.
Lại nói, chất lượng thực phẩm ở đây quả thật ăn đứt trên trái đất. Trứng quả nào quả nấy to không khác gì trứng đà điểu, chiên một chảo cơm to dùng một quả vẫn còn thừa, thịt xay cũng cực kỳ tươi, quả thật là mười phần bổ dưỡng. Không thể tưởng tượng nổi người ở đây dùng cách gì mà khiến nguyên vật liệu chất lượng thế này biến thành mùi vị kinh dị kia.
Hạ Phi ở trong lòng cảm khái, Giang thiếu tướng ở trong lòng điên cuồng gào thét.
Vì sao lại ăn ngon như vậy!!! Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng được nếm qua thứ ngon thế này!!! Quả thực là mỹ vị!!!
Giang thiếu tướng ăn đến lưỡi cũng sắp nuốt luôn, những đồ ăn trước đây cảm thấy rất ngon hiện tại so với bát cơm này quả thật là… Khụ, phải lịch sự. (ý anh muốn nói là giống đồ ăn cho heo giống vợ anh từng nói ấy mà)
Hạ Phi nhìn Giang thiếu tướng ăn đến sắp khóc, không khỏi tặng cho y ánh mắt đồng tình, rõ ràng là cơm rang trứng bình thường đến không thể bình thường hơn, lại có thể ăn đến lệ nóng doanh tròng thế này, ngày thường có lẽ vị giác đã bị ngược đãi nhiều rồi.
Hạ Phi nói với y, “Nếu anh không chê, sau này cứ thường xuyên tới chơi, tôi sẽ làm cơm cho anh ăn.”
Giang Thành Khải mãnh liệt gật đầu, gật được một nửa đột nhiên cứng đờ cả người, nghi ngờ nhìn về phía Hạ Phi.
Trong đầu xuất hiện một ý nghĩ quỷ dị, đừng nói là vợ mình coi trọng thân phận Jason này nhé?
Hạ Phi bị y nhìn chằm chằm có hơi sợ: “Làm sao thế?”
Giang Thành Khải tiếp tục nhìn hắn đăm đăm, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu.
Hạ Phi: “…” Đến cùng là cái người này bị làm sao thế hả!
Giang Thành Điềm từ trên lầu đi xuống, đang chuẩn bị chào hỏi anh cả, đã thấy Hạ Phi ngồi ở phía đối diện, hai mắt lập tức trợn ngược.
Hạ Phi xán lạn nở nụ cười: “Điềm Điềm, chào buổi sáng.”
Giang Thành Điềm: “…”
Hạ Phi tiếp tục cười: “Có muốn cùng ăn cơm không?”
Giang Thành Điềm khịt khịt mũi, dưới ánh mắt hung tàn của anh trai, gật gật đầu.
Hạ Phi “Ồ” một tiếng, bĩu môi: “Ha, cậu mơ đi.”
Giang Thành Điềm: “…”
Giang Thành Khải: “Phốc.”
Hạ Phi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhướn nhướn lông mày nhìn Giang Thành Điềm.
Giang Thành Điềm hừ lạnh một tiếng, tự vào bếp lấy một bát cơm chiên, ngồi xuống ghế bên cạnh Giang Thành Khải, vừa trừng Hạ Phi vừa nhét cơm vào miệng. Nhưng mà mới nhét được hai miếng, lại cảm thấy cực kỳ không cam lòng, tuy rằng không phải lần đầu tiên được ăn đồ Hạ Phi nấu, nhưng Giang Thành Điềm vẫn nhịn không ăn chậm một chút, chậm rãi hưởng thụ.
Giang Thành Khải ăn xong phần của mình, nhìn về phía Hạ Phi vẫn đang ăn, đột nhiên hỏi: “Hạ Phi, cậu cảm thấy Giang Thành Khải là người thế nào?”
Hạ Phi còn chưa kịp phản ứng, Giang Thành Điềm ở đối diện đã đem cơm trong miệng phun ra, văng đầy lên mặt hắn.
“Giang! Thành! Điềm!” Hạ Phi gào thét.