Hạ Phi quay lưng về phía mọi người, nâng khung ảnh diện với mục sư, tiến hành nghi thức tuyên thệ.
“Hạ Phi, con có đồng ý trở thành người yêu cũng là người bạn đời duy nhất của Giang Thành Khải…”
Nhất bái thiên địa. Hạ Phi ở trong lòng tự biên tự diễn.
“…bất kể là hạnh phúc hay khó khăn, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay đau đớn…”
Nhị bái cao đường.
“…con vẫn sẽ yêu thương, quý trọng, chung thủy với cậu ấy vĩnh viễn?”
Phu thê giao bái.
Hạ Phi hít sâu một hơi: “Con đồng ý.”
Mục sư há miệng định nói tiếp, lại phát hiện cũng không ai để tiến hành thề nguyền tiếp, vội vàng sửa lời: “Hiện tại chú rể có thể hôn môi…” Lại nói sai rồi!
Hạ Phi liếc mục sư đang cực kỳ quẫn bách, không để ý đến vẻ mặt khϊếp sợ của mọi người, giơ khung ảnh trong tay lên, mổ một cái lên gương mặt trắng đen tuấn tú của Giang thiếu tướng sau lớp kính.
Quần chúng khách mời: “…”
Quả nhiên là yêu đến điên rồi…
Giang thiếu tướng lén lút đến dự lễ cưới của bản thân: “…”
Quả nhiên là yêu mình đến phát dồ rồi…
Hạ Phi hoàn toàn không biết hành vi tùy tiện của mình đã khiến Giang thiếu tướng bị tầng tầng lớp lớp hổ thẹn trong lòng đè chết.
Vợ yêu mình như thế, mình lại không yêu vợ phải làm sao bây giờ?
Mục sư lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh, cảm kích nhìn Hạ Phi. Đồng thời ở trong lòng tự vả một nghìn cái, đều tại bình thường nói quá thuận miệng.
Hạ Phi khẽ mỉm cười.
Sau lễ cưới là tiệc rượu, khách sạn ở ngay sau giáo đường, trong vườn kê mười mấy bàn dài, phía trên bày đầy trà bánh.
Bận rộn từ sáng tới giờ, bụng cũng sắp dính vào lưng.
Cũng không quan tâm đồ ăn ở đây mùi vị thế nào, Hạ Phi tìm một bàn trống bắt đầu ăn. Hắn cảm thấy vô cùng may mắn Giang thiếu tướng đã biến rồi, nếu không sau lễ cưới sẽ bị một đống người luân phiên mời rượu. Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều tránh đi, cũng không biết là ghét bỏ thân phận của hắn, hay là e sợ tổn thương tâm hồn yếu ớt của hắn. Cũng không đúng, nếu như Giang thiếu tướng còn sống, đối tượng kết hôn cũng không đến lượt hắn.
Hạ Phi nhún vai một cái, cầm lấy một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng.
Giang Thành Điềm không biết từ lúc nào bưng rượu đi tới, ghét bỏ nhìn Hạ Phi: “Cậu là quỷ chết đói đầu thai à?”
“Liên quan gì đến cậu.” Hạ Phi quay đầu lại, bánh ngọt trong miệng văng lung tung lên mặt Giang Thành Điềm.
“Cái thằng nhóc này…” Giang Thành Điềm vung tay muốn đánh người.
“Cậu muốn bạo lực với tôi?” Hạ Phi vất vả đem bánh ngọt nuốt xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Như thế không tốt lắm đâu, tốt xấu gì hôm nay tôi cũng là nhân vật chính.”
Giang Thành Điềm: “…”
Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên bị người ta đùa giỡn như vậy, mặt Giang Thành Điềm trong nháy mắt đỏ bừng.
Hạ Phi đắc ý liếc mắt nhìn, bỗng nhiên nhìn về phía sau cậu ta gọi một tiếng: “Anh Jason.”
Giang Thành Điềm nghe vậy cả người cứng đờ, còn chưa kịp quay đầu lại, vai đã bị người nắm, dùng sức lớn đến mức bản thân Giang Thành Điềm cũng là thể chất cấp S mà còn cảm thấy vai sắp nứt luôn.
“Anh…” Giang Thành Điềm run run rẩy rẩy mở miệng.
“Đang nói chuyện gì thế? Để tôi tham gia cùng được không?” Giang Thành Khải vẻ mặt tươi cười, lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần.
Giang Thành Điềm khóc không ra nước mắt, khẳng định đoạn đối thoại vừa nãy đều đã bị anh cả nghe thấy, nhưng bản thân rất vô tội mà QAQ! Rõ rằng là tên worker này đùa giỡn trước! Giang Thành Điềm đối với Hạ Phi một chút hứng thú cũng không có có được không! Hơn nữa tên worker này còn là chị dâu mình!
Hạ Phi đối với tiếng “Anh” này không có cảm giác gì nhiều, chỉ nghĩ Giang Thành Điềm quả nhiên là thầm mến Jason, nói chuyện với người khác cũng sợ người ta ghen. Hắn cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là nói từ phong hoa tuyết nguyệt nói đến nhân sinh triết học mà thôi.”
Giang Thành Điềm: “…”
Cậu câm miệng cho tôi!!!
Giang Thành Khải nhíu mày: “Ồ? Quan hệ của hai người hình như rất tốt.”
Hạ Phi giả cười nói: “Cũng gần như vậy, nhưng vẫn chưa thân lắm, thế nhưng tôi tin tưởng Điềm Điềm ôn nhu đáng yêu hiểu ý người như thế, bọn tôi nhất định sẽ trở thành bạn thân.”
Hừ hừ, tôi cố tình phá cậu với người cậu thích đấy, xem cậu còn dám xem thường tôi không! Hạ Phi ác liệt nghĩ thầm.
“…” Giang Thành Điềm nhịn không được, “Điềm Điềm em gái cậu!”
Hạ Phi nghiêm túc: “Điềm Điềm không phải em gái tôi, là em vợ.”
Lần này ngược lại là Giang Thành Khải nhịn không nổi: “Phốc.”
Giang Thành Điềm ai oán nhìn anh trai nhà mình: “Anh…”
Hạ Phi cực kỳ hả hê: “Hai người tình cảm cũng rất tốt mà.”
Giang Thành Điềm phun hắn: “Còn cần cậu phải nói sao!”
Hạ Phi “Ồ” một tiếng, phát hiện sau khi Giang Thành Điềm nói như vậy Jason cũng không phản bác, xem ra là lưỡng tình tương duyệt rồi. Hắn như cười như không đánh giá hai người.
Giang Thành Điềm bị nhìn đến tê cả da đầu, ngay cả Giang Thành Khải cũng thấy không dễ chịu.
“… Anh chúng ta đi thôi.” Giang Thành Điềm cảm thấy không thể anh mình cùng tên W biếи ŧɦái này ở cùng một chỗ, nếu không sớm muộn gì cũng biếи ŧɦái theo, kéo anh trai đi sang hướng khác, còn không quên quay đầu lại tàn bạo trừng Hạ Phi.
Chờ sau khi anh tôi khôi phục thân phận, nhất định sẽ ly dị cậu!
Hạ Phi bĩu môi, tùy tiện cầm một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng. Nhét xong liền cứng cả mồm, so với bánh quy còn cứng hơn.
Đang ăn, Giang phu nhân liền dẫn theo hai người đến giới thiệu với hắn.
Người đến là một nam một nữ, một già một trẻ. Nam khoảng 20 tuổi, gương mặt có ba, bốn phần tương tự Giang Thành Khải, một thân lễ phục màu đen, mái tóc màu vàng óng, trông cực kỳ tuấn tú phiêu dật. Nữ nhìn qua so với Giang phu nhân muốn lớn tuổi hơn một chút, nhan sắc chỉ ở tầm trung, kém xa so với Giang phu nhân xinh đẹp, nhưng lại là người duy nhất không mặc đồ đen trắng trong số đông đảo khách mời—— trên người người này mặc một thân sắc phục màu vàng.
Cõ lẽ là hoàng thân quốc thích. Hạ Phi đoán.
Đúng như dự đoán, Giang phu nhân chỉ vào thanh niên gọi “Bello”, rồi lại gọi người phụ nữ kia một tiếng “Nữ hoàng bệ hạ”.
Hạ Phi nhớ ra cái tên Bello, là đối tượng thầm mến của nguyên chủ.
Hắn dựa theo lễ nghi ngày hôm qua được học hành lễ thăm hỏi, Giang phu nhân đưa lưng về phía hai vị kia, ánh mắt nhìn hắn cực kỳ tán thưởng.
Nữ hoàng thì không sao, nhưng Hạ Phi đối với sự xuất hiện của Bello có hơi khẩn trương, chỉ lo đối phương nói ra chuyện thư tình kia khiến hắn mất mặt. Nhưng Bối La hình như hoàn toàn không nhận ra hắn, mỉm cười đáp lễ lại, cái gì cũng không nói.
Hạ Phi âm thầm thở ra một hơi, đồng thời cũng thương cảm cho nguyên chủ thân thể này một chút, xem ra Bello vương tử đến ai là người đưa thư tình cho mình cũng hoàn toàn không biết, cũng chỉ có cái tên trung nhị bệnh Giang Thành Điềm kia cứ đem chuyện này ra lải nhải suốt ngày.
Nữ hoàng hình như cũng không thân thiết với Giang gia, cùng Hạ Phi nói vài câu liền dẫn Bello rời đi. Giang phu nhân cũng không đuổi theo, đi đến nói chuyện cùng vài vị khách khác.
Hạ Phi xoa cằm, xem ra quan hệ của Giang gia và hoàng thất hình như cũng không được hài hòa như bên ngoài đồn đại?
Nếu không Giang phu nhân với Nữ hoàng là chị em ruột, phải cực kỳ thân thiết mới đúng, sao lại xa cách như vừa rồi, quả nhiên vô tình nhất là đế vương.
Dù sao những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến hắn, hắn chỉ cần sống tốt cuộc sống gia đình tạm bợ trước mắt là ổn rồi.
Hạ Phi lại ăn thêm một ít, cuối cùng cũng đem dạ dày nhồi đầy, liền rảnh rỗi.
Hắn có chút buồn chán, ở đây đến một người bạn để nói chuyện cũng không có. Người nhà Hạ gia cũng tới, nhưng ánh mắt tức giận của Hạ Vân nhất định sẽ nghiền chết hắn, Hạ Phi hoàn toàn không có hứng thú chủ động đi tìm ngược.
Tầm mắt đảo qua đảo lại một vòng, xác định được mục tiêu, Hạ Phi khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười xấu xa.
Đến giờ bắt nạt em vợ nhỏ bé rồi!
Hạ Phi giả vờ bưng một ly rượu, đi tới bên người Giang Thành Điềm.
Giang Thành Điềm đứng một mình, Jason chẳng biết đã đi đâu, một mình cậu ta đứng dựa vào cạnh bàn, một cỗ oán khí bay lởn vởn.
Nhìn thấy người mình cực kỳ không vừa mắt đang đi về phía này, Giang Thành Điềm nháy mắt thu hồi tâm tình, đứng thẳng người.
Hạ Phi nhịn cười, nói: “Xin chào.”
Giang Thành Điềm tức giận lườm hắn một cái: “Vừa nhìn thấy cậu cả người tôi đều không khỏe nổi.”
“Sao lại tức giận như vậy, ” Hạ Phi ghé sát vào, đẩy đẩy vai Giang Thành Điềm, “Jason đâu?”
Giang Thành Điềm cảnh giác nhìn hắn: “Cậu tìm anh ấy làm gì?” Đừng nói anh tôi biến thành khuôn mặt này cậu cũng thích nha, anh tôi sẽ không bao giờ coi trọng loại W vô dụng như cậu đâu mau tỉnh lại đi!
“Sao lại căng thẳng thế, ” Hạ Phi liếc Giang Thành Điềm một cái, đem loại ánh mắt này coi như là phản ứng đề phòng tình địch của đối phương, “Yên tâm đi, tôi sẽ không cướp người trong lòng của cậu, như thế quá thiếu đạo đức.”
“…” Giang Thành Điềm mặt đỏ bừng lên, nửa ngày sau mới gào lên, “Cậu bị mù à!!”
Hạ Phi thần sắc lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: “Đúng thế, cũng gần như là mù hoàn toàn rồi.”
Giang Thành Điềm phát hiện bản thân lại không cẩn thận chạm vào chỗ đau của người ta, nhưng lần này lại không nói xin lỗi. Đem ánh mắt sùng bái của mình với anh trai nhìn thành ái mộ, không phải mù thì là cái gì. Hầu kết trượt lên trượt xuống, cuối cùng khí thế vẫn xẹp xuống: “… Cậu chính là mù.”
Hạ Phi nhịn cười đền sắp rút gân.
Cái tên này thật sự là quá đáng yêu mà, tuy rằng tuổi tác so với mình kiếp trước chênh nhau không bao nhiêu, thế nhưng biểu hiện lại ngây thơ như thế, quả thực khiến người khác nhịn không được muốn bắt nạt.