*Canh bao: loại bánh bao có nước súp ở bên trong.
Trong phòng hội chẩn.
Bác sĩ làm một cuộc kiểm tra toàn khuôn mặt cho Cố Sanh Sanh. Kết quả kiểm tra nằm trong dự đoán của cô: mặt nguyên chủ không cấy miếng độn, chỉ có tiêm acid hyaluronic, nên không cần phẫu thuật.
*Acid hyaluronic: một loại filler, có tác dụng làm cho da căng mịn hơn.
Bác sĩ xác nhận: "Cố tiểu thư, cô muốn làm tan filler ở cằm phải không ạ?"
Cố Sanh Sanh kiên định: "Vâng, tan hết! Còn đám lông mi này nữa, có thể lấy ra luôn được không?"
Bác sĩ cười nói: "Chỉ là mi nối thôi, có thể gỡ xuống được."
Tịch Tuyết Nhi bên cạnh than ngắn thở dài: "Sanh Sanh, cậu như bây giờ rất đẹp mà, hủy đi tiếc lắm đó!"
Cố Sanh Sanh không quan tâm: "Bác sĩ, bắt đầu đi!"
Cô ngước đầu lên, mắt nhắm chặt lại, cơ thể không kiềm được mà run nhẹ.
Bác sĩ cười: "Thả lỏng một chút, tiêm cái này không đau đâu, căng thẳng quá cũng không tốt."
Bác sĩ còn chưa dứt lời, Cố Sanh Sanh liền cảm thấy mũi mình như bị muỗi đốt, sau đó là một cảm giác đau đớn không thể tả. Mũi và mắt cô bắt đầu nổi lên chua xót.
Y tá lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng an ủi: "Đau một chút rồi sẽ hết ngay thôi, đừng quá khẩn trương."
Tịch Tuyết Nhi và An Hà vô lương tâm cười nhạo cô: "Sanh Sanh, cậu vô dụng quá đi!"
Các người chờ đến lúc khóc đi! Cố Sanh Sanh vừa há miệng, cằm liền bị bác sĩ giữ lại: "Đừng mở miệng, không được động đậy."
Cố Sanh Sanh rầu rĩ ngậm chặt miệng, cằm lại bị chích thêm một phát nữa. Cơ quanh cằm không được nhạy cảm như mũi, tiêm xong một lần thuốc, Cố Sanh Sanh bị đau đến nước mắt lưng tròng.
Bác sĩ đổi một đôi găng tay mới, thay ống tiêm khác: "Tiếp theo là vị nào đây?"
Cố Sanh Sanh ôm khuôn mặt sưng húp, một bên lôi kéo Tịch Tuyết Nhi và Hà An: "Đừng chạy, các cậu tới đây!"
***
Tiêm xong mấy mũi làm tan môi còn phải quan sát thêm 3 giờ để phòng ngừa dị ứng, ba người nằm mát xa trong phòng nghỉ.
Cố Sanh Sanh đứng trước gương soi đi soi lại, nước mắt trào ra: "Sao lại càng xấu thế này!"
Mũi và cằm cô đều sưng đỏ lên, nổi hẳn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, chân núi rộng đến mức dồn hai mắt lại thành một khối. Tuy bác sĩ đã nhiều lần đảm bảo, chờ sau khi tiêu sưng là có thể khôi phục lại nguyên dạng ban đầu, nhưng Cố Sanh Sanh vẫn không thể nào yên tâm nổi.
Tịch Tuyết Nhi lúc này đã nhịn quá lâu, càng nghĩ càng bực, đấm ngực dậm chân nói: "Tớ đúng là đầu óc có vấn đề, sao lại theo cậu làm mấy chuyện khùng điên này chứ! Lúc trước rõ ràng đẹp như vậy..."
An Hà cũng than ngắn thở dài: "Rốt cuộc cậu nghĩ cái gì vậy Cố Sanh Sanh, không phải cậu nói ngũ quan của tớ quá dẹp, phải tiêm mấy mũi mới đẹp được đó sao? Tớ còn đang tích góp dành dụm, định qua năm độn thêm đây này."
Cố Sanh Sanh trợn mắt, bảo sao ba người này có thể trở thành chị em thân thiết, gu thẩm mỹ rõ ràng đều từ một khuôn mà ra. Loại phẫu thuật thẩm mỹ này sẽ gây nghiện, trong truyện gốc Tịch Tuyết Nhi càng chỉnh càng đơ, đến nỗi sau này bỏ mạng trên bàn mổ.
Cố Sanh Sanh dẫn dắt: "Bây giờ giới giải trí người ta chuộng vẻ đẹp tự nhiên. Với lại, không phải cậu muốn hợp tác với đạo diễn Chu à?"
Tịch Tuyết Nhi nghĩ ngợi, bị cô thuyết phục: "Có lý. Cố Sanh Sanh, nếu cậu dám gạt tớ, tớ sẽ... tớ sẽ chết trước mặt cậu cho xem!"
Cố Sanh Sanh: "Đừng có thề bậy bạ, ông trời nghe được đó."
Tịch Tuyết Nhi nghi ngờ: "Cậu mê tín từ lúc nào vậy Sanh Sanh?"
Mê tín cái đầu cậu! Cố Sanh Sanh ôn tồn nói: "Cậu yên tâm đi, tớ chắc chắn không lừa các cậu đâu. Nếu tớ lừa các cậu thật, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi ---"
"Cậu khốn nạn!!!" Tịch Tuyết Nhi tức tối duỗi tay véo mặt Cố Sanh Sanh, bỗng nhiên cả kinh nói: "Woa! Sanh Sanh, da cậu mềm quá vậy, mềm như đậu hủ luôn đó!"
An Hà cũng quay người lại sờ thử: "Tớ còn định hỏi, có phải cậu lén bọn tớ đi chiếu lazer đúng không? Trắng như thế này!"
Y tá vừa tiến vào nghe được, che miệng cười: "Bác sĩ của chúng ta cũng khen Cố tiểu thư da tốt, còn nói chưa từng gặp qua người nào có khung xương tốt như Cố tiểu thư, chờ hết sưng rồi nhất định sẽ xinh đẹp lắm cho xem."
Cố Sanh Sanh thầm nghĩ, trước kia cô ta lừa gạt nguyên chủ, còn dụ dỗ cô cắt khóe mắt với độn cằm, nói gì mà nhất định sẽ càng diễm lệ hơn.
Nữ vương lừa bịp lại chuyển hướng sang Tịch Tuyết Nhi: "Thật ra da của Tịch tiểu thư cũng rất săn chắc, da của An tiểu thư lại trắng như vậy, nếu ba người bắt đầu ăn kiêng, chắc chắn sẽ rất..."
"Các cậu có nghĩ cùng đừng nghĩ!" Cố Sanh Sanh kịp thời ngăn chặn những ý nghĩ đang bắt đầu rục rịch trong đầu Tịch Tuyết Nhi và An Hà.
"Vậy cậu nói xem, rốt cuộc da cậu dưỡng thứ gì mà được như vậy?" Tịch Tuyết Nhi cùng An Hà cô một câu tôi một câu, đưa tay đến siết mặt Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh nghiêng đầu né tránh, đây chính là kinh nghiệm được rèn luyện nhờ thực chiến với Thẩm Vọng: "Đừng chạm vào mặt tớ, còn chưa hết sưng đâu! Chỉ cần các cậu đồng ý với tớ, không sửa loạn mặt mũi nữa, tớ sẽ nói cho các cậu nghe."
Tịch Tuyết Nhi nhìn làn da trắng nõn của Cố Sanh Sanh, gật đầu như giã tỏi: "Đồng ý đồng ý! Mau nói đi."
Cố Sanh Sanh lúc này mới nói ra: "Thật ra tớ có một bài thuốc, để tớ làm cho các cậu một ít vậy."
Tịch Tuyết Nhi lúc này mới chịu bỏ qua. Nằm nghỉ một lát lại nói: "Tớ thật sự lo lắm. Cho tan filler rồi, lỡ không ăn ảnh thì phải làm sao đây?"
Cố Sanh Sanh rót cho cô chén canh gà: "Tự tin lên nào, mặt cậu rất có nét mà, tập trung trau dồi kỹ năng diễn xuất thêm chút nữa thì khán giả sẽ yêu thích cậu thôi."
Tịch Tuyết Nhi thút thít: "Tớ vẫn còn tốt chán, nhưng còn An Hà, bộ phim kia của cậu..."
Cố Sanh Sanh và Tịch Tuyết Nhi đều là những ái nữ của gia đình giàu có, đóng phim vì đam mê là chính. Không giống hai cô, nhà An Hà có gia cảnh bình thường, ba cô lái xe taxi vất vả nuôi cô khôn lớn, khó khăn lắm mới khá lên được một chút, lại bị tông xe trở thành người thực vật, mỗi ngày nằm trên giường bệnh đều tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền.
Năm 16 tuổi An Hà dứt khoát bỏ học, tiến vào ngành giải trí, mục đích chính là vì kiếm tiền trả phí thuốc men cho ba. Gương mặt cô dáng vẻ thanh tú điềm đạm, đóng phim sẽ không có lợi thế, phẫu thuật thẩm mỹ có thể giúp cô ấy có được nhiều vai diễn hơn.
An Hà khó nén được vẻ mất mát trên khuôn mặt nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần cười nói: "Không sao đâu mà. Ngày mai tớ chạy qua năn nỉ chị Long một chút, diễn mấy vai rồng rắn gì đó, ít nhiều gì cũng kiếm thêm được chút đỉnh."
Nghe thấy cái tên chị Long này, mặt Cố Sanh Sanh thoáng hiện lên tia chán ghét.
Có rất nhiều nghệ sĩ đang hoạt động dưới trướng công ty giải trí Tranh Ninh, một người đại diện sẽ cùng lúc quản lý mười mấy nghệ sĩ nhỏ. Chị Long đó chính là người đại diện của bọn họ, cô ta trước mặt là người đại diện, sau lưng lại ngầm dẫn mối làm ăn hoạt động này kia. Nếu không phải do cô ta, An Hà cuối cùng cũng sẽ không đến nỗi phải bước chân tới con đường đó.
Một nhân vật trong quyển sách được tạo ra bởi vài nét bút, hiện tại lại sống sờ sờ có máu có thịt xuất hiện trước mặt cô. Cố Sanh Sanh không cách nào không quan tâm được.
Nhưng bây giờ một đồng bạc cô cũng không có, giúp cô ấy kiểu gì đây? Về nhà phải hỏi Thẩm Vọng một chút, anh ấy chắn chắn biết cách để kiếm ra tiền.
Không khí trong phòng nhất thời có chút nặng nề. Tịch Tuyết Nhi đề nghị: "Chúng ta đi ăn cơm đi! Gần chỗ này có một tiệm bánh bao nổi tiếng lắm đó."
Nghĩ đến An Hà, ba cô gái rất ít khi ăn uống ở mấy chỗ sang trọng, vẫn luôn vui vẻ nơi những quán ăn nhỏ đầu đường cuối phố. Hội chị em này tuy mặt giả nhưng tình không hề giả một chút nào.
Ba cô gái đeo kính râm và khẩu trang lên rồi cùng nhau xuất phát.
Quả là một quán ăn lâu đời, trước mặt tiền có những cái l*иg hấp cao ngất, khói bốc lên nghi ngút, từ phía xa đã ngửi được mùi bánh bao rồi, ngay khu phố đông đúc nhất hấp dẫn người qua kẻ lại. Quán được bài trí dài theo chiều dọc, khách hàng đa phần là dân cư xung quanh và mấy người trẻ tuổi nhờ đọc review trên mạng mà biết đến quán.
Ba người Cố Sanh Sanh mang khẩu trang và kính râm, đi thẳng đến bàn cuối cùng. Gần bên có một nữ sinh cũng vừa mới làm phẫu thuật xong đến mua bánh bao, người xung quanh hầu hết đều đã quen thuộc với tạo hình này nên cũng không còn thấy kinh ngạc nữa.
Ngón tay tinh tế của Cố Sanh Sanh chỉ vào l*иg hấp: "Một phần canh bao gạch cua, một phần bánh bao nhân thịt heo và thịt bò."
Sau làn khói, một đôi mắt hạnh trong suốt tỏa sáng, nhìn chằm chằm mấy cái canh bao trắng nõn núng nính đang bốc khói. Vỏ canh bao mỏng manh, nước canh tràn trề cùng nhân thịt lấp ló, bà chủ nhanh tay gắp mấy cái canh bao bỏ vào l*иg hấp, không hề làm rách miếng vỏ bánh nào.
"56 tệ."
Cố Sanh Sanh bước qua một bên, bật điện thoại lên quét mã trả tiền. Cô không thành thạo mấy chuyện như thế này, phải đứng nhìn chằm chằm mấy con số một lúc lâu rồi mới bắt đầu chọt chọt vào màn hình.
"Này này." Tịch Tuyết Nhi bỗng hạ giọng, hưng phấn nói: "Sanh Sanh, trong tiệm có soái ca kìa! An Hà An Hà, cậu nhìn thử xem."
An Hà giả vờ ngắm phong cảnh rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn: "Mặc dù chỉ thấy sơ sơ bóng dáng, nhưng bộ âu phục hắn ta mặc trên người trông có vẻ đắt lắm đó!"
Tịch Tuyết Nhi: "Sanh Sanh, tới lượt của cậu rồi đó."
Cố Sanh Sanh cũng quay đầu nhìn lại.
Tiệm ăn chật chội, một thanh niên diện âu phục phẳng phiu ngồi đưa lưng về phía các cô, ngay bàn gỗ trước mặt. Mỗi một sợi tóc của hắn đều tản ra hơi thở của sự quý tộc, chẳng ăn nhập với quán ăn nhỏ này một chút nào.
Tịch Tuyết Nhi thở dài: "Chắc là một vị phú nhị đại nào hạ phàm, cùng bạn gái đi trải nghiệm cuộc sống bình dân đây mà."
Cố Sanh Sanh cười: "Đừng có suy diễn người ta. Mau cầm bánh bao đi, ăn nóng mới ngon!"
Ba cô gái xoay người, hi hi ha ha rời đi.
Thẩm Đình Sâm lúc này cau mày, nhìn mặt bàn nổi lên mấy váng dầu bóng loáng, trên mặt đất còn vương vãi khăn giấy đã được dùng qua của đợt khách trước.
Huống hồ vì muốn tránh tai mắt của người khác, anh ngồi ở vị trí gần bếp nhất, mùi nhân thịt tươi xồng xộc ập đến làm anh khó chịu đến mức nhíu mày.
Một cái bánh bao nhỏ nóng hổi đưa đến bên miệng, trước mặt là một cô gái có chút tinh nghịch cười nói: "Canh bao này ngon lắm đó, anh nếm thử đi."
Thẩm Đình Sâm nheo mắt, há mồm cắn một miếng nhỏ bánh bao.
Cố Vân Yên "a" một tiếng, giật mình thu tay lại: "Anh... anh chịu ăn thật a."
Sự khó chịu trong lòng Thẩm Đình Sâm nhất thời biến mất, đôi mắt chan chứa ý cười: "Không phải em đánh cược rằng anh sẽ thích bánh bao của chỗ này hay sao? Anh ăn rồi, sao em lại mất hứng như thế?"
"Em đâu có nói đút cho anh ăn..." Mặt Cố Vân Yên phiếm hồng, cúi đầu chọt chiếc bánh bao trong chén.
Thẩm Đình Sâm yêu nhất dáng vẻ thẹn thùng này của cô, không khỏi vui mừng mà bày ra một nụ cười hào phóng, đang muốn mở miệng, khóe mắt bỗng nhiên thoáng qua một bóng dáng thân thuộc.
"Sanh Sanh!"