Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
*Gốc là 跨频聊天: Tui không biết dịch ra như nào nên để tạm như trên nhóa
Tạ Hà rơi vào tình trạng nghi ngờ bản thân sâu sắc.
Suốt cả buổi chiều, anh suy nghĩ "Làm sao để Tạ Hành Dữ không hắc hóa?" Anh lo lắng đến mức rụng vài sợi tóc, sắp làm hỏng cả con rô bốt dọn dẹp ở nhà rồi.
Là một người thầy giáo, chức vụ của anh là dạy học và giáo dục, làm sao mà anh có thể không chữa cho một sinh viên đại học được?
Anh vừa ủ rột chau mày, Tạ Cẩn đột nhiên quay lại.
Sáng nay Tạ Cẩn về nhà muộn hơn bình thường, khi vừa bước vào nhà, y đã thấy em trai mình đang ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ về cuộc đời, dường như không để ý đến y.
Vì vậy y nhẹ nhàng đi về phía trước, vươn tay lắc lắc trước mắt đối phương: "Tiểu Hà, sức khỏe của em không sao rồi chứ?"
Tạ Hà bừng tỉnh: "Không sao, em để bác sĩ Khương trở về rồi."
"Ừ, anh biết." Tạ Cẩn lấy ra một tập giấy ghim vào nhau "Kết quả sức khỏe của em anh đã lấy rồi."
Khi Tạ Hà nhận kết quả khám sức khỏe, cả người anh cứng đờ, như thể những trang giấy này nặng trĩu. Anh không dám lật trang giấy ra, chỉ cận thận liếc nhìn Tạ Cẩn một cái, thấy sắc mặt y như thường, không có biểu hiện vui buồn đặc biệt nào.
Tạ Cẩn chắc chắn đã nhìn thấy kết quả, nếu y không phản ứng gì, có nghĩa là kết quả khám sức khỏe không có vấn đề gì lớn.
Tạ Hà thở phào, vừa định mở ra thì một bàn tay vươn ra, rút tập báo cáo kiểm tra sức khỏe: "Nửa ngày rồi mà chú nhỏ vẫn chưa mở ra, để con xem hộ nhé —— Ừm, hình như không có vấn đề gì lớn?"
"Vấn đề này còn chưa đủ lớn?" Tạ Cẩn ngồi xuống, nói với Tạ Hà: "Bác sĩ Khương nói với anh thân thể em quá yếu, lúc nào cũng ở trong nhà, thiếu vận động. Cậu ta yêu cầu anh đốc thúc em ăn một ngày ba bữa đúng giờ, không được ngủ nướng rồi bỏ bữa sáng nữa, cũng nên ăn uống cân bằng dinh dưỡng, ăn nhiều hoa quả để bổ sung vitamin và nâng cao khả năng miễn dịch. Nếu không có việc gì thì ra ngoài tắm nắng nhiều một chút, nhìn em vừa gầy vừa trắng như thế này đi, đã mấy ngày rồi không thấy ánh sáng vậy?"
Tạ Cẩn vừa nói vừa nhéo cổ tay anh, Tạ Hà cúi đầu liếc mắt nhìn sự khác biệt màu da giữa mình và anh trai, nghĩ anh trời sinh da trắng cũng trách anh sao? Cả gen ăn không béo này nữa, anh đâu còn cách nào khác.
Tạ Hành Dữ lật kết quả khám sức khỏe đến trang cuối cùng, là một tờ "Phiếu đề xuất chế độ ăn uống phù hợp", chỉ có tiêu đề là được in, phần còn lại đều viết tay: "Bác sĩ Khương còn là chuyên gia dinh dưỡng sao? Không nhìn ra thật, nhưng mà chữ viết tay này... không đọc được từ nào hết, lần sau có thể in ra hết được không?"
"Cha đã yêu cầu cậu ta làm một bản rồi." Tạ Cẩn đưa một tờ giấy khác "Bệnh viện của họ sẽ sử dụng giấy và những thứ viết tay càng nhiều càng tốt, chủ yếu là để bảo mật. Dù sao luồng thông tin bây giờ quá thuận tiện, nhưng "Biện pháp bảo mật" này có hơi cao tay quá, chẳng những người ngoài không hiểu được, mà chính chúng ta cũng không hiểu được."
Tạ Hà nhìn y với ánh mắt kính nể —— không hổ là tổng tài đại nhân, ngay cả trào phúng chữ viết tay của người khác cũng nói một cách có hàm dưỡng* cao như vậy.
*Bao gồm tu dưỡng, biết kềm chế, tiết chế bản thân.
Tạ Hành Dữ cất giấy đi: "Ngày mai con sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị dựa theo bản khai này."
Tạ Cẩn gật đầu: "À đúng rồi, anh vừa mới đi đến đồn cảnh sát, bọn họ đã kiểm tra video giám sát và xác nhận nghi phạm đã mạo danh để nhận chuyển phát nhanh của Tiểu Hà, cả trên hộp và ống tiêm đều không có dấu vân tay của Tiều Hà. Có thể kết luận rằng việc bỏ thuốc vào rượu ở buổi tiệc không liên quan đến Tiểu Hà, em vô tội còn nghi phạm vu oan hãm hại em."
Kết quả này Tạ Hà cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao ký ức của nguyên chủ cũng sẽ không lừa anh, hơn nữa nguyên tác có máu chó thế nào thì cũng không thể làm ra những chuyện như tạo án oan sai, điều này phải có chuẩn bị kỹ lưỡng mới được.
"Chú nhỏ không thèm làm mấy loại chuyện này đâu." Tạ Hành Dữ nói "Vậy đã bắt được người sai khiến phía sau rồi sao?"
Tạ Hà dời tầm mắt, thầm nói chú nhỏ cậu đúng thật là không thèm làm loại chuyện này, nguyên chủ mà đã muốn làm thì sẽ làm chuyện lớn, ví dụ như chuyện phóng hỏa gϊếŧ người, cái này hợp mắt hắn hơn nhiều.
Tạ Cẩn lắc đầu: "Không, sau khi cảnh sát cho kẻ tình nghi xem đoạn video, gã không còn khăng khăng Tạ Hà đã đưa ống tiêm cho gã, nhưng gã đã nhận mọi cáo buộc và nói rằng đã làm tất cả một mình. Không có người sai khiến, gã chỉ là vừa nhìn thấy đã nảy lòng ham muốn mê gian phụ nữa vừa đẹp vừa giàu ở bữa tiệc. Mà vì gã nghe nói Tiểu Hà mang tiếng xấu, cho nên mới muốn vu oan giá họa —— Vì mọi người đều có thành kiến với em, một khi biết chuyện này là do em làm cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ, mà sẽ cảm thấy "Hóa ra là cậu ta"."
Tạ Hà nhíu mày.
Thanh danh của nguyên chủ tệ đến mức nào vậy?
Tạ Cẩn tiếp tục: "Nghi phạm biết em mua ống tiêm trên mạng nên đã trộm chuyển phát nhanh. Ban đầu, gã định ném hộp chuyển phát nhanh có tên Tiểu Hà vào khách sạn sau khi gây án xong để cảnh sát thuận lợi tìm được. Một khi dư luận nhận định Tạ Hà chính là người gây án, hậu quả sẽ không thể cứu vãn được."
"Làm sao gã biết được em mua gì trên mạng?" Tạ Hà đột nhiên lạnh gáy, "Thông tin của em bị lộ rồi?"
Tạ Cẩn: ""Chuyện này vẫn chưa rõ lắm. Nói tóm lại, anh không tin những lời này của gã, có quá nhiều sơ hở, nhưng không tìm được bằng chứng mới xác minh có người sai khiến phía sau nên sợ là án này sẽ phải tạm dừng tại đây thôi."
"Chuyện này làm sao có thể?" Tạ Hành Dữ nhíu mày "Vậy không phải sẽ để người nọ ung dung ngoài vòng pháp luật sao? Hơn nữa, nếu người đó thật sự muốn hãm hại chú nhỏ thì chúng ta sẽ để cho mối nguy hiểm tiềm ẩn này luôn tồn tại sao?"
"Con đừng vội" Tạ Cẩn vỗ vỗ vai cậu "Bây giờ chuyện đã như thế này, mỗi người ở buổi tiệc hôm đó đều có thể là nạn nhân hoặc nghi phạm. Cảnh sát sẽ điều tra từng người một, mà những người đến tham dự tiệc rượu đều là những người có danh có tiếng, khẳng định sẽ không muốn đội cái nồi này nên sẽ tìm mọi cách chứng minh bản thân vô tội, chắc chắn trong quá trình này sẽ có người để lộ dấu vết."
"Vì vậy tìm được kẻ trốn trong bóng tối chỉ còn là vấn đề thời gian. Với bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào đó, cảnh sát không thể dễ dàng khép lại vụ án. Chúng ta cứ làm việc của riêng mình, đừng lo lắng, hãy đợi con cá lớn cắn mồi đi."
Tạ Cẩn đứng dậy, lấy một chai rượu trong tủ lạnh ra: "Kỳ lạ, sao lại thiếu một chai, Hành Dữ uống với em à?"
Tạ Hành Dữ nhìn thoáng qua Tạ Hà, không nhẫn tâm chọc thủng người nào đó lên cơn sốt xong đi lấy rượu để uống, chỉ nói: "À, là con."
"Không phải con không thích uống rượu sao?" Tạ Cẩn cũng không để trong lòng "Tuy rằng điều tra vụ án không khả quan, nhưng anh có một tin tức tốt, hai người muốn nghe không?"
"Tin tốt gì?"
"Hôm nay có rất nhiều người gọi điện cho anh, đa số là phụ nữ đến dự tiệc, họ nhờ anh chuyển lời cảm ơn đến Tiểu Hà, nói rằng nếu không phải em kịp thời ngăn cản kẻ tình nghi thì một người trong số họ chắc chắn sẽ không thể nào bình an rời khỏi khách sạn."
Tạ Hà không nghĩ tới phát triển này, anh mờ mịt "A" một tiếng: "Cảm ơn em?"
"Chuyện em dũng cảm đuổi theo người muốn mê gian đã lan rộng trong giới rồi, nhiều người nói dù trước đây có thành kiến với em nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, và..."
Tạ Cẩn ho khan, nhìn con trai với ánh mắt có chút quái dị: "Có người hỏi em có còn độc thân hay không, có muốn tìm bạn gái không."
Y vừa dứt lời, Tạ Hành Dữ đã nheo mắt lại: "Không phải bọn họ đổi chiều gió nhanh quá à? Thành kiến hay không thành kiến gì chứ, rõ ràng là do nhìn thấy chú nhỏ đẹp trai quá nên mới bỏ tam quan chạy theo ngũ quan thì có."
*Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó. Ngũ quan thường dùng để chỉ năm bộ phận cơ thể (mắt, lông mày, tai, mũi, miệng)
Tạ Cẩn ho sặc sụa.
Tạ Hà thực sự bị ba chữ "bạn gái" làm cho chấn động, tự hỏi người trong sách này hành động nhanh như vậy sao? Hôm nay vừa chứng minh được sự trong sạch của mình đã có người hỏi anh có muốn yêu đương hay không?
*Từ bạn gái trong tiếng Trung có ba chữ
Thầy Tạ cả đời này chưa từng tưởng tượng về chuyện "yêu đương", xua tay liên tục: "Không không, em không muốn tìm, em không cần."
"Cũng không cần phải đáp ứng, anh tùy tiện hỏi chút thôi." Tạ Cẩn nói.
Nhận tiện thử luôn con mình.
Y nghĩ một lúc rồi nói: "Có điều anh thật sự khuyên em nên nhân cơ hội này đi ra ngoài kết bạn một chút, nam hay nữ đều được. Đương nhiên, nếu em nhìn trúng... con gái nhà ai thì nhớ nói với anh."
Tạ Hành Dữ đột nhiên xen vào: "Lúc chú nhỏ đi ra ngoài thì nhớ gọi con đi cùng, một mình chú đi con không yên tâm."
Tạ Cẩn vuốt mặt, thầm nói con đi cùng thì còn có thể kết bạn bè gì nữa, có phải định cố ý đuổi tất cả mọi người đi không?
Cuối cùng y không cũng không chịu nổi, ra lệnh: "Con đi vào phòng bếp giúp đỡ đi, cha nói chuyện với chú nhỏ của con, con xem miệng vào làm cái gì."
Tạ Hành Dữ không tình nguyện rời đi, Tạ Cẩn vội gọi em trai vào thư phòng, khóa cửa lại, nhỏ giọng hỏi: "Tiều Hà, em có thấy dạo này Hành Dữ... có hơi kỳ lạ hay không?"
Tạ Hà cả kinh, ngẩng đầu lên: "Anh cả cũng phát hiện ra sao?"
Mặc dù thời gian Tạ Cẩn ở nhà không dài, nhưng lại nhạy bén hơn so với tưởng tượng của anh, nhanh thế mà đã ngửi thấy hơi thở hắc hóa của Tạ Hành Dữ rồi?
"Hóa ra em đã cảm nhận được rồi." Tạ Cẩn nhất thời không biết nên thấy may hay thấy buồn. Tạ Hành Dữ biểu hiện rõ ràng đến mức Tạ Hà cũng phát hiện rồi, xem ra con mình không ngừng thừa dịp em mình ngủ mà nắm tay rồi.
Là một người cha, y thực sự có chút khó xử: "Vậy... Thật sự rất xin lỗi, anh cũng không ngờ là thằng nhóc này thế mà lại... Haiz, nó không làm chuyện gì quá giới hạn với em đúng không?"
Tạ Hà nghĩ một chút, bây giờ Tạ Hành Dữ mới chỉ hơi lộ ra dấu hiệu hắc hóa thôi, chưa có hành động thực tế nào: "Không có."
"Không có là tốt rồi." Tạ Hà thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận xem xét từng lời mình nói "Em có muốn anh dạy dỗ nó một chút không? Anh sợ nếu cứ để kệ thì nó sẽ làm ra chuyện gì đó quá đáng, khiến em chán ghét."
"Chán ghét? Sẽ không đâu, Hành Dữ là một đứa trẻ khá tốt." Tạ Hà nghiêm túc nói "Em cảm thấy dạy dỗ trực tiếp sẽ không tốt lắm, lỡ đâu khơi dậy sự nổi loạn rồi khiến cậu ấy trở nên tồi tệ hơn thì sao?"
Tạ Cẩn hơi ngạc nhiên —— Em trai y thế mà không chán ghét loại chuyện này?
Tam quan của y vừa chịu đả kích giờ lại càng thêm chấn động dữ dội, miễn cưỡng mới duy trì được lý trí của mình: "À... Em nói cũng đúng."
"Vậy nên em phải suy xét cẩn thận xem nên làm thế nào." Tạ Hà nghiêm túc tự hỏi, không chú ý đến vẻ mặt kỳ quái của đối phương: "Chờ em nghĩ kỹ rồi sẽ bàn bạc lại với anh cả."
"Cũng được."
Hai anh em kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Tạ Cẩn nhìn anh rời đi, trong lòng hãy còn rất sốc ——
Tiểu Hà lại có thể bình tĩnh như vậy, còn nói không chán ghét Hành Dữ, không lẽ em ấy cũng...?
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Hà: Rốt cuộc là anh đang nói đến việc gì vậy?
Tạ Cẩn: Vậy còn em đang nói đến việc gì?
Tạ Hà: Em đang nói đến việc con trai anh sắp hắc hóa rồi.
Tạ Cẩn: Anh đang nói đến việc con trai anh có suy nghĩ không an phận với em!
Tạ Hà:.......
Tạ Cẩn:.......
Tôi chắc chắn rằng hai người thực sự không phải là anh em ruột.
Hết chương 16