Yên Kinh. Ở một nhà trong khu cao cấp.
Trong không khí tràn ngập mùi hương hoa và tinh dầu, tiếng nước chảy róc rách và âm nhạc dìu dặt, ngoài cửa sổ là cảnh đẹp tự nhiên vô cùng trong lành, có ma lực dịu dàng hấp dẫn bạn tiến vào một thiên đường cổ.
Trong dòng chảy róc rách, thiếu nữ xinh đẹp như tinh linh đang nghỉ ngơi.
Cửa gỗ màu đỏ bị đẩy ra, một cô gái mặc đồng phục đen đeo mắt kính gọng đen đi vào. TruyenHD
"Tiểu thư, đã đến giờ rồi. Còn ba mươi phút nữa sẽ bắt đầu hội nghị tập đoàn quản lý cấp cao. Ngài còn thời gian chuẩn bị là hai mươi phút". Tất đen, đùi đẹp, bộ ngực đầy đặn, bộ dạng của cô gái này có vài phần tương tự vẻ mặt nghiêm túc "không thành thật chớ làm phiền" của bí thư, đi trong đám đông tuyệt đối có thể gạt bỏ hết mọi ánh mắt của nam nhân.
Cô gái ngâm mình trong suối nước nóng chẳng buồn nhúc nhích, lại dùng giọng nói trong trẻo dễ nghe hỏi: "Mã Duyệt, tư liệu tôi bảo cô mang tới đâu?"
"Tiểu thư, tôi đã chuẩn bị xong". Cô gái nói, mở cặp tài liệu trong tay, lấy ra một chồng tư liệu dày đưa tới.
Trong hồ duỗi ra một cánh tay trắng như mỡ đông, nhận lấy lật xem kĩ càng.
Nếu Tần Lạc thấy phần tư liệu này, sẽ kinh ngạc đến độ nuốt cả lưỡi.
Tờ đầu chính là ảnh của Tần Lạc, Tần Lạc lúc đó còn rất trẻ, bộ dạng thoạt nhìn hơi non nớt. Mặc dù cười rất sáng lạn, nhưng sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy, gò má hóp lại, nhìn rất giống kẻ nghiện.
Tần Lạc: Nam.
Tuổi: Mười hai.
Chiều cao: 1m35.
Cân nặng: 35kg.
Sở trường: Đông y. Thư pháp. Hội họa.
Bằng cấp: Không đi học tự đọc sách sử.
Ngôn ngữ: Tiếng Trung.
Phẩm đức: Trung bình.
Sở thích xấu: Ham ngủ.
Trạng thái thân thể: Người mắc bệnh không tiện nói ra. Thân thể cực kém.
Phía sau còn hơn mười hạng mục lớn, vô số hạng mục nhỏ. Mỗi một hạng mục đều được người ta chú thích và đánh dấu chi chít.
Sau đó là báo cáo điều tra mỗi năm, mãi cho đến khi Tần Lạc mười tám tuổi, báo cáo điều tra mới chấm dứt.
Có điều ở tờ tổng hợp cuối cùng lại có cho điểm trên đó, dùng bút đỏ viết số điểm nhìn thấy mà phải giật mình: Sáu mươi lăm điểm.
Ở ngoài lề viết lời bình như thế này: Không có sở trường vượt trội, không có thân thể khỏe mạnh. Tướng mạo bình thường, phẩm chất trung bình. Đề nghị ngừng.
"Vì sao theo dõi đến mười tám tuổi lại đề nghị ngừng?" Cô gái lên tiếng hỏi.
"Ừm. Đây là tổ kiến thức của chúng tôi cho ra kết luận sau khi đã tổng hợp đánh giá". Mã Duyệt liên tiếng đáp.
"Sau khi tiểu thư trưởng thành, người theo đuổi bên cạnh đếm không hết. Không kể công tử Lý Trung Ấn ông chủ tập đoàn Thế Miên, công tử Hứa Quốc Phong đổng sự trưởng sở hữu Lục Thành, còn cả công tử Kế Tương Quân Gia đều là tuấn kiệt một thời tổng hợp lại đạt trên chín mươi điểm. Ngay cả thấp hơn chín mươi điểm cũng đã có hai mươi bảy người. Thấp hơn tám mươi điểm, có ba mươi bốn người. Thấp hơn bảy mươi điểm, càng như cá diếc sang sông. Chúng tôi thấy, không cần phải hao phí nhiều thời gian vào một nam nhân miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn".
"Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn?" Cô gái trong hồ khẽ nở nụ cười: "Nhưng mà, tôi lại bị gã miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn này bỏ rơi đấy".
"Tiểu thư --" Mã Duyệt vẻ mặt kinh ngạc nói. Nàng thật sự không có cách nào tiếp nhận sự thật này.
"Một tiếng trước Văn Nhân Chiếu gọi điện tới, nói một gã họ Tần đến từ hôn. Tôi nghĩ, chắc đúng là hắn. Gã hôn phu chưa thấy mặt của tôi -- lúc chúng tôi chưa kịp thấy mắt, lại đã tới bỏ tôi rồi". Giọng cô gái tao nhã bình tĩnh, giống như là đang kể một chuyện không có quan hệ gì với mình.
Thế nhưng, trong nội tâm nàng đang suy nghĩ cái gì, ngay cả tổ trưởng Mã Duyệt tổ kiến thức được coi là tâm phúc của nàng cũng chẳng rõ ràng lắm.
Trong thế giới này, còn có ai có đủ trí tuệ xứng với tiểu thư chứ?
"Tiểu thư, điều này chứng minh hắn tự mình biết mình. Hắn vốn không xứng với cô". Mã Duyệt nói.
"Ừm. Tôi cũng cho là thế". Cô gái ném tư liệu trong tay lên bờ hồ, sau đó từ trong suối nước nóng đứng dậy.
Mã Duyệt đi tới đưa một bộ trường bào lụa màu trắng, cô gái nhận lấy choàng lên người mình.
Mặc dù bộ trường bào lụa trắng này che kín thân thể thơm mát của cô gái, nhưng lại không thể che hết sự tao nhã độc nhất vô nhị của cô gái.
Xinh đẹp diễm lệ, dung mạo như tiên nữ. Rực rỡ như hoa xuân, sáng như trăng rằm. Tóc dài xõa ngang vai, thân cao chân dài. Vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực đầy đặn. Đường cong lung linh, nghiêng nước nghiêng thành.
Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp kia, sáng ngời thâm tình, lúc nhìn bạn phảng phất như đang nói chuyện với bạn.
Khí chất của nàng không cách nào phục chế, sự ưu nhã của nàng chỉ có thượng đế mới có thể sáng tạo ra.
Mặc dù Mã Duyệt cũng là con gái, nhưng nhìn thấy thân thể hoàn mỹ như vậy, cũng có một loại xúc động muốn quỳ bái. Mã Duyệt cũng là mỹ nữ, nhưng ở trước mặt cô gái xinh đẹp như vậy, cũng mất đi tự tin làm con gái và một ít kiêu ngạo của mỹ nữ.
Cô gái chân trần thon mịn phấn hồng đi tới, Mã Duyệt tranh thủ thời gian lấy khăn mặt lau mái tóc ướt đẫm của nàng.
"Thế nhưng. Tôi không cam lòng". Cô gái nhìn dung mạo thanh nhã thoát tục của mình trong gương, cắn môi nói.
"Tiểu thư, cô --" Mã Duyệt ngừng tay, nhìn tiểu thư hỏi.
"Mã Duyệt, cô cũng là con gái. Cô chắc cũng hiểu, mỗi một cô gái bị nam nhân mặc kệ, đều sẽ không cam lòng. Mặc dù nàng cao ngạo và làm bộ không thèm để ý cỡ nào, nhưng có thể ở chỗ sâu nhất trong lòng vẫn lưu lại tiếc nuối".
"Ý của tiểu thư là?" Mã Duyệt lên tiếng hỏi.
"Điều tra đánh giá hắn một lần nữa. Đồng thời do tổ chuyên gia đề xuất phương án tiếp cận". Cô gái kiên quyết nói.
Mã Duyệt mở to mắt nhìn, khuôn mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
Nữ thần được được vô số công tử coi như không thể với tới Văn Nhân Mục Nguyệt lại muốn chủ động tiếp cận một gã đàn ông, nếu nói ra, ai mà tin chứ?
oOo oOo oOo
Tần Lạc vỗ vỗ vai Văn Nhân Chiêu, vừa cười vừa nói: "Không tệ. Tôi rất hài lòng với sự chiêu đãi của cậu hôm nay".
Hôm nay, hắn đã chỉnh đốn gã thiếu gia này.
Hắn liên tục bảo gã rót sáu chén trà, đưa hoa quả và điểm tâm ba lần. Lúc ăn cơm, để tỏ lòng yêu mến của mình đối với thằng nhóc này, hắn gắp ba cái đùi gà, hai con cua lớn, và rất nhiều thức ăn đạm cho thằng nhóc này rất nhiệt tâm.
Hắn biết rõ những kẻ có tiền này ăn không vô những thức ăn đạm kia, nhưng lão nhân gia lại khá tiết kiệm, chướng mắt nhất chính là thói quen lãng phí thức ăn, cho nên, Văn Nhân Chiếu dù no đến nỗi mắt trắng dã, cũng phải cố gắng ăn hết thức ăn trong khay của mình.
Cuối cùng, Văn Nhân Chiếu thấy hắn liền trốn đi thật xa. Sợ "Quý ngài" này lại có chuyện gì muốn gây phiền toái cho mình.
Tần Lạc cũng không muốn tính toán nên tha cho gã. Sau khi cơm no rượu say, lại đưa ý kiến bảo Văn Nhân Chiêu lái xe đưa mình về.
Lão gia tử Văn Nhân Đình còn tưởng Tần Lạc hợp ý với Văn Nhân Chiếu, mới quen đã thân, vì vậy, liền bảo Thủy Bá lôi Văn Nhân Chiếu trốn trong phòng mình ra tiễn khách.
Văn Nhân Chiếu bỏ tay Tần Lạc ra, nói: "Hừ. Đừng đυ.ng vào tôi. Xem chị tôi làm sao thu thập anh".
"Chị cậu? Văn Nhân Mục Nguyệt? Tôi cũng không trêu cô ta, cô ta vì cái gì mà thu thập tôi chứ?" Tần Lạc cười hỏi.
"Anh là khờ thật hay giả ngốc vậy?" Văn Nhân Chiếu nhìn Tần Lạc rất khinh thường, nói: "Đã lớn như vậy rồi, sẽ không còn là một anh trai ngây thơ chứ? Anh có hiểu con gái hay không thế? Chẳng lẽ anh không biết, hành động của anh đã tổn thương tôn nghiêm của một cô gái à?"
Con gái? Tôn nghiêm?
Cho đến khi Văn Nhân Chiêu lái chiếc Ferrari đỏ của hắn khuất bóng, Tần Lạc vẫn chưa hiểu rõ vấn đề này.
Tại sao mình lại tổn thương tôn nghiêm của một cô gái chứ?
"Nếu mình đi cầu hôn, mới đúng là tổn thương cô ta". Tần Lạc lắc đầu nói.
Đi đến cửa biệt thự của Lâm Thanh Nguyên, thấy một lão già đang đứng tần ngần ngoài cửa sắt, nhưng vẫn không bấm chuông.
Tần Lạc cảm thấy lão đầu nhi này có chút quen mặt, hình như là thành viên tổ chuyên gia được thành lập vì chuyện cứu chữa ba mươi sáu đứa trẻ thì phải. Nhưng tên là gì, Tần Lạc cũng không nhớ.
"Có chuyện gì à?" Tần Lạc đứng sau lưng hắn, cười hỏi.
"A!" Lão đầu nhi đang suy nghĩ về chuyện của mình, đằng sau đột nhiên có người nói chuyện với lão, dọa lão nhảy dựng lên.
Quay đầu lại thấy Tần Lạc, phẫn nộ trên mặt lập tức chuyển thành kinh hỉ. Nắm chặt tay của Tần Lạc, kích động nói: "Tần Lạc, cậu rốt cuộc cũng đã về. Tôi có thể tìm được cậu rồi".
"Đừng như thế. Có chuyện gì từ từ nói. Chúng ta cũng không thân lắm". Tần Lạc chịu không nổi nhiệt tình của lão, dùng sức rút tay ra.
"Tần Lạc, cậu không nhớ tôi à? Tôi là Lão Uông tổ chuyên gia ấy?"
"Lão Uông? Tôi biết ông là thành viên tổ chuyên gia. Nhưng ông làm gì ở đây? Tìm viện trưởng Lâm à?" Tần Lạc hỏi.
"Không. Tôi không tìm viện trưởng Lâm. Tôi tới tìm cậu". Lão Uông cười ha hả nói.
"Tìm tôi? Có việc gì à?" Tần Lạc hỏi nghi hoặc.
"Tôi hỏi cậu, lần trước lúc cậu châm trị cho ba mươi sáu đứa trẻ, có phải là dùng Thiêu Sơn Hỏa của Thái Ất Thần Châm không?" Lão Uông nhìn Tần Lạc lộ vẻ khẩn trương, sợ hắn phủ nhận.
"Ừm. Ông biết môn châm pháp này à?" Tần Lạc giật mình.
Thái Ất Thần Châm thất truyền đã trăm năm, Thiêu Sơn Hỏa lại càng không có bao nhiêu người có thể sử dụng. Nếu không phải mình học "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm", chỉ sợ cũng không dùng được loại châm pháp cao thâm nhờ nội lực đi châm này.
"A. Thật sao? Thật sự là Thiêu Sơn Hỏa?" Lão Uông lại một lần nữa kích động, vừa kéo tay Tần Lạc vừa reo lên.
Thấy bảo vệ tiểu khu này thò đầu ra nhìn về phía này, Tần Lạc lộ vẻ đau khổ nói: "Uông Lão, chúng ta có chuyện gì thì vào trong nói. Ông không cần phải kích động như thế. Không tốt thân thể đâu".
"Ha ha. Không kích động cũng không được. Lúc còn sống lại có thể nhìn thấy có người sử ra tuyệt kỹ Thái Ất Thần Châm Thiêu Sơn Hỏa. Quả thật là trời thương xót". Lão Uông cũng không vì lời nói của Tần Lạc mà bình tĩnh trở lại, giống như một đứa trẻ nói rất cao hứng.
Hôm nay Lâm Thanh Nguyên ở nhà nghỉ ngơi, nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, liền từ trong phòng đi ra. Thấy Tần Lạc và Lão Uông cùng vào, kỳ quái hỏi: "Hai người sao lại đi cùng nhau thế? Lão Uông? Hoan nghênh hoan nghênh. Hôm nay sao lại có thời gian đến thăm nhà vậy?"
"Viện trưởng Lâm. Tôi là tới tìm Tần Lạc". Lão Uông vừa cười vừa nói.
"Tần Lạc? Tìm hắn có việc à?"
"Ừ. Tôi tới bái sư". Lão Uông nhìn Tần Lạc, nói nghiêm túc.
"Bái sư?" Giọng Lâm Thanh Nguyên bỗng cao vυ't lên. Ngay cả Tần Lạc cũng lộ vẻ kinh ngạc mà nhìn lão già trước mắt đủ làm ông của hắn.
Hắn dù thế nào cũng chẳng ngờ, lão già này lại đưa ra yêu cầu như thế.