Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 5: Chứng sợ nam!

"Lâm gia gia, chuyện này chẳng phải nên xem duyên phận sao? Cháu cảm thấy chị Lâm ưu tú như vậy, lại xinh đẹp nữa, nhất định sẽ có rất nhiều nam nhân thích chị ấy. Hơn nữa, chị ấy cũng chưa chắc sẽ thích loại người như cháu. Ha ha" Vẻ mặt Tần Lạc cười cứng ngắc, thớ thịt trên mặt sắp co giật.

Lần đầu tiên làm người tốt trong mắt kẻ khác, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.

Cạch!

Lâm Hoán Khê đang cúi đầu ăn cơm không ngờ ngọn lửa chiến tranh lại dẫn đến mình, cầm đũa đập trên mặt bàn, nói: "Gia gia, ông nói cái gì vậy? Ai mà thèm gả cho hắn chứ?"

Trên khuôn mặt bóng mịn như son hơi đỏ, con mắt hàm súc phong lưu đầy tức giận. Ngự tỷ lúc tức giận càng xinh đẹp không gì sánh được.

"Hoán Khê, cháu cũng không còn nhỏ nữa, lúc này nên nghĩ đến vấn đề này rồi" Lâm Thanh Nguyên khuyên bảo chân thành.

"Mấy người ăn đi. Cháu no rồi" Lâm Hoán Khê buông đũa, đứng dậy đi lên lầu.

Nhìn thấy bóng lưng Lâm Hoán Khê biến mất ở đầu bậc thang, Tần Lạc cùng Lâm Thanh Nguyên nhìn nhau cười khổ.

"Ôi. Tần Lạc, ông không phải nói giỡn đâu. Nếu như các cháu có ý, ông thật muốn tác hợp cho. Nhưng Hoán Khê nó…" Lâm Thanh Nguyên nặng nề mà thở dài, không biết là đang lo lắng cho hôn sự của cháu gái, hay là đang tiếc hận vì cháu gái cự tuyệt ý tốt của mình nữa.

"Lâm gia gia, ông cũng không cần phải lo lắng. Con cháu đều có phúc của con cháu. Bây giờ chỉ có nam nhân buồn vì lấy vợ, nào có nữ nhân buồn vì gả chồng đâu?" Tần Lạc cười an ủi nói.

"Không lo? Tần Lạc, ông có thể không buồn sao? Hoán Khê đã hai mươi bảy. Qua ba năm nữa là tròn ba mươi. Từ ngữ phổ biến trên báo chí gọi là gì nhỉ? Đúng rồi. Thặng nữ. Những cô gái lớn như nó, có mấy ai chưa kết hôn?"

"Nhưng mà đến tận bây giờ, nó ngay cả bạn trai cũng không có. Ông giới thiệu cho nó bác sĩ ở viện chúng ta, nó cũng không đồng ý. Trong trường nó cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng nó một người cũng chẳng ưng. Sinh viên trong trường đặt cho nó ngoại hiệu rất khó nghe. Gọi là "Giáo sư băng sơn" Đây không phải là đặt bừa sao? Bây giờ lo lắng duy nhất của ông chính là hôn sự của nó".

Tần Lạc cười khổ. Khó trách ông lão này mới gặp ngày đầu, mà đã xúc tiến mình với cháu gái ông. Chắc là sợ cháu gái mình thành "thặng nữ".

Tần Lạc một phen lo lắng, cuối cùng vẫn nói thẳng ra: "Lâm gia gia, cháu hoài nghi chị Lâm có bệnh".

"Có bệnh?" Lông mày Lâm Thanh Nguyên cau lại.

"Vâng. Bệnh tâm lý" Tần Lạc lén nhìn đầu cầu thang một cái, hắn sợ cô gái băng sơn kia đi rồi quay lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenHD

" Chẳng lẽ cháu ấy thích con gái?" Lâm Thanh Nguyên hỏi.

"Điều này thì chắc không phải. Cháu muốn nói là, chị ấy bị một loại bệnh tâm lý, Loại bệnh này khiến người bệnh chán ghét nam nhân. Thậm chí không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với nam nhân. Trong y học, nó có một cái tên khoa học, gọi là chứng sợ nam" Tần Lạc giải thích.

Tần Lạc từ sự chán ghét trong mắt lúc Lâm Hoán Khê thấy hắn thì có suy đoán này, mình là một cây củ cải tốt trắng trắng mềm mềm, mặc dù khi nhìn thấy không đến độ si mê thét lên, nhưng cũng không nên dùng loại thái độ đó mà đối đãi với mình chứ.

Sau khi nghe Lâm Thanh Nguyên nói hết, Tần Lạc càng xác định chuyện này là sự thực.

Chỉ là, Tần Lạc lần đầu tiếp xúc với Lâm Hoán Khê, chưa từng qua lại với nàng. Cho nên, nàng đến cùng có phải mắc chứng bệnh này hay không, Tần Lạc cũng không nắm chắc được trăm phần trăm.

Chứng sợ nam, tiếng Anh giải thích gọi là: Andrbia. Chính là sự sợ hãi khí chất nam giới.

Hầu như mỗi người bệnh đều có một đoạn bối cảnh kinh nghiệm của riêng mình, nhưng xét tổng quan thì đều có chút dính dáng đến thời kỳ trước đặc biệt là thời kỳ trưởng thành.

Có lẽ là vào thời kỳ trưởng thành gặp một vài nam nhân khiến người ta chán ghét, hoặc là do thấy cảnh nam nhân bạo lực thô tục ở trong phim. Cũng có thể là do hôn nhân và yêu đương lần đầu thất bại.

Cụ thể là nguyên nhân gì thì phải đợi sau khi trải qua tiếp xúc với người bệnh mới có thể biết chắc được.

"Chứng sợ nam? Vậy cháu có thể trị khỏi cho Hoán Khê không?" Lâm Thanh Nguyên nắm tay Tần Lạc, lo lắng hỏi.

"Để cháu thử xem sao" Tần Lạc đáp.

"Tần Lạc, ông van cháu. Cháu giúp Hoán Khê đi" Lâm Thanh Nguyên khẩn thiết nói.

Sau khi ăn cơm xong, Tần Lạc dặn bảo mẫu đặc biệt làm một chén cháo cà chua trứng gà. Sau đó hắn đích thân bưng chén cháo kia đứng trước cửa phòng Lâm Hoán Khê, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Lâm Hoán Khê mở cửa, thấy đứng trước cửa là Tần Lạc, lạnh lùng mà hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"

"Biết buổi tối chị chưa ăn gì. Tôi mang tới cho chị một chén cháo" Tần Lạc vừa cười vừa nói. Cầm chén cháo trứng gà nóng hôi hổi đưa tới.

"Không ăn" Nói xong, Lâm Hoán Khê muốn đóng cửa.

Rầm!

Tần Lạc đột nhiên đặt tay trên ván cửa, ngăn động tác đóng cửa của Lâm Hoán Khê.

"Nói thật, dựa vào thái độ ác liệt chị đối với tôi, chị không ăn, tôi càng vui. Vì như vậy sẽ có thể khiến tôi có kɧoáı ©ảʍ trả thù" Tần Lạc cười lạnh nói.

"Nhưng mà, nể mặt Lâm gia gia, bây giờ chị đang cần được trợ giúp, nhất định phải giúp chị một lần".

"Giúp tôi? Cậu dựa vào cái gì mà giúp tôi? Tôi có cái gì cần cậu giúp chứ?" Lâm Hoán Khê lạnh lùng mà hỏi. Hai tay không kìm được kéo vạt áo ngủ lại.

Nàng vừa mới tắm xong, còn xõa tóc trên vai. Trên người mặc một bộ áo ngủ màu tím. Mặc dù hoa văn đỏ sậm đã che hơn phân nữa da thịt trơn mềm trắng mịn như tuyết, nhưng cần cổ dài thon như thiên nga, xương quai xanh khêu gợi cùng bộ ngực săn chắc mười phần, khiến người khác phải nghĩ bậy nghĩ bạ.

Chính nhân quân tử Tần Lạc trong lúc hiên ngang lẫm liệt nói lời cứu vớt con cừu non lạc đường, con mắt còn lén liếc một cái rất không thành thật, hai mắt chớp vài cái.

Đương nhiên, cảnh tượng đó rơi vào trong mắt Lâm Hoán Khê, càng khiến nàng chán ghét Tần Lạc thêm vài phần.

Nam nhân, không có người nào tốt cả.

"Chị có bệnh" Tần Lạc nói.

"Cậu mới có bệnh".

"Chị thực sự có bệnh".

"Cậu mới thực sự bị bệnh đó. Ra ngoài. Tôi phải đóng cửa" Lâm Hoán Khê cả giận. Nam nhân này đầu bị vô nước à?

Hơn nửa đêm mà bưng bát cháo chạy tới trước phòng người khác, lại nói người ta có bệnh. Hắn có bệnh còn đúng hơn ấy.

"Tôi muốn nói là, chị có bệnh tâm lý" Tần Lạc buồn bực mà giải thích.

"Cậu mới bị bệnh tâm lý đấy. Khắp người cậu đều có bệnh. Bỏ đi. Tôi muốn đóng cửa" Lâm Hoán Khê vươn tay muốn đẩy Tần Lạc ra, lại bị Tần Lạc chụp lấy cổ tay trắng mềm giống ngó sen.

Tần Lạc chẳng muốn khách khí với cô gái này nữa, kéo cánh tay nàng vào phòng. Sau đó đá lui một cú, đóng cửa phòng lại.

"Cậu muốn làm gì?" Lâm Hoán Khê hỏi có chút kinh hoảng. Gã đàn ông này hình như đang tức giận.

Loảng xoảng!

Tần Lạc bỏ chén cháo lên trên bàn trang điểm của Lâm Hoán Khê, nghiêm nghị nói: "Tôi đến trị bệnh cho chị. Làm một thầy giáo dạy y, chẳng lẽ chị không phát hiện bệnh tâm lý của mình sao? Hai mươi bảy tuổi, lại chưa từng yêu đương, chẳng lẽ chị cảm thấy đó là chuyện bình thường à?"

"Tôi chỉ chưa tìm được người mình thích mà thôi. Mà cái đó có quan hệ gì với cậu chứ? Cậu quản được à?"

"Chị không phải chưa tìm được người yêu. Mà là do trong lòng chán ghét nam nhân. Chẳng lẽ chị vẫn chưa phát hiện ra sao?"

"Cậu…"

"Chị còn muốn chối à? Chị cảm thấy bây giờ là bình thường sao? Đừng quên. Tôi cũng là bác sĩ. Hơn nữa, tôi mới giúp Lâm gia gia xử lý một sự cố chữa bệnh nghiêm trọng. Y thuật của tôi còn hơn chút xíu so với một số chuyên gia đó" Tần Lạc nói.

Hắn làm như vậy cũng không phải vì muốn mèo khen mèo dài đuôi trước mặt người đẹp, mà là hắn muốn tạo lòng tin của người bệnh với mình.

Nếu người bệnh không có lòng tin vào bác sĩ, các nàng tự nguyện một mình đối mặt bệnh ma hoặc là cứ để nó âm ỉ trong lòng cũng sẽ không nói ra.

Nói ra mà anh lại trị không khỏi, tôi việc gì phải tự lòi cái xấu của mình ra?

Tư duy người Trung Quốc còn chưa thoáng, trong mắt bọn họ, bị bệnh là một chuyện rất nhục nhã. Cho nên, dân số người Trung Quốc kiểm nghiệm theo định kỳ đứng vị trí cuối ở các quốc gia phát triển và các quốc gia đang phát triển trên thế giới.

Bởi vì bọn họ sợ kiểm tra phát hiện mình có bệnh. Bọn họ sợ mất thể diện.

Đương nhiên, càng nhiều người là vì chịu không nổi phí chữa trị.

Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc ngơ ngác, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nàng hiểu rõ vấn đề của mình, nàng biết trong lòng mình có một vết thương không thể nào xóa nhòa. Nhưng mà, chẳng lẽ nàng lại trần trụi thế này mà ở trước mặt người xa lạ kia tự mổ xẻ mình à? Thẳng thắn thành khẩn với một nam nhân nhỏ hơn mình vài tuổi à?

"Làm bác sĩ chính trị bệnh cho chị, tôi cần biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì" Tần Lạc dịu dàng nói. Không còn thái độ dọa người như lúc nãy nữa.

"Tôi" Lâm Hoán Khê muốn nói, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tần Lạc không dám buông lỏng chút nào. Hắn thật vất vả mới có thể dùng thủ đoạn cứng rắn đánh tan sự phòng bị của cô gái này. Đợi tới khi nàng khôi phục lại, muốn khiến nàng mở miệng, vậy càng khó hơn.

"Hắn là ai?" Tần Lạc thử thăm dò.

Cái này liên quan đến sự hiểu biết về tâm lý học. Bình thường Tần Lạc cảm thấy rất hứng thú với mặt này, các loại sách như "Ái thượng song nhân vũ", "Tâm lý học biếи ŧɦái và tâm lý trị liệu", "Xác định và đánh giá tâm lý thần kinh" hắn đều có đọc sơ qua. Bây giờ dùng tới, cũng không ngờ cảm thấy rất mới lạ.

"Quản Tự" Lâm Hoán Khê không kìm lòng được rơi vào cái bẫy do Tân Lạc bày ra.

"Có thể kể sơ qua chuyện cũ về hắn được không?" Tần Lạc hỏi.

Lâm Hoán Khê lúc này mới phát hiện mình lộ sơ hở, nhìn Tần Lạc đầy cảnh giác, gào hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn biết gì?"

"Tôi cần một lý do. Cần biết rốt cuộc là lý do gì khiến chị bắt đầu chán ghét nam nhân. Chẳng lẽ chị muốn tiếp tục mãi như vậy sao? Tiếp tục khiến người nhà lo lắng như vậy à? Còn nữa, loại bệnh này càng ngày càng nghiêm trọng đó. Bây giờ chị chỉ ghét nam nhân lạ, sau này, có thể ngay cả ông chị cũng không thể tiếp cận chị".

"Lúc đó, chị phải làm sao? Sống một mình à? Đoạn tuyệt quan hệ với tất cả bạn bè người thân của mình ư?" Tần Lạc đe dọa nói.

Dưới thế công của Tần Lạc, phòng bị trong lòng Lâm Hoán Khê rốt cuộc cũng vỡ, ngồi ôm thân thể bật khóc nức nở.

Nàng thật sự đã chịu áp lực quá lâu quá lâu rồi.