Chương 4: Tư Mã
Tung Sơn vốn là thánh địa Đạo giáo, Vũ Hậu lúc sinh thời sùng Phật, phong Tung Sơn là Thần Nhạc, trên tất cả ngọn núi cho xây rất nhiều chùa chiền, khiến Phật giáo ở đây nhất thời lấn át Đạo giáo.Đến khi Vũ Hậu băng hà, lại lấy niên hiệu là Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng hậu, nên những phật tự này cũng không bị liên lụy, hương hỏa dân gian vẫn hưng thịnh như cũ. Còn những miếu quán trước kia vốn hơi vắng vẻ, lại bắt đầu nghênh đón lượng lớn quan to hiển quý ghé thăm.
Trong tất cả miếu quán xây trên Tuấn Cực Phong, cung viện Tung Dương Quán là được trời cao ưu ái nhất. Nhớ thời điểm Cao Tông tới Tung Sơn cúng tế, đã từng đi qua Tung Dương Quán, khiến nơi này nhanh chóng tiếng tăm đại chấn, mấy đời quán chủ đều được triều đình sắc phong, quan to hiển quý từ Trường An Lạc Dương tới thăm viếng nườm nượp, cung viện hàng năm đều được tu sửa, càng thêm hùng vĩ tráng lệ.
Ngày hôm nay trong Tung Dương Quán vốn không có nhiều khách hành hương, sau cơn mưa to lại càng thêm vắng ngắt. Tư Mã Hắc Vân được một đạo nhân nghênh đón, sau khi tiến vào cửa lớn, liền đi thẳng đến bên ngoài tịnh xá của chủ nhân, được một đồng bọn bước lên đón, hai người trò chuyện ngắn gọn vài câu, lại cảm ơn đạo nhân tiếp khách, rồi mới cở áo tơi và nón tre trên người ra, sau đó theo đồng bạn tiến đến trước cửa tịnh xá, dừng lại thông báo với bên trong rồi mở cửa bước vào.
Chính giữa gian phòng có hai người thân mặc đạo bào đang khoanh chân ngồi - một đạo sĩ trung niên và môt ông lão mái tóc pha sương, dưới cằm lộ ra chòm râu bay phất phới.
Ông lão này, nếu nhìn sơ qua mái tóc thì chắc khoảng tầm năm, sáu mươi tuổi, nhưng khi nhìn kỹ khuôn mặt, lại thấy da dẻ vô cùng hồng hào, có rất ít nếp nhăn, đôi mắt trầm tĩnh lấp lánh thần quang, giống như chỉ tầm bốn mươi tuổi.
Thấy Tư Mã tiến lên hành lễ, hắn mở miệng cười hỏi:
- Đã đem người về đến nhà chưa?
- Vâng, chủ nhân. Bọn họ hiện đang trú ngụ trong một căn nhà tranh bên dưới chân núi, cách Tung Dương Quán chưa tới một khắc đi đường, vì đường mưa hơi khó đi, nên mới quay về chậm trễ như vậy.
- Trời đang mưa lớn như vậy, hai huynh muội này lại khăng khăng quanh quẩn trước cửa Tung Dương Quán, chẳng lẽ là đang lục đυ.c cãi vã với nhau?
Thấy mặt ông lão lộ vẻ khôi hài, đạo sĩ bên cạnh cũng không khỏi ho nhẹ một tiếng, sau đó đăm chiêu hỏi:
- Vừa rồi là người Kinh Triệu Đỗ Lăng, tuổi đang thành niên, lại là huynh muội, không thể ẩn cư trong Tung Sơn tu đạo, tại sao lại cư ngụ bên trong nhà tranh dưới chân Tuấn Cực Phong, chẳng lẽ là dựng nhà ở đây để đọc sách?
- Chủ nhân, Tôn Tử Phương, bọn họ vì mộ danh mà đến Tung Dương Quán cầu y. Vừa rồi Đỗ tiểu lang quân kia nói hắn thân mang trọng bệnh, miệng không thể nói thân không thể động, cho nên, kỳ muội (*) cùng tỳ nữ mới mang theo hắn ngàn dặm xa xôi từ Kinh Triệu đến đây cầu y. Nhưng Tôn Tử Phương lại không có ở đây, mà người trong quán cũng khéo léo từ chối bọn họ rồi. Hôm nay tiêu muội của hắn đi đến trước cửa quán quỳ xuống cầu xin, mặc dù gặp phải trời mưa to nhưng vẫn không chịu rời đi, không thể tưởng tượng được Đỗ tiểu lang quân kia như có kỳ tích cuối cùng khôi phục lại, được tỳ nữ dẫn đường đến đây, muốn đem Đỗ tiểu nương tử về nhà, cho nên lúc trước mới có chuyện hắn hướng chủ nhân mượn đồ che mưa.
(*) Kỳ muội/kỳ huynh: Em/anh của chủ ngữ được nhắc tới trước đó trong câu.
Tư Mã Hắc Vân vừa nói xong, hai người đối diện cũng nhất thời biến sắc. Ông lão như cười mà không cười nói:
- Mưa to như vậy, lại để mặc cho một tiểu nương tử quỳ gối trong mưa, không phải là Tung Dương Quán thấy chết mà không cứu sao? Họ Đỗ kia mặc dù không phải là ngũ tính thất gia (*) nhưng cũng là danh môn Quan Trung. Hai người kia họ Đỗ, lại từ Đỗ Lăng Kinh Triệu, chắc hẳn chính là họ Đỗ kia. Tử Phương, ngươi thử nói xem?
(*) Thiên hạ ngũ tính thất gia thời Tùy Đường: Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lư thị, Lũng Tây Lý thị, Triệu quận Lý thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Thái Nguyên Vương thị.
Ông lão này vốn đức cao vọng trọng danh tiếng hiển hách, dù trên đường đến đây nhiễm phải phong hàn, nhưng bộ dạng lúc này vẫn thong dong cười đùa. Đạo nhân trung niên nghe vậy vội vàng nói:
- Những điều tiên sinh nói cũng chính là suy nghĩ trong lòng của Tử Phương. Tử Phương muốn nhờ Hắc Vân dẫn đường tới đó xem bệnh, hiện tại phải về sắp xếp y hòm một chút.
Chờ đến khi Tôn Tử Phương cáo từ rời đi, Tư Mã Hắc Vân mới tiến thêm hai bước, cung kính vái chào:
- Chủ nhân, lúc nãy mỗ phụng mệnh hộ tống hai huynh muội kia trở về, từ trong lời nói của Đỗ tiểu lang quân với Đỗ tiểu nương tử, mỗ điều tra ra được, lần này Đỗ tiểu lang quân có thể cải tử hồi sinh, là nhờ tiên phụ báo mộng. Diêm vương xúc động trước thành tâm của kỳ muội, cho nên mới để tiên phụ hiển linh, ban thêm cho hắn tuổi thọ. Mỗ nhìn hắn dung mạo tuấn tú, ăn nói thanh nhã, ngay cả với tỳ nữ cũng đối xử rất đúng mực, không có chỗ nào ngạo mạn, chắc có lẽ không phải là hạng người ăn nói ba hoa.
- Tiên phụ vị Đỗ tiểu lang quân kia đúng là một lòng nhớ thương nhi tử. Có phúc ấm của tiên phụ như vậy, Đỗ tiểu lang quân kia đúng là một người có phúc.
Ông lão này chính là Tông sư Đạo môn, nghe xong cũng không có nửa điểm kỳ quái, trái lại trên mặt lộ vẻ trầm ngâm, nhẹ nhàng vuốt ve chòm râu dưới cằm.
Tư Mã Hắc Vân đối với sự tao nhã hữu lễ của Đỗ Sĩ Nghi rất có hảo cảm, lập tức nói:
- Lại nói tới hai huynh muội này, muội muội thì vì huynh trưởng mà bôn ba ngàn dặm đến Tung Sơn cầu y, huynh trưởng lại vì muội muội mà không để ý đến một thân bênh nặng đến Tung Dương Quán mang người về, tình cảm huynh muội gắn bó keo sơn như vậy, chẳng trách dẫn tới tổ tiên hiển linh.
Ông lão nghe vậy, gật gù đăm chiêu vân vê chòm râu, sau đó mới cười tủm tỉm nói:
- Tử Phương làm người rất coi trọng thanh danh, vừa rồi lại bị ta sỉ nhục như vậy, e rằng lúc này đã đi gặp Tống quán chủ rồi. Hắn đã muốn ngươi dẫn đường, vậy ngươi hãy cẩn thận đi theo xem xét một chút. Ta mặc dù không tin vào chuyện báo ứng nhân quả của Phật gia, nhưng đã chót làm người tốt, vậy dứt khoát làm người tốt đến cùng đi!
Tôn Tử Phương sau khi ra khỏi tịnh xá trên mặt liền lộ vẻ âm u. Lần này hắn chạy tới núi Thiên Thai, đem hết thảy vốn liếng ra mới mời được vị Tông sư vang danh thiên hạ này đến Tung Dương Quán, dọc theo đường đi cùng nhau luận đạo đàm văn, vô cùng ăn ý, hơn nữa Tung Dương Quán là địa phương tiên sư người này từng đi qua, hắn nguyên bản có niềm tin rất lớn có thể đem vị tông sư này lưu lại. Nhưng ai ngờ được khi vừa đến cửa quán, lại gặp phải tình huống như vậy! Huống chi đúng như ông lão từng nói, huynh muội Đỗ thị kia chính là người Kinh Triệu Đỗ Lăng, nếu thật sự xuất thân từ Đỗ Khúc sông Phàn, lại bị truyền ra, không nghi ngờ gì Tung Dương Quán sẽ bị tổn hại thanh danh cực lớn! Hắn tuy không có ở đây, nhưng đạo sĩ tinh thông y thuật trong quán cũng không phải chỉ có một mình hắn!
Cho nên, hắn liền tiện tay vẫy một đồng tử, trầm ngâm nói:
- Ngươi đi thông báo cho quán chủ, bây giờ ta sẽ tới đó bái kiến.
- Vâng.
Chỉ sau một lát, Tôn Tử Phương đã thuận lợi xuất hiện trước Phi Tinh Các, nơi chủ quán ở. Hắn tùy ý gật đầu với hai đạo đồng ra đón, rồi trực tiếp vượt qua ngưỡng cửa tiến vào bên trong, sau đó chắp tay chào lão đạo sĩ ngồi ở giữa phòng, lúc này mới đi tới một cái bồ đoàn bên trái ngồi xuống.
- Việc đạo huynh nhờ vả, hôm nay vốn sắp đại công cáo thành rồi. Nhưng mà, bởi vì vừa nãy gặp phải một đôi huynh muội đứng trước cửa Tung Dương Quán, Tư Mã tiên sinh nổi lòng trắc ẩn cho người hộ tống bọn họ trở về, sau khi người đó trở lại, hỏi ra mới biết trước đó từng xảy ra một việc không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ tới đây cầu y, người trong quán mở miệng từ chối thì cũng thôi, nhưng hôm nay lại bỏ mặc cho vị muội muội kia liều mạng quỳ trong mưa. Nếu không phải vị huynh trưởng kia đột nhiên khỏi hẳn, liều lĩnh chạy tới mang người về, chỉ sợ lần này đã có người chết rồi. Đạo huynh, danh tiếng Tung Dương Quán có được như bây giờ cũng không phải dễ dàng, cứ chà đạp như vậy thì làm sao xứng đáng với các đời tổ tiên, càng không nói việc này hiện đã rơi vào trong mắt Tư Mã tiên sinh.
Vị đạo sĩ già này chính là chưởng quản được sắc phong của Tung Dương Quán hiện tại, Tống Phúc Chân. Nghe xong Tôn Tử Phương nói, hắn nhíu mày một lúc, mới cho người truyền gọi đồ đệ, cũng chính là người quản lý quán vụ đến. Đến khi một gã đạo sĩ trung niên vội vã tiến vào hành lễ, hắn mới mở miệng chất vấn:
- Hôm nay lúc trời đột ngột mưa to, trước quán tại sao lại có một tiểu nương tử quỳ ở đó cầu xin?
Nghe thấy sư phụ hỏi chuyện này, vị đạo sĩ kia nhịn không được liếc mắt nhìn Tôn Tử Phương một chút, sau đó mới lúng túng đáp:
- Sư phụ có chỗ không biết, Đỗ tiểu nương tử kia không phải đến thăm viếng Quán, mà là đến cầu y xin thuốc. Trước đó Tôn tiên sinh không có ở trong quán, mặc dù có một vài vị tiền bối cùng đạo huynh y thuật không tệ, nhưng vị tiểu nương tử này nói bệnh tình kỳ huynh thực sự quá nghiêm trọng, cho dù là hạnh lâm quốc thủ (thầy thuốc giỏi) trong cung, tuyệt đối cũng khó có thể chữa trị được cho người mắc chứng miệng không thể nói thân không thể động như vậy. Vì thế nên...
Tống Phúc Chân nhất thời trầm mặt xuống:
- Cho nên ngươi liền từ chối người từ ngoài cửa?
- Không không không!
Đạo sĩ bị lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị cùng khiển trách của Tống Phúc Chân làm cho kinh hoảng, cuống quít giải thích:
- Đệ tử cũng chỉ vì suy nghĩ cho danh dự của Quán. Hiện giờ có rất nhiều y sư khi chữa bệnh, chỉ vì sơ xuất một chút liền bị trách mắng là lang băm. Đỗ tiểu nương tử kia một mực cứng rắn cầu y, thậm chí còn nói rằng, huynh trưởng của nàng lúc trước là thiếu niên tài cao, chỉ vì sau một cơn bệnh nặng mà không còn làm được thơ văn, thậm chí đến giờ đã giống như người chết. Bệnh tật quái dị như vậy, nếu như tùy tiện đáp ứng chữa trị, giả như xảy ra vấn đề gì, thì thanh danh của Quán chẳng phải sẽ bị tổn hại rất lớn ư? Đệ tử đã cho người nói Tôn tiên sinh không có ở đây, nhưng không nghĩ tới vị tiểu nương tử kia lại bướng bỉnh như vậy, hôm nay dứt khoát đến trước cửa quán quỳ xuống cầu xin, đệ tử thấy ngoài cửa không có khách hành hương, nên mới nhất thời hồ đồ cho người đóng cửa lại...
Lời chưa nói xong, Tống Phúc Chân cũng tốt, Tôn Tử Phương cũng được, sau khi nghe xong nguyên do bệnh tình của Đỗ Sĩ Nghi, tất cả đều sững sờ.
Ngay sau đó, Tôn Tử Phương mới lăng lệ quát:
- Hoang đường, Tung Dương Quán dành được danh tiếng đệ nhất quán Tung Sơn đã không dễ dàng gì, nếu để cho người khác nhìn thấy rồi lan truyền ra ngoài, không nói tới Sùng Đường Quán luôn nhìn chúng ta chằm chằm, mà ngay cả Thái Nhất Quán lịch sử lâu đời hơn so với chúng ta cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Kinh Triệu Đỗ Lăng Đỗ thị chính là danh môn, nếu như người trong quán thật sự tận tâm tận lực, cho dù xảy ra vạn nhất (ngộ nhỡ), chẳng lẽ bọn họ sẽ kéo đến đây trách cứ chúng ta hay sao?
Thấy ân sư cũng phát cáu nhìn mình chằm chằm, gã đạo sĩ nhất thời mồ hôi đầm đìa, không cách nào biện bạch. Cũng không biết sau bao lâu, hắn mới nghe được Tống Phúc Chân lạnh nhạt nói:
- Ta vốn một lòng tu luyện, cho nên trên dưới quán vụ đều giao hết cho ngươi quản lý, hiện tại xem ra, ngươi xác thực không thể gánh vác nổi. Đi xuống đi, sau này tục vụ trong Quán đều giao hết cho Vệ sư đệ ngươi quản đi. Còn ngươi ra trước cửa quán vẩy nước quét sân ba năm, trước tiên tu được tâm thanh tịnh, rồi mới quay lại cố gắng tu đạo sau!
Bỗng nhiên bị tước hết quyền lực, lại bị phạt đi làm việc vặt, tu sĩ trung niên cũng chỉ có thể ủ rũ cúi đầu xin cáo lui. Lúc này Tống Phúc Chân mới khom người nói với Tôn Tử Phương:
- Nếu không có Tử Phương ngươi vừa vặn trở lại, ta chắc vẫn còn bị tiếp tục che mắt. Thỉnh nhờ Tử Phương đi thăm hỏi đôi huynh muội kia một chút, lần này bị dầm mưa, khả năng bị nhiễm phong hàn cũng không nhỏ. Nếu lúc ấy có người bị bệnh, đừng ngại sửa soạn một ít dược liệu cùng dược vật bồi bổ nguyên khí... Bản quán ở Tuấn Cực Phong còn có một biệt viện trên núi, cực kì yên tĩnh, đừng ngại cho đôi huynh muội bọn họ mượn dưỡng bệnh một thời gian. Vừa thể hiện được mười phần thành ý của bản quản, lại vừa không lo bị ngoại nhân quấy rầy.
- Chuyện chữa bệnh ta cũng đã đáp ứng với Tư Mã tiên sinh rồi. Lời đạo huynh nói, ta cũng hiểu rõ.
"Ngoại nhân" hai từ “nhất ngữ song quan” (một câu hai ý) này, Tôn Tử Phương cũng minh bạch đại biểu cho điều gì. Hắn gật gật đầu, tiếp theo đứng dậy nói:
- Tùy tùng bên phía Tư Mã tiên sinh chắc đã chuẩn bị xong, ta cũng phải đi một chuyến, việc này không nên chập trễ. Đạo huynh nếu không có gì ngại thì cũng nên đi gặp Tư Mã tiên sinh một lần, chuyện này cần phải giải thích rõ ràng thì Tư Mã tiên sinh mới buông bỏ được. Tin tức hắn rời núi Thiên Thai đến Trung Nhạc, hẳn là sẽ không giấu được quá lâu. Thánh thượng xưa nay vốn tôn sùng Huyền học (*), thậm chí có lời đồn rằng triều đình sẽ cho phép truyền bá Huyền học ở ngoài Sùng Huyền thự một lần nữa. Bàn về kinh nghĩa (ý nghĩa kinh điển) đạo học, nếu Tư Mã tiên sinh dám xưng số hai, thì sẽ không ai dám xưng số một! Hơn nữa, bởi vì Thái thượng hoàng đang bệnh nặng, nên Thánh thượng liên tiếp dò hỏi xung quanh, lúc trước Hoàng hậu Tắc Thiên cùng Thái thượng hoàng hẹn gặp Tư Mã tiên sinh ở đâu, một khi tin tức được báo lên, Long nhan chắc chắn sẽ rất vui mừng. Nếu không, đợi đến khi Sùng Đường Quán cũng biết được tin tức, mọi chuyện sẽ khó mà nói được.
(*) Huyền học (Sùng huyền học): trào lưu triết học duy tâm xuất hiện từ thời Ngụy Tấn, chủ đề chính là suy ngẫm về giá trị cuộc đời và đi sâu vào tìm tòi nhân cách lý tưởng của con người.