Tình Nhân Của Thẩm Tổng

Chương 2: Thuê phòng 2

Chương 2: Thuê phòng 2

Nhìn trạng thái của mình trước gương một lát, tạm hài lòng, Tạ U U trang điểm trang nhã, nhìn trạng thái của người trong gương rất tốt, mới xua tan chút bất an trong lòng.

Cô đã hai năm không gặp người đàn ông kia, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.

Nhìn đồng hồ trên tường, mới năm rưỡi, còn hai tiếng nữa Thẩm Phi Bạch mới tới.

Tạ U U ngồi ngay ngắn trên giường rụt rè đợi 1 tiếng, cuối cùng không ngồi yên, cứ nằm trên chăn như vậy, vẻ mặt hơi mệt mỏi. Mệt mỏi quá đi, rõ ràng chưa làm gì, chỉ có một mình mà thôi, sao lại mệt như thế? Còn phải đợi thêm nửa tiếng nữa, sớm biết thế đã tới muộn, ở bên ngoài đi một lát, còn có thể tiêu hao thời gian.

Thẩm Phi Bạch vẫn chưa tới, trái tim cô vẫn luôn thấp thỏm, thần kinh không dám thả lỏng một giây nào.

Đợi một lát, bụng đột nhiên đói bụng, vì dời đi lực chú ý, Tạ U U chuẩn bị ăn gì đó.

Khách sạn có đưa hoa quả tới cho khách, cô ngồi trên giường, ăn mấy quả dâu tây.

Đột nhiên Tạ U U nghe thấy cửa truyền tới âm thanh rất nhỏ, trái tim đập nhanh hơn, cô biết Thẩm Phi Bạch đến.

Tạ U U nhìn giấy vụn gói quả trên đất, lại nhìn dép lê của mình đá lung tung, có chút hoảng sợ thu dọn hẳn hoi. Lúc này mới bảy giờ, sao Thẩm Phi Bạch đến trước nửa tiếng như vậy?

Bất cứ kim chủ nào đến, nhìn thấy tình nhân nhỏ mình bao nuôi không ngoan ngoãn ngồi trên giường chuẩn bị hầu hạ kim chủ, trái lại nhàn nhã tự tại ăn hoa quả, trên mặt đất đều là giấy vụn, trong lòng sẽ cảm thấy rất vi diệu.

Cô vốn định ăn xong lại dọn, ai ngờ Thẩm Phi Bạch tới nhanh như thế, căn bản không dự liệu được.

Thẩm Phi Bạch dùng thẻ mở phòng thuê, cửa ở phía sau đóng lại, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Giày của người đàn ông giẫm lên thảm trải sàn, không có bất cứ âm thanh gì, phòng khá to, anh đi một đoạn, ánh mắt tìm kiếm bốn phía một lát, cuối cùng thấy Tạ U U đi chân trần ngồi xổm trong phòng, cầm một túi màu đỏ chứa thứ gì đấy. Luống cuống trên đất xong, lại ngồi đi dép lê, hiện trường vô cùng lúng túng.

Thẩm Phi Bạch nhìn động tác của cô, trong đôi mắt thâm thúy có chút hoang mang.

Cô đang làm gì thế?

Đối với tình nhân mà mình bao nuôi, trí nhớ của Thẩm Phi Bạch tương đối xa lạ. Hai người ngoại trừ hai năm trước có mấy lần duyên phận, thậm chí đều chưa từng gặp lại, anh đã quên ở sau đầu.

Nếu không phải lần này ăn tết, một nhà ba người ngồi trên ghế sô pha xem tivi, khi đến phòng bếp uống nước, vợ ngồi ở đó nhỏ giọng hỏi anh, có từng bao nuôi học sinh nữ hay không, Thẩm Phi Bạch mới nhớ tới học sinh nữ không có, nữ minh tinh thì có.