Chap 33.
Hơn tuần nay không thấy Vũ Bảo Dương xuất hiện, ở lớp cũng không thấy, cũng chẳng thấy bám theo tôi như mọi khi. Sau ngày hôm đó tôi cứ tưởng mọi việc sẽ trở nên thuận lợi, khôg ngờ mọi chuyện lại tiến triển theo cái chiều hướng tệ dần đi.
Không có sự hiện diện của cô gái les đó tự nhiên thấy thiêu thiếu đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Ngẫm cũng gần tháng tôi và cô ta quen nhau rồi, thời gian cũng nhanh và tâm trạng tôi cũng khá lên nhanh hơn tôi tưởng nhiều. Là nhờ có cô ta phải không nhỉ? Thực sự điều đó là không thể phủ nhận được.
Hôm nay là buổi họp lớp, cô ta đã hứa sẽ đi với tôi, giờ cô ta mất tích rồi, tôi phải làm gì? Cũng may thời buổi này còn cái di động để liên lạc. Sao những ngày qua tôi lại không nghĩ ra là mình có cái này nhỉ? Cũng không cần thiết mà.
- Tôi nghe!
- Anh đang ở đâu vậy?
- À, là bạn à?
Hình như không phải cô ta, là người bạn gái cùng phòng với cô ta! Chắc hẳn phải có việc gì cô ta mới không thể nghe điện được. Ây, có thể là do cô ta đang bận, tôi cứ phức tạp hóa vấn đề lên không, một người như cô ta thánh còn không vật nổi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
- Anh Dương bệnh nặng cả tuần nay rồi mà không chịu đi viện, nếu được bạn có thể qua coi tình hình thế nào không? Mà cũng có thể không cần phiền bạn, tôi xin lỗi...
- Không sao, tôi không phiền, cho tôi biết địa chỉ tôi sẽ đến.
Cô bạn này có vẻ bị ảnh hưởng bởi ấn tượng lần đầu tiên với tôi, chắc thấy tôi là người khó gần lắm mới nói chuyện vẻ thiếu tự nhiên và dè chừng đến thế.
Khi tôi đến thì không thấy cô bạn kia trong phòng, chỉ có Vũ Bảo Dương đang nằm trên giường. Tôi tiến đến gần cô ta. Cô ta đang ngủ, sắc mặt không tốt nhưng có vẻ cũng không quá nghiêm trọng gì.
Xem xét qua một vài biểu hiện ngoài của cô ta, biết không có gì nguy hiểm nữa, tôi ngồi xuống bên cạnh và nhìn cô ta. Nói tôi phải cẩn thận không để bị cảm lạnh nhưng chính cô ta lại để mình bị nhiễm bệnh, đúng là chỉ biết nói miệng cho vui, không bao giờ biết suy nghĩ hay làm việc gì sâu sa cả. Cái con người này thật giống một đứa trẻ con, đến khi nào mới chịu lớn đây? Đáng lẽ ra tối đó tôi nên kiên quyết giữ cô ta lại.
- Sao nhóc lại ở đây?
Cái giọng thều thào như thể đang thoi thóp của cô ta làm tôi thấy thêm phần xót xa. Chưa bao giờ tôi lại thấy vẻ mặt của người này lại vô hại như thế này. Trông cứ hiền lành và thục nữ kiểu gì ấy. +_+
- Nghe nói anh bị ốm.
Tôi nói giọng lạnh lùng để che giấu không cho cô ta biết thực chất là tôi đang lo lắng.
- Đang lo cho anh à?
Nụ cười láu cá vẫn còn có thể phát tiết ra được thì đúng là thánh không vật chết nổi người này mà, đến chết cũng vẫn phải mỉm cười chọc giận người ta mới là Vũ Bảo Dương.
Nhưng sao lúc nào cô ta cũng biết tôi đang nghĩ gì vậy?
- Nhìn cái mặt nhóc như thể mất sổ gạo khi nhìn thấy anh.
Là sao? Giả ngủ hả???
- Anh ít khi ngủ sâu lắm, trừ khi là ngủ buổi đêm và quá mệt mỏi. Còn ban ngày thế này lúc nào cũng lơ mơ chứ không có ngủ đâu.
Giờ còn có kiểu giả ngủ thâm niên nữa cơ đấy, đúng là chỉ có ở Vũ Bảo Dương mà thôi. Thói nói dối từ thói quen sinh hoạt hàng ngày mà ra. -____-
Từ lúc tỉnh dậy, Vũ Bảo Dương nhìn tôi hoài không dứt, chắc cái mặt của tôi sắp thủng mất rồi, dẫu có dày như da bò cũng phải thủng quá! Rồi lại cái điệu nhìn nghiêng đầy vẻ soi mói của cô ta nữa.
- Nhóc đến đây không phải chỉ vì để thăm anh thôi đấy chứ?
- Hôm nay họp lớp!
- Họp lớp á? Chưa tới mà.
Tôi hơi nhăn mặt. Còn cô ta thì vẫn chưa nhận thức ra vấn đề.
- Mà lớp anh họp nhóc liên quan gì mà nói?
Không lẽ tôi đòi đi với cô ta chắc. =_= Động não cái anh gì ơi!
Cái vẻ mặt vô hại của Vũ Bảo Dương nhanh chóng biến mất thế vào đó là gương mặt láu tôm láu tép như mọi khi mà chỉ cần nhìn thấy thôi đã thấy phiền toái. Giờ thì tôi ước ngày nào con người này cũng bệnh hết, khi đó thế giới đúng thực sự là thiên đường.
- Anh đang bệnh thế này chắc chẳng đi nổi rồi!
- Không đi được thì thôi vậy, tôi về!
- Ừ, đi cẩn thận nhé!
Cái đồ đáng chết, hứa rồi mà giờ không nhớ gì hết cả, thật là một kẻ đáng để chết, sao cô ta không bệnh nặng thêm chút nữa, bệnh này còn nhẹ quá! >_