Trọng Sinh Chi Mãn Cấp Ma Mới

Chương 3

"ah ah ah ah ah !! Quá xá đỉnh! Hay lắm!! Học trưởng siêu soái a!"

Bên trong phòng phát sóng trực tiếp, Liễu Yến đã hoàn toàn quên mất vừa rồi mình vừa bị quỷ quái đuổi gϊếŧ, chỉ cảm thấy cực kỳ tự hào, hưng phấn la lớn.

[ Buổi phát sóng trực tiếp sấp kết thúc, ngài có hay không theo dõi Giang Tứ? ]

“Theo dõi, đương nhiên là theo dõi rồi!” Liễu Yến liền trả lời.

Dứt lời, một khung nhỏ màu đen xuất hiện bên phải màn hình của cô, bên trên viết "Giang Tứ, tuyển thủ của quận một thành phố Bắc Thành". khi cô nhấp vào, giao diện hoàn toàn tối đen, hiển thị "Hiện tại tuyển thủ chưa tham gia phó bản", phía bên phải có một bản sếp hạng tuyển thủ.

Như lúc nãy hệ thống đã thông báo.

Giang Tứ đứng đầu trong top 3 tuyển thủ mạnh nhất!

Ngoài ra còn có các bảng xếp hạng ở các quận khác nhau của thành phố Bắc Thành, nhưng hiện tại chỉ có Giang Tứ là hoàn thành phó bản.

Mà phần còn lại của bảng xếp hạng đều là thành phố, toàn tỉnh, cả nước và toàn cầu.

Quy tắc phó bản đựa theo Viêm Quốc, phân loại người chơi thành các tỉnh, thành phố và quận, giống như game online phân loại dựa theo khu vực.

Vì trò chơi chưa chính thức pbắt đầu nên hầu hết người chơi trên toàn thế giới còn ở mức sơ cấp và vẫn chưa ra sân trong phó bản chính thức, vì vậy mà những bảng điểm cao hơn vẫn chưa được mở khóa.

Bên kia, sau khi Giang Tứ loại bỏ xong Hồ Quân, cậu vừa cất con dao bạc vào túi, thông báo của hệ thống lại xuất hiện.

[Bảng Tội Ác Bắc Thành đã được làm mới, vị trí đầu bảng: Giang Tứ]

Lần này không chỉ người trong trường bọn họ kinh ngạc, mà những cao thủ trong thành phố cũng nghe thấy.

“Bảng Tội Ác là gì? Còn Giang Tứ là ai?”

Sở Tiêu Tiêu cùng Vương Linh tận mắt nhìn thấy Giang Tứ loại bỏ Hồ Quân, xong đều bị doạ cho đần ra.

"Lớp trưởng, cậu..."

Giang Tứ nâng lên khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng ánh lại hoàn toàn không có ý cười, từ khung cửa sổ quay lại, cái gì cũng không nói, cùng hai cô gái đi trên hành lang.

Hầu hết học sinh sau khi ra khỏi trò chơi đều đã rời khỏi phòng dạy học, các em đều muốn về với bố mẹ, hoảng sợ mà khóc nất lên.

Nhưng mà hầu hết giáo viên trong khuôn viên trường đều đã bị loại bỏ, thế giới bên ngoài trường học vẫn còn là một mảnh hắc ám, con đường bên ngoài cửa vắng tanh, không một bóng người.

Đến giờ phút này, họ vẫn không biết được rằng kể từ lúc này trật tự xã hội đã biến mất, nền văn minh nhân loại đang đứng trước bờ vực sụp đổ.

Toàn bộ thế giới đã hoàn toàn thay đổi.

Giang Tứ gặp Lý Minh đang dở sống dở chết ở tầng bốn.

Hắn nằm bất động dưới cầu thang, trên mặt bê bết máu, trong miệng khó khăn phát ra những tiếng rêи ɾỉ, đau đớn đến tuyệt vọng.

Còn Hà Cao Siêu? Cậu ta vừa tỉnh dậy, ôm chặt lấy hạ bộ của mình lăn lộn kêu đau trên mặt đất.

Giang Tứ biết rất rõ về sức lực đòn đá của mình, thứ đó cũng chỉ có thể phế đi mà thôi. Đều là thích làm chân chó* nên trở thành thái giám cũng thật là hợp tình hợp lý. *[Kẻ nịnh bợ]

Thiếu niên mím môi, đứng trong bóng tối nghịch con dao mổ màu bạc mới có được, nhìn nó một lúc rồi mới vui vẻ loại bỏ hai người họ.

Thế nên khi hai nữ sinh thời điểm đuổi tới thì liền nghe thấy hệ thống thông báo.

[người chơi Lý Minh đã bị người chơi Giang Tứ loại]

[người chơi Hà Cao Siêu đã bị người chơi Giang Tứ loại]

"Lớp trưởng, sao cậu lại làm vậy? tuy rằng họ đã làm điều không đúng, nhưng ..." Sở Tiêu Tiêu nuốt nước bọt, có chút lo lắng nói: "Cậu... làm sao cậu có thể gϊếŧ người?!"

Giang Tứ liếc mắt nhìn bọn họ, đột nhiên đứng lên, chớp mắt nhìn các nàng vẻ mặt rất vô tội: "hả? Sao các cậu lại nói như vậy a? tôi không có gϊếŧ người, bọn họ một người bị mù, một người bị nát ở chỗ đó, bộ dạng này mà sống cũng thật sự quá thống khổ đi? "

"nhưng ..."

" Các cậu vừa rồi không nghe thấy sao? Bọn họ đã rất đau đớn và tuyệt vọng như vậy rồi. Hiện tại thế giới đã bị biến thành như vậy, điện thoại thì không thể liên lạc, thầy cô cũng không còn nữa, không có dụng cụ cầm máu và chữa trị, Lý Minh sẽ sớm đau đớn mà chết, còn Hà Cao Siêu cũng sẽ... "

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp dưới ánh đèn huỳnh quang cong cong lại, ánh mắt vô cùng chân thành, nốt ruồi đỏ bên dưới khóe mắt càng thêm quỷ dị, giống như một yêu tinh câu dẫn.

Những lời nói chân thành, bi thương, những lời nói khiến lòng người hoang mang.

“thay vì để cho họ chịu đau khổ, không bằng trực tiếp giải thoát, vậy nên tôi chỉ giúp họ, nếu là các cậu thì sao?”

Nếu là bọn họ? cả Sở Tiêu Tiêu và Vương Linh đều nuốt xuống một ngụm nước bọt, nếu thật là như vậy, các nàng thật sự không thể nào tưởng tượng được mất đi hai mắt cùng thứ đó sẽ đau đớn và thống khổ tới cở nào…… Chính là trước mắt người này rốt cuộc là làm sao vậy, cậu ấy thật sự là lớp trưởng ôn nhu lương thiện mà các nàng biết sao?

"nhưng ... cậu cũng không thể làm như vậy a, vạn nhất lỡ như chỉ là mất điện toàn thành phố thôi thì sao? Bọn họ cũng không phải là không có hi vọng? Phải không?"

Nếu thật sự chỉ là mất điện toàn thành phố, thì giải thích như thế nào về âm thanh thông báo của trò chơi? Giải thích thế nào về nữ quỷ đáng sợ kia? còn có những người chết đi liền biến mất không thấy xác!

Chẳng lẽ Giang Tứ thật sự chỉ muốn giải thoát cho bọn họ sao?

Bị con ngươi tối tăm đầy chân thành kia nhìn chằm chằm, Sở Tiêu Tiêu cùng Vương Linh đều có chút rung động, chẳng lẽ là Giang Tứ thật sự đang làm việc tốt?

Nhưng lúc này thiếu niên đột nhiên bật cười: “ha ha ha ha ha!”

Giang Tứ dựa vào bàn cười đến ngửa tới ngửa lui, hồi lâu mới dừng lại, giơ tay phải lên, đôi môi màu nhạt kề sát mã vạch ở cổ tay.

“Này, hệ thống, giúp tôi khôi phục những vết thương trên người."

[Tuân lệnh. 】

【Dã khấu trừ quyền lợi "chửa lành vết thương miễn phí" cho tân thủ, lưu ý: lần này sẽ không có vật phẩm nào bị trừ, mỗi người chơi chỉ có giới hạn một lần sử dụng. ]

Trên người Giang Tứ xuất hiện thứ anh sáng màu lam, khuôn mặt, vết bầm tím trên cánh tay trong nháy mắt đã biến mất.

Giải thoát cái gì? Giang Tứ chỉ muốn bọn họ biến mất mà thôi!

“Cậu!” hai nữ sinh kinh ngạc: “Giang Tứ, cậu điên rồi sao?!"

Giang Tứ cười tủm tỉm hỏi: “Các cậu có tò mò bọn họ sau khi bị loại bỏ sẽ đi đâu không?” bạch quan lóe lên ở đầu ngón tay: “các cậu muốn hay không cũng đi với họ?”

Sở Tiêu Tiêu và Vương Linh kinh kinh ngạc cũng như sợ hãi mà nhìn cậu, quay đầu bỏ chạy, sợ đến mức không bao giờ dám lại gần cái tên thần kinh này nữa.

Giang Tứ không quan tâm mà vui vẻ nhìn bọn họ chạy đi.

Kỳ thật cậu thật sự không có nói dối, bởi vì xét theo luật chơi, cậu cũng không có gϊếŧ người.

Theo luật của trò chơi vô hạn, người bị boss hoặc người chơi loại bỏ sẽ không thực sự chết, nhưng sẽ bị tước quyền thi đấu và bước vào phòng loại trực tiếp.

Nói cách khác, tương tự như game online, bạn bị tách ra khỏi nhân vật trong game, khi nhân vật trong game chết và bị out thì bạn thoát game và bạn chỉ có thể xem game mà không thể thao tác.

Nhưng thay vì loại bỏ họ một cách trực tiếp, Giang Tứ quan tâm đến việc để bọn họ biến mất sau khi đã chịu sự dày vò hơn.

Rốt cuộc, cậu suýt chút nữa đã bị nữ quỷ khoét hai mắt, từ bắp chân cậu cắn ra một mảng thịt lớn, sau khi chống chọi lại cơn đau, cậu bò ra khỏi cửa sổ nhà vệ sinh để tìm một con đường sống, cố hết sức để tồn tại.

Cậu khắc cốt ghi tâm thời khắc kia, cho dù đã qua rất nhiều năm cũng hảo hảo mà nhớ một cách rõ ràng. bandichnaylacuavonguthao(chuyentaudemso2026)yeucaukhongdemdibatkydau.



Giang Tứ trở về ký túc xá, cởϊ áσ khoác đồng phục dính máu ra, lấy một cây kẹo mυ'ŧ màu hồng trên bàn mở vỏ gói cho vào miệng, thanh kẹo tạo thành một đường cong đẹp đẽ trên khóe môi, cậu nâng chân ngồi xuống trên giường, lười biếng hỏi: “ngươi định trốn đến bao giờ?”

“…”

“Còn không ra?” Giang Tứ lấy ra con dao bạc, trong mắt hiện lên tia uy hϊếp.

“Đừng đừng… Ta ra, ta ra!”

Vừa dứt lời, trên không trung xuất hiện một quả cầu màu vàng giống như đèn l*иg, hai tay ngắn ngủn duỗi ra muốn đầu hàng.

Giang Tứ cầm kẹo que liếc mắt một cái: "Đèn L*иg Béo?"

"Phi!, cái gì mà Đèn L*иg Béo, ta là AI trí tuệ nhân tao 130, ánh sáng hy vọng của nhân loại"

Giang Tứ nhướng mày: "Rồi sao?"

Quang Cầu nhanh chóng nói: "trong thực tế, ta được tạo nên bởi con người trong trong tương lai. Xuyên qua thời gian và không gian trở về hiện tại. ta sẽ giúp ngươi thông quan phó bản."

"Nga?" Giang Tứ chớp chớp mắt và ngồi dậy. Cậu lớn lên rất đẹp, thời điểm chuyên chú nhìn người khác phi thường ngây thơ, vô tội: "tại sao lại là tao?"

"Bởi vì sau khi kiểm tra, ngươi là người thích hợp nhất! Ngươi tốt bụng, cương nghị và tràn đầy ý thức về công lý. điều bọn ta cần là một người như ngươi để cứu thế giới!" Quang Cầu trang trọng nói ra nhận xét, vô cùng kích động.

“Cứu thế giới?”

Giang Tứ nhếch khóe miệng, sau đó ngồi về phía sau, lười biếng dựa lưng vào ghế, vẻ ngây thơ trên mặt hoàn toàn biến mất, giọng điệu cũng trở nên tà mị và lười biếng hơn, khóe miệng câu lên: "xin lỗi, tao không có hứng thú."

“?!” Quang Cầu khϊếp sợ: “Ngươi không muốn khôi phục thế giới về hình dáng ban đầu sao?”

“Không.”

“Vậy thì ngươi không tò mò tại sao thế giới lại trở nên như thế này à?” Quang Cầu nhìn chằm chằm cậu.

Giang Tứ cũng không thèm nhấc mi: "Không tò mò."

"Vậy thì ngươi..."

"Xoạt" một tiếng, ánh bạc sắc bén cọ vào mép của Quang Cầu một tiếng rồi rực tiếp cắm vào mặt bàn.

Đèn L*иg Béo sợ đến mức suýt nữa biến mất tại chỗ, núp sau chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn co lại thành một quả bóng, run rẩy kêu đau: “Ngươi, ngươi đừng hung dữ như vậy chứ.”

Con dao mổ màu bạc cắm trên bàn đảo ngược ánh đèn lạnh lẽo, nụ cười nơi khóe miệng Giang Tứ lại càng lạnh hơn.

Quang Cầu nhỏ giọng bb*: ", Giang Tứ, ngươi nghe ta nói này, ta rất lợi hại. Có hơn hàng nghìn cái phó bản tư liệu trong bộ nhớ của ta. Chỉ cần ngươi hợp tác với ta, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi thông quan, đoạt lại trái đất . "

*[Bản raw tác giả để như vậy nhưng mình tra hết rồi mà vẫn không biết nó có nghĩa là gì, giúp với!!!]

Quang Cầu tung ra thứ có sức cám dỗ lớn nhất, chờ Giang Tứ cắn câu, không có cao thủ nào có thể từ chối bàn tay vàng cả. Bởi vì sở hữu nó có khác gì sở hữu vé thông quan đâu chứ.

Nhưng mà cái này lại lần nữa đánh hụt, thiếu niên căn bản là không làm theo kịch bản, cậu trực tiếp phớt lờ Quang Cầu béo, hàm răng cắn chặt lên cây kẹo đường, ngoạm nó vào miệng rồi bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Quang Cầu ngẩn ra: “Ngươi làm gì vậy?”

Giang Tứ không thèm nhìn nó, lạnh lùng nói: “Đi tắm.”

Đúng vậy, cậu sát định Quả Cầu Béo này không có tính nguy hiểm thì liền chạy đi tắm rửa.

Quang Cầu bị chấn động, này sao lại không giống như tưởng tượng a!?

Theo dữ liệu, Giang Tứ rõ ràng là một người hiền lành, lươn thiện, có lòng chính nghĩa và có khả năng lãnh đạo tuyệt vời, nhưng trước mắt thì điều này hoàn toàn không thích hợp!

"Này, Giang Tứ, Giang Tứ ..." Mặc cho Quang Cầu có la lớn thế nào, Giang Tứ cũng hoàn toàn không để ý đến nó.

Quang Cầu ôm lấy bàn tay thiếu chút nữa đã bị dao phẫu thuật cắt bỏ, khóc không ra nước mắt, tư liệu gạt người, Cậu ta làm sao có thể là một người lươn thiện, ngay thẳng? Đây rõ ràng là một người đáng sợ bị bịnh thần kinh!

Trong phòng tắm, Giang Tứ cởi bỏ quần áo dính máu, mở vòi hoa sen, rửa con dao bạc dưới vòi nước lạnh, khi ngón tay chạm đến mép lưỡi dao, cậu vô tình cắt vào lòng bàn tay của mình.

Trên mũi dao chảy ra một đường máu, nửa cánh tay của cậu bị nhuộm thành màu đỏ.

Dòng nước lạnh từ trên đỉnh đầu chảy xuống theo ngọn tóc mềm mại, rửa sạch vết máu trên cánh tay.

Máu màu nhạt đọng lại trên mặt đất, Giang Tứ chân trần giẫm lên nó, khiến làn da của cậu trở nên vô cùng tái nhợt, hieện lên một vẻ đẹp mê hồn khó tả.

Thiếu niên nhìn chằm chằm vết thương trong lòng bàn tay, cảm giác được lưỡi dao lạnh lẽo cắt xé da thịt, đau đớn đan xen, khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay.

Điều này mang lại cho cậu một cảm giác tồn tại trân thật.

Thẳng đến khi vết thương kết vảy, Giang Tứ lấy khăn lau nước trên người, mặc quần áo sạch vào, lạnh lùng đứng trước gương một hồi lâu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trong gương.

Cậu vừa tròn 18 tuổi, còn rất trẻ, chưa trưởng thành và tràn đầy sức sống, cậu đáp lại hết thảy mọi người bằng thiện ý.

Quang Cầu nói đúng, Giang Tứ là một người tốt bụng, đầy chính nghĩa và đáng để dựa vào, bất quá ... đó đã là chuyện của kiếp trước.

Cậu đã được sống lại một lần nữa.

Giang Tứ ở kiếp trước bị bạn cùng phòng hãm hại, cha mẹ bất công lấy hết điểm, còn người em trai chỉ biết giả bộ đáng thương châm ngòi ly gián, thậm chí còn cướp đi đồ vật mà cậu từng yêu thích nhất, ở trước mặt cậu diễu võ dương oai.*

*[Phô trương sức mạnh]

Nhưng dù vậy, Giang Tứ vẫn nghĩ đến tình huyết thống, vẫn liều mạng bảo vệ từng người trong gia đình, thẳng đến thời điểm bị bọn họ liên thủ phong ấn vào giếng cổ, lấy thân thể nui quỷ hồn, thì cậu mới hiểu rõ được nguyên lai trong lòng cha mẹ cậu, chỉ có đứa em trai Giang Văn Dự từ nhỏ ốm yếu, ngay thơ thích làm nũng mới là con của họ. Còn Giang Tứ chỉ là một cỗ máy khai thác điểm di động mà thôi.

Cậu may mắn sống sót sau phó bản đó nhưng cũng hoàn toàn nản lòng, trở thành một kẻ đơn độc, vội vàng thông quan trong trò chơi vô hạn, cậu có thể sống ngày một ngày hai, nhưng không ngờ lại gặp được Ôn Thanh Vân.

Người đã cho cậu hy vọng một lần nữa.

Giang Tứ từng cho rằng đây là người duy nhất trên thế giới lạnh lùng mà thực sự quan tâm tới cậu.

Ôn Thanh Vân ngay từ đầu khi tiếp cận cậu đã có mục đích khác.

Nghĩ đến màn tra tấn ác mộng sống không bằng chết kia, Giang Tứ mặt mày ảm đạm, mạnh mẽ nhắm mắt lại, thật lâu sau, suy nghĩ của cậu mới thoát khỏi ký ức, quây trở về thực tại.

Giả sử những gì Quang Cầu nói là sự thật,

Có lẽ nó là một con bọ khi du hành xuyên không gia và thời gian đã tạo nên bug, dẫn tới việc linh hồn của cậu cũng bị kéo theo trở về.

Quay lại ngày trò chơi vô hạn mới bắt đầu.

Cậu đã từng nói ... Dù có trở thành ma cũng sẽ không buông tha cho lũ phản bội vô ơn kia, hiện tại cậu đã trở lại.

Cậu bò ra từ trong địa ngục.

Hồ Quân chỉ là sự khởi đầu.

Cậu sẽ không buông tha cho bất kỳ một ai.

Cậu chính là muốn trả thù.

Đưa tất cả những người đó xuống địa ngục và nếm trải những đau đớn, dày vò mà cậu đã từng trải.



Giang Tứ mặc một bộ đồng phục học sinh sạch sẽ, chuẩn bị rời đi.

Cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, một người ngoài ý muốn xuất hiện, miệng không ngừng thở hỗn hển, vừa kinh ngạc vừa vui mừng khi nhìn thấy Giang Tứ, "Giang Tứ! Thì ra câu ở đây! Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi."

Đây là một trong hai người bạn cùng phòng khác của cậu, tên Chung Đào Văn.

"Cậu bị thương? Cậu biết không? Chỉ cần gọi mã QR trên cổ tay là có thể chữa khỏi vết thương miễn phí. Có người bị gãy chân liền phục hồi như cũ! Tớ vừa nghe nói từ miệng người khác! không biết là thần thánh phương nào. Thực sự quá lợi hại!"

"Nhân tiện, Giang Tứ, hệ thống thông báo nói cậu là người đã loại bỏ Boss? Cậu làm thế nào vậy?!"

Chung Đào Văn hỏi như súng liên thanh.

“Cậu còn chưa chết?” Giang Tứ có chút kinh ngạc.

"Giang Tứ, Giang Tứ, nói cho tớ biết! Cậu loại bỏ Boss bằng cách nào? Và, cậu biết không? Trường học bị bao quanh bởi những bức tường trong suốt, bất luận là cửa trước hay cửa sau đều không ra được! Điện thoại không thể liên lạc, internet cũng không dùng được. Này rốt cuộc là chuyện gì a? Chẳng lẽ là giống với phim khoa học viễn tưởng, người ngoài hành tinh xâm lược?!"

Vừa dứt lời, âm thanh thông báo của hệ thống lại xuất hiện.

["Phó bản dành cho tân thủ (Phần 2)" sẽ bắt đầu sau một giờ nữa, xin tất cả người chơi vui lòng chuẩn bị sẵn sàng.]

Phó bản tân thủ (Phần 2)?

Giang Tứ nhận ra có điều gì đó không ổn.

Ở đời trước, không ai trong trường loại bỏ được boss, những người sống sót đều cố gắng hết sức nhưng cuối cùng cũng chỉ có chưa đến 500 người vượt qua được phó bản kiểm tra sơ cấp, hơn nữa suốt cả một đêm phó bản mới kết thúc. Bạn cùng phòng của Giang Tứ ngoại trừ Hồ Quân, tất cả đều bị loại bỏ.

Nhưng bây giờ, bởi vì Giang Tứ trực tiếp loại bỏ boss trong vòng chưa đầy nửa canh giờ, nên phần lớn người chơi đều vượt qua phó bản, những người lẽ ra bị loại đều còn sống sót.

Hiển nhiên trò chơi vô hạn không hài lòng lắm với kết quả này, nên đã bắt đầu đợt thử nghiệm thứ hai, đồng thời tiếp tục sàng lọc người chơi.

Cũng chính là cái gọi: [Phó bản sơ cấp (Phần 2)].

Việc Giang Tứ trọng sinh đã gay ra hiệu ứng cánh bướm, một số thứ tựa hồ đã thay đổi.

Một cái phó bản hoàn toàn mới xuất hiện.

"Tại sao lại như vậy?!"

"Tại sao lại có thêm một cái phó bản?"

"Cứu với! Cứu mạng!"

"Ngươi rốt cuộc là cái gì? Vì sao lại đối xử với chúng tôi như vậy?"

Học sinh và giáo viên tập trung trước cổng trường đều bàng hoàng.

Như để trả lời câu hỏi của những người này, thông báo của hệ thống lại xuất hiện.

[Bởi vì người chơi Giang Tứ đã loại bỏ Boss quá sớm, đại bộ phận người chơi đều chưa hoàn thành phó bản, vì vậy một vòng mới của phó bản sẽ được thêm vào. ]

Quả nhiên là vậy.

Quang Cầu nhân cơ hội thể hiện cảm giác tồn tại: “Trong thư viện của ta có hàng ngàn cuốn tư liệu để thông quan phó bản, Giang Tứ, chúng ta hợp tác đi!”

“Câm miệng.” Giang Tứ dứt khoát đánh gãy lời nó, ngón trỏ nhẹ nhàng áp lên môi., tỏ vẻ thờ ơ, lười biến: “Đừng bao giờ làm hỏng sự ngạc nhiên của tôi."