Vì Thời Gian Có Hạn, Tôi Trở Thành Con Dâu Nhân Vật Phản Diện

Chương 1

“Khụ, khụ!”

L*иg ngực trào lên cảm giác nhồn nhột, rồi một cơn ho bất ngờ bật ra. Tôi thấy chóng mặt quá.

Mình tiêu rồi.

Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu kể từ khi tôi bị xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.

“Mình phải diễn vai này…”

Nhân vật tôi đóng là “Laria Rose Rostry” trong bộ tiểu thuyết『Giao dịch vĩ đại của đế quốc.』

Cô ấy có mái tóc dài màu hồng nhạt, đôi mắt tím lấp lánh và sở hữu những đường nét rất ngây thơ.

Dù thân hình hơi thấp, nhưng đôi mắt to tròn và biểu cảm thanh lịch khiến cô trông giống một chú cún con.

Tuy nhiên, tất cả những gì tôi thích về cô ấy chỉ là vẻ bề ngoài.

Tôi là nhân vật phụ bị giới hạn trong một khoảng thời gian nhất định và sẽ chết ở tuổi 21.

“Kiếp trước mình cũng đã chết ở tuổi 21, và ở đây mình lại phải chịu đựng y như thế chừng nào đủ 21 tuổi.”

“Khụ, khụ!”

Tôi phải lấy khăn che miệng vì biết mình ho ra máu.

“Cái quái gì vậy, chẳng lẽ mình là người duy nhất sót lại để hoàn thành công việc còn dang dở của Rostry sao?”

Tôi vừa tròn mười bốn tuổi đầu, và ở thời điểm hiện tại, tôi đang dự đám tang của Bá tước Rostry và phu nhân ông ấy, hai người được gọi là cha mẹ tôi ở thế giới này.

Sau khi chiếm hữu cơ thể này, toàn bộ kí ức về quá khứ cứ tự động tuôn trào trong đầu tôi.

Cha cô ấy, một người đàn ông chăm chỉ, và mẹ cô ấy lâm vào cảnh nợ nần chồng chất chỉ vì tiêu xài quá xa hoa. Họ đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, chỉ để lại cho tôi những món nợ khổng lồ.

“Cô ấy không xu dính túi trên chính lãnh địa của cha mình sao? Phải tìm ra nó mới được!”

Tôi chưa từng thấy hạnh phúc khi sống ở Hạt Rosty.

Cha mẹ tôi là những kẻ mạt hạng tồi tệ nhất, và căn nhà thì luôn luôn ồn ào. Cha đã gửi tôi sang phương Đông du học vì tôi quá bướng bỉnh.

“Đây rõ ràng là một đám tang, vậy mà họ hàng thân thích của mình biến đâu hết rồi cơ chứ?”

“Tiền của tao! Một mình con nhỏ xấu xí đó hưởng toàn bộ tài sản à?”

Tôi bị đám chủ nợ xâu xé ngay tại lễ tang mà tất cả bạn bè và người thân của tôi đều vắng mặt.

Tôi cứ liếc mắt về phía lối vào, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời la ó của đám chủ nợ. Bởi vì sắp tới, có người chắc chắn sẽ thiêu đốt tôi.

Trong nguyên tác, Laria không hề biết rằng thời gian của cô có hạn cho đến cái ngày mà cô ấy chết, và trên thế giới chỉ có hai người biết được điều này.

Một là mẹ tôi, phu nhân Bá tước Rostry, còn người kia là…

“Hử? Này, ngài ấy chính là…?”

“Tại sao Công tước Acard lại ở đây…?”

Nơi vừa dậy lên tiếng bàn tán xôn xao đó bỗng xuất hiện một bóng dáng cao với mái tóc đen và cặp mắt đỏ u ám rẽ đám đông tiến vào, sải bước hiên ngang giữa hàng người đông đúc đúng với motip tổng tài cao cao tại thượng trong truyền thuyết.

“Từng bước từng bước của kẻ phản diện đều ngầu chết đi được…”

Chưa cần mở miệng, chỉ lạnh lùng bước đi cũng đã là quá đủ. Sự hiện diện áp đảo của hắn toát lên thứ khí chất bá đạo phi phàm, quả thực khiến người khác không rét mà run.

“Công tước Acard.”

Công tước xứ Karoudin, Ivan Acard.

Vốn cùng tước hiệu của mình sống một cuộc đời thầm lặng, hắn ta đột ngột trở nên điên loạn ngay sau cái ngày vợ hắn mất.

Hắn cũng là nhân vật phản diện trong nguyên tác, kẻ chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài nắm quyền kiểm soát giới quý tộc và cả Hoàng gia.

Mặc dù quyền lực chưa đến mức áp đảo vì tham gia chính trị khá muộn, hắn đã hoạt động rất chăm chỉ để xây dựng nền tảng vững chắc và cuối cùng trở thành thủ lĩnh giới quý tộc chỉ vài năm sau đó.

“Hắn thậm chí còn thành công kết hôn với cô ấy cơ mà.”

Dĩ nhiên, hắn vẫn tưởng rằng sắp nắm được thóp của giới quý tộc cùng Hoàng gia và hoàn thành mục tiêu hằng ao ước…

Đáng tiếc, nữ chính – công chúa Elaine – lại đem lòng yêu nam chính chứ không phải con trai hắn, giấc mơ đời hắn phút chốc hóa tro tàn.

“Mục tiêu lớn nhất đời hắn chưa bao giờ được nhắc đến trong nguyên tác…”

Tác giả nói ông sẽ cố giải quyết các vấn đề về quy đổi ngoại tệ, nhưng tôi còn chưa kịp đọc phần cuối thì đã bị xuyên vào cơ thể này rồi.

Với sự hiện diện đầy đe dọa của hắn, đám tang ồn ào bỗng trở nên im bặt.

Đám chủ nợ trao đổi với nhau vài lời rồi nhanh chóng xếp thành hàng gọn ghẽ trước mặt Công tước Acard.

“Đây chính là sức mạnh của tiền bạc và quyền lực!”

Tôi thầm cảm thán, lại một lần nữa phải trợn mắt ngạc nhiên.

“Vai của mình dù không phải phản diện, nhưng nó thật tuyệt… Ước gì mình cũng là phản diện.”

Không phải ai cũng diễn tốt vai phản diện. Nếu tự nhận mình là phản diện nhưng chẳng có lấy một diễn viên đóng thế thì anh cũng chỉ là tên ảo tưởng suốt ngày thui thủi xó phòng mà thôi.

Sau đó, Công tước Acard đến trước mặt tôi không mảy may do dự. Hắn hỏi bằng một giọng ảm đạm.

“Ngươi còn nơi nào để đi không?”

Họ hàng thân thuộc chẳng ai đến dự lễ tang, bỏ mặc tôi một thân một mình tự xoay xở. Đất đai đều bị thế chấp và bàn giao, toàn bộ người hầu vì sợ liên lụy đã bỏ chạy.

“T-Tôi không có… Khụ!”

Thấy tôi ho, mắt hắn khẽ nheo lại.

Tôi sớm biết hắn định nói gì với tôi rồi.

“Vậy con sẽ trở thành con gái ta, với tư cách là vợ Evan chứ?”

Đúng là một bước phát triển bất ngờ, dù tôi biết chắc kiểu gì chuyện này cũng xảy ra. Thật sốc khi hắn lại đến gặp tôi sớm như vậy. Cảm giác cứ như vừa nhảy hố mà chưa kịp đội mũ bảo hiểm ấy.

Thì ra hắn muốn đề nghị một cuộc hôn nhân trước tuổi giữa lúc giới quý tộc đang mê mải chạy đua trong guồng quay chính trị.

Kết hôn sớm không hẳn là quá hiếm trong xã hội quý tộc. Theo quy ước, trẻ con ở độ tuổi tôi không thể sống lâu trong một gia đình quyền quý, bởi vì nuôi một đứa trẻ và thực hiện trách nhiệm với nó đòi hỏi các thành viên trong gia đình phải trao cho nó quyền thừa kế.

“Matilda rất gần gũi với mẹ con.”

“Matilda…”

Đó chính là tên của Nữ công tước Acard, người đã chết trong khi hạ sinh con trai.

“Nếu Matilda còn sống, nàng ấy chắc chắn sẽ muốn mang con theo cùng. Đó là tại sao ta đến đây đón con.”

“Nói dối.”

Tôi chớp mắt, thầm nhủ bụng.

Công tước Acard là loại đàn ông chỉ bị thu hút bởi quyền lực. Đời nào hắn lại chọn tôi vì cái lí do ‘cảm thông’ sướt mướt đó.

Theo nguyên tác, hắn vô tình biết được căn bệnh của tôi và cố gắng ép tôi cưới con trai hắn, tất cả chỉ là để lợi dụng cái chết vốn đã an bài của tôi.

“Tôi biết cốt truyện nguyên tác diễn ra thế nào mà! Tôi nhận thức được tất cả những sự kiện đen tối sẽ xảy ra, và tôi biết rõ động cơ thầm kín của ông rồi…”

“Ta sẽ trả toàn bộ số nợ cho cha mẹ con và hứa sẽ cho con một cuộc sống tử tế.

“Con rất biết ơn lòng tốt của cha, thưa cha.”

Tôi nhanh chóng đáp lại.

Tôi chính là ‘người’ đó. Tuy nhiên, dù biết câu chuyện sẽ diễn ra thế nào, tôi vẫn chẳng cố gắng thay đổi kết cục của nó.

Chẳng thà chết sớm mà còn được sống trong nhung lụa giống nguyên tác, còn hơn chết giữa đám chủ nợ tàn bạo hay sao?

“…Cha?”

Đôi mắt công tước Acard xoáy sâu vào tôi với ánh nhìn thiêu đốt tựa ngọn lửa địa ngục.

Diễn viên phụ nhỏ bé như tôi làm gì có gan đứng trước một nhân vật phản diện tầm cỡ thế này chứ.

Tôi sợ hãi trả lời, toàn thân run rẩy như chiếc lá mỏng trước gió.

“Xin lỗi, con xin lỗi. C-Con tưởng từ giờ chúng ta là gia đình…”

Một khoảnh khắc im lặng bỗng ập đến.

“Không sao.”

Hắn nói bằng giọng trầm thấp và lạnh lùng khiến tất cả mọi người đều lo lắng.

“Đi thôi.”

Thế là tôi đành phải đi theo Công tước Acard vậy.