Cô Minh Thành đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Hạng Chí Viễn đang đứng trước bàn sách sửa sang tập tranh, những thứ kia anh ta không chỉ nhìn thấy một lần, nhưng không dám đυ.ng vào lần nào.
Hạng Chí Viễn có rất nhiều kiêng kị, nhưng tất cả liên quan tới “Tiêm Tiêm” không thể nghi ngờ là cấm kỵ lớn nhất.
Cậu Hạng tìm người này rất nhiều năm.
Ở trong mắt Cô Minh Thành, cậu Hạng vì tìm người này mà đã nhập ma.
“Cậu Hạng, ông Hạng gọi điện thoại từ Thái Lan tới.” Cô Minh Thành đứng ở một bên, hai tay chắp sau lưng báo cáo: “Ông ấy nói anh đã tìm nhiều năm như vậy, vẫn không có kết quả, cần phải trở về.”
Đa số tổ chức của cậu Hạng đều tụ tập ở Đông Nam Á, nhưng những năm nay, cậu Hạng kiên trì ở lại trong nước, chỉ có một mục đích: Tìm người.
Một năm rồi lại một năm.
Cô Minh Thành không biết phái ra bao nhiêu nhân lực, cô gái tên “Tiêm Tiêm” kia như bốc hơi khỏi trên đời, một chút tin tức cũng không tra được.
Đến năm nay, đã mười năm qua đi, cậu Hạng tìm một người mười năm.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Ánh mắt Hạng Chí Viễn chưa từng rời đi khỏi tập tranh, giọng nói từ tính kiên định.
“Cậu Hạng… Thật ra nhiều năm như vậy, như thường lệ hẳn là bây giờ cô gái kia đã kết hôn.” Cô Minh Thành hi vọng Hạng Chí Viễn hết hy vọng.
Anh ta không rõ, cậu Hạng muốn dạng phụ nữ gì không có, tại sao phải tìm một người phụ nữ hiện tại lớn lên là tròn hay dẹp cũng không biết chứ?
Coi như hệ thống mô phỏng con người trưởng thành có xác suất chín mươi phần trăm trúng, nhưng còn có mười phần trăm, lỡ như trong quá trình trưởng thành cô gái kia bị đứt tay đứt chân thì sao? Không phải tìm thấy càng thất vọng à?
“Ầm.”
Hạng Chí Viễn cầm hồ sơ trên bàn đập vào mặt anh ta, sắc mặt âm trầm: “Câm miệng cho tôi! Từ khi nào đến phiên cậu nói đúng sai ở trước mặt tôi?”
Từng bước từng bước đều muốn học người phụ nữ Giang Ninh Phiến kia để anh không thoải mái? Đều muốn tạo phản à?
“Vâng.”
Cô Minh Thành không dám né tránh, ôm khuôn mặt bị đập sưng mà ấm ức cúi đầu.
“Cút ra ngoài.”
“Vâng.” Cô Minh Thành không dám nói thêm gì, yên lặng lui ra chuẩn bị rời đi.
“Bảo Giang Ninh Phiến cút khỏi đây.” Đột nhiên giọng nói âm u lạnh lùng của Hạng Chí Viễn truyền đến, như ma âm từ Địa Ngục, lạnh lùng vô tình.
Cô Minh Thành khϊếp sợ trông qua, cho là mình nghe lầm.
Bảo chị Phiến cút khỏi đây sao?
Không phải mấy ngày hôm nay cậu Hạng thay đổi cái nhìn về Giang Ninh Phiến rồi à? Còn tự thân vẽ hoa văn trên cây gậy cho cô.
Làm sao đột nhiên lại muốn đuổi cô đi?
“Cậu Hạng, tôi có thể hỏi tại sao không?” Cô Minh Thành đánh bạo hỏi.
Hạng Chí Viễn ngước mắt, một đôi mắt cực sâu, trên khuôn mặt không đứng đắn nở một nụ cười, chẳng thèm ngó tới nói: “Cậu rất quan tâm cô ta nhỉ? Vậy để cho cô ta theo cậu.”
“Cô Minh Thành không dám.”
Nghe nói như thế, Cô Minh Thành biết ông chủ của mình rất nghiêm túc.
Cậu Hạng luôn là người bạc tình bạc nghĩa, phụ nữ anh không cần đều sẽ vứt bỏ như giày cũ, ở trong mắt anh thì ngay cả đồ bỏ đi cũng không bằng.
“Nhưng tốt nhất đừng để cô ta xuất hiện ở trong tầm mắt tôi, tôi sẽ gϊếŧ cô ta!” Giọng điệu của Hạng Chí Viễn có chút âm trầm: “Cô ta dám đυ.ng vào đồ của tôi, tôi không tha cho cô ta đâu!”
Nhìn thấy tập tranh trước mặt anh, Cô Minh Thành ngừng lại
Đã hiểu rõ.
Chị Phiến thật là giỏi, đυ.ng thứ không nên đυ.ng… Rõ ràng sắp đạt được cưng chiều dành riêng của cậu Hạng.
Anh còn trông cậy chị Phiến có thể làm nhạt đi địa vị Tiêm Tiêm trong lòng cậu Hạng, bây giờ đã thành bọt nước.
“Vâng, cậu Hạng, tôi sẽ sắp xếp.”
Cô Minh Thành gật đầu, sau đó đi ra ngoài, thuận tay cầm cây gậy bên cạnh cửa đi luôn.
Đã không thể cứu vãn được.
Đáng tiếc cho cây gậy này.
“…”
Hạng Chí Viễn đứng ở trước bàn sách, ngước mắt lạnh lùng nhìn qua động tác của anh ta.