Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chương 14

Hắn nhìn thấy Lâm Tú Hồng cũng ở chỗ này thì chào hỏi một chút, rồi đem những thứ này vào phòng bếp cất kỹ, thịt phải dùng muối ướp lên, số thịt này cũng không phải là lượng thức ăn của đêm nay, gà còn sống, cứ thả ra đem nuôi trước, con cá kia đã không còn tươi nữa, cũng phải dùng muối ướp lên, tối nay sẽ đem nó đi hầm.

Hắn đi vào phòng bếp, Lâm Tú Hồng nhìn sợi dây thừng, lập tức thu lại, lẽo đẽo đi ở đằng sau, Hiểu Hiểu gọi cô, nhưng không gọi được, cuối cùng cũng đành phải đi theo.

Lâm Hoa Hoán rắc muối lên thịt, đặt lên trên ngăn tủ trên cùng, đóng chặt tủ, đây là vì đề phòng mèo hoang, còn cá thì bị vứt lên thớt, đánh sạch vảy cá rồi bỏ vảy đi, lại cắt chút gừng đem thái lát cho vào cá, ướp cùng chút muối.

Lâm Tú Hồng ở trước cửa phòng bếp nhìn, nhìn rồi lại nhìn, cô bé vô thức đặt ngón cái vào miệng ngậm, Hiểu Hiểu thấy được lập tức nhắc nhở cô bé: “Chị Tú Hồng, mẹ nói ngậm ngón tay trong miệng là không sạch sẽ, rất dễ sinh bệnh, phải rửa tay trước. ”

Nghe Hiểu Hiểu nhắc nhở, trên mặt Lâm Tú Hồng đỏ lên, lấy tay từ trong miệng ra, ngày hôm qua cô bé kiềm chế, hôm nay nhìn thấy toàn bộ chỗ thịt và cá này, cho nên không nhịn được.

Đây là một thói quen xấu, cô bé biết, cô bé đã được mẹ nhắc rất nhiều lần, nhưng không thể thay đổi được.

Đứa trẻ nhỏ bé giống như củ cải nhỏ vậy, dùng giọng nói non nớt ngọt ngào mà nhắc nhở chị gái lớn hơn một chút, làm như vậy là không hợp vệ sinh.

Nhìn thấy cảnh tượng này làm Lâm Hoa Hoán cảm thấy vui vẻ, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, lôi kéo Lâm Tú Hồng đến bên ngoài phòng bếp, nơi này có một cái giếng nước, dịch phiến đá dày nặng che trên miệng giếng ra, xách một thùng nước lên, sau đó dùng hồ lô múc một gáo nước, để cho hai cô bé rửa tay.

“Hai đứa rửa tay sạch sẽ, anh đi lấy đồ ăn ngon cho các em.”

Hắn mua không ít đồ vật, trong đó có bánh quai chèo mua ở chỗ cung ứng và tiêu thụ của xã, thơm giòn ngon miệng, hắn cho hai cô bé mỗi người cầm hai cái.

Bánh này rất cứng, bởi vì răng của Hiểu Hiểu khá yếu nên cô ăn rất chậm, quả thật là vừa thơm lại vừa ngon, là sản phẩm mài răng rất tốt, những lúc rảnh rỗi không có việc gì có thể gặm một cái là tốt rồi.

Trong lòng Lâm Tú Hồng có chút mừng rỡ, ngày hôm qua sau khi cô bé trở về bị mẹ mắng, nói cô bé không thông minh lại nhát gan, còn nói cô bé vô dụng, một chữ cô bé cũng không dám trả lời, nếu cô bé trả lời, mẹ sẽ mắng càng hung dữ hơn.

Hôm nay làm xong công việc, cô bé lập tức nghe lời mẹ đến tìm em gái chơi, quả nhiên nhìn thấy anh tư trở về, hắn còn cho mình điểm tâm.

So với Hiểu Hiểu, cô bé cầm bánh quai chèo, vẻ mặt đều có thể nói là thành kính, từng ngụm từng ngụm nhỏ, ăn rất cẩn thận, làm cho người ta đều cảm thấy có chút chua xót.

Lâm Hoa Hoán âm thầm thở dài trong lòng, vừa nhìn qua đã biết lúc ở nhà cô bé chưa từng được ăn qua thứ gì tốt, mới có thể có biểu hiện như vậy, xem ra vẫn phải khuyên nhủ bà nội, khuyên bà đối xử với Tú Hồng tốt một chút, dù sao đi nữa, chú nhỏ chỉ có ba đứa con ruột, con trai hay con gái thì cũng đều là con của chú ấy, không nên làm quá mức, nhìn bộ dáng nhỏ gầy này xem, thật là đáng thương mà.

Nhìn hai chị em bé nhỏ các cô giống như chuột đồng nhỏ từng chút từng chút gặm bánh, Lâm Hoa Hoán cầm một cái bánh quai chèo khác, đun nước nóng, ngâm trong nước nóng, đậy nắp rồi nấu vài phút, lại mở nắp ra, cái bánh quai chèo này liền nở to gấp mấy lần, so với bánh quai chèo khô, bị nước ngâm mềm lại là một loại tư vị khác.

Lâm Tú Hồng là lần đầu tiên biết còn có thể làm như vậy, nhìn thể tích cái bánh nở to hơn gấp mấy lần thế này, cảm thấy vô cùng thần kỳ, nó trở nên lớn hơn rồi! Thế mà lại có chuyện tốt như vậy!