Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chương 10

Vương Nguyệt Quế khen: “Chất vải này tốt quá, nhìn thật là đẹp, chắc chắn là thằng tư đã lựa chọn tỉ mỉ lắm đây, đúng là một đứa con trai hiếu thuận.”

Bà ta biết loại vải này, chất liệu không dễ để mua, nếu có mua được thì phần lớn cũng không phải hàng thật.

Phương Phán Xuân nhìn cái váy nhỏ, nhịn không được nhíu mày: “Thằng tư, cháu đã dùng bao nhiêu tiền để mua cái váy này?”

Chuyện này không thể nói quá kỹ càng, Lâm Hoa Hoán hiểu, cho nên anh chỉ nói bừa cho qua: “Đây là cháu nhờ bạn trong đơn vị mua hộ, nên cũng không biết chính xác nữa.”

Nếu nói ra, nhất định bà nội sẽ mắng anh tiêu xài phung phí.

Vệ Hỉ Nhạc cũng nghĩ như thế, vì không muốn gây thêm phiền toái, cho nên bà liền chuyển đề tài: “Ngày mai đại gia đình chúng ta sẽ cùng nhau ăn bữa cơm, sau khi xong việc mọi người liền tới đây nhé, sáng mai tôi sẽ đi lên công xã để mua thịt.”

Bà vừa dứt lời, quả nhiên lực chú ý của cả nhà liền bị dời đi, người lớn thì không nói, vẫn còn có chút tự chủ, nhưng đám trẻ con thì không thể nào giấu nổi nét mặt, biểu hiện rất rõ ràng. Tầm mắt của Lâm Tú Hồng thực vất vả mới dời khỏi chiếc váy đỏ kia, liền nghe được những lời này của bác dâu thứ hai, đôi mắt sáng lấp lánh.

Cô bé thực sự rất hâm mộ, cũng rất thích bộ váy màu đỏ này, toàn bộ quần áo của cô đều là đồ cũ, được sửa từ những bộ quần áo hồi nhỏ của anh trai, cô lớn như vậy nhưng chẳng mấy khi được mặc quần áo mới, nhưng vừa nghe đến thịt, lực chú ý trực tiếp bị dời đi, váy đẹp thì cũng tốt đấy, nhưng được ăn thịt vẫn quan trọng hơn!

Chủ đề này vừa bắt đầu, mọi người liền tôi một câu anh một câu.

“Ngày mai nhất định phải sớm một chút, nếu không sẽ không mua được thịt đâu.”

“Lần trước tôi lên công xã, nửa đêm hơn ba giờ đã đi, nhưng thịt đã bị mua hết rồi.”

“Xuống nước với người ta một chút, xuống nước thì sẽ thuận tiện hơn ……”

Lâm Tú Hồng muốn nói với cô em họ mấy câu, cô muốn hỏi em gái, nhưng nó vẫn luôn được anh tư ôm vào trong ngực, không hề buông ra, Lâm Tú Hồng đành phải thôi, lui về bên cạnh mẹ, sau đó bị mẹ trừng mắt liếc nhìn một cái, cô lắc cổ, cúi đầu, hương vị trong miệng quá ngọt ngào, cô không dám nói lời nào.

Cô hiểu ý muốn của mẹ, nhưng mà cô không thể nào nói nên lời.

Lúc này, ở trong lòng Tào Phi Yến cũng đang mắng con gái nhà mình không biết cố gắng, nó còn nhỏ tuổi, lại không có ba, nhìn thấy một thứ tốt thì mở miệng nói một câu mong ước cũng đâu có sao?

Chẳng lẽ người lớn còn có thể đi so đo với một đứa trẻ con hay sao?

Hiểu Hiểu vẫn còn đang thất thần.

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, cô nỗ lực nhớ lại nội dung của quyển sách kia, nhưng không thể nhớ được rõ ràng, ở trong hoàn cảnh như này, đâu còn có nhiều tâm tư như vậy chứ?

Lúc đó vốn dĩ là do nhàm chán nên mới tùy tiện đọc qua mà thôi.

Cô chỉ nhớ rõ tên của nam chính, nữ chính và một chút nội dung khái quát, ngay cả thông tin chi tiết về nam phụ, cô cũng không có ấn tượng gì sâu sắc. Đặc biệt là người nhà của anh ta, chỉ biết rằng nhà anh ta xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều muốn dựa vào anh, ngoài ra cô còn nhớ được một tình huống khá ấn tượng, chính là đoạn nữ chính đau lòng vì nam phụ phải mang nhiều gánh nặng như vậy.

Lâm Hoa Hoán có rất nhiều anh chị em, nhưng không một ai học hành tử tế có kết quả tốt cả, cho nên bản thân anh phải tự mình phấn đấu, dựa vào thực lực và ý chí của chính mình, tạo nên một giang sơn trong quân đội, trả lại cho nữ chính không ít chân tình, không ngại việc nữ chính và nam chính ở bên nhau, bất cứ khi nào nữ chính gặp khó khăn hay phiền toái, cũng sẽ giúp cô ra mặt giải quyết.