Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chương 5

Trước đây cô cũng không để ý cái tên Lâm Hoa Hoán này, với lại cô chỉ đọc sơ rồi nhớ mỗi tình tiết, không nhớ được tên người, hơn nữa cô vẫn nhớ rõ điều kiện trong nhà của nam phụ cũng không được tốt, anh cả hy sinh, anh hai cải tạo lao động ở nông trường, anh ba thì bị què chân trở về nhà để trồng trọt, em trai nhỏ thì xém xíu bị ăn một viên đạn, em gái duy nhất trong nhà thì bị người ta chà đạp, phải nói là cực kì thảm, chỉ có Lâm Hoa Hoán dốc hết sức để chống đỡ cho cái nhà này, cuối cùng còn leo lên được một vị trí cao.

Cho nên…bây giờ cô là người em gái bị người ta chà đạp kia ư?!

Lúc Hiểu Hiểu bị sốc khi nhận ra rằng mình xuyên thành pháo hôi không được miêu tả mấy dòng ở trong sách, Lâm Hoa Hoán cũng không biết nội tâm của cô đang rít gào, anh hít sâu một hơi, đổi đề tài khác: “Ba, mẹ, trong nhà có cái gì ăn không? Con đói rồi. ”

Vệ Hỉ Nhạc nhất thời đứng ngồi không yên, bà vội đứng lên: “Con có muốn ăn cái gì không? ”

“Con muốn ăn cơm thịt khô mẹ nấu, trong nhà còn thịt khô không?”

Lúc trước trong thư, mẹ đã từng nói qua không chỉ một lần, trong nhà chừa thịt khô lại, chờ anh trở về thì sẽ làm cơm hầm thịt khô mà anh yêu thích nhất.

Vệ Hỉ Nhạc nhếch môi: “Có, có! Cố ý giữ lại cho con đó!”

Bà ngay lập tức đi vào nhà bếp, vo gạo trong nồi, hôm nay đứa con trai thứ tư đã trở về, bọn họ sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm.

Lâm Hoa Khôn nhìn anh tư, nhìn một hồi, cuối cùng cũng bớt đi vài phần xa lạ sau bốn năm không gặp, lúc trước khi anh tư rời nhà thì cậu nhóc vẫn còn nhỏ, trong đầu chỉ còn lại một ít ấn tượng mơ hồ: “Anh tư, anh ăn đường đi này.”

Trong tay Hiểu Hiểu còn nắm lấy kẹo sữa thỏ trắng mà anh đưa cho cô, bây giờ cô lại đưa nó đến trước mặt anh.

Trẻ nhỏ đối với đồ ăn đều rất cố chấp, hiện tại em trai em gái đều hào phóng với mình như vậy, tâm tình của Lâm Hoa Hoán rất tốt.

“Cảm ơn, anh đã ăn rồi, con có mang quà cho mọi người, mẹ, chìa khóa tủ của mẹ ở đâu? Con lấy đồ ra, món quà con chuẩn bị cho em trai và em gái vẫn còn ở đó, con cũng chuẩn bị quà cho ba mẹ nữa. ”

Vệ Hỉ Nhạc mang theo bên người, bà lau nước trên tay, muốn làm ra biểu tình trách cứ, mắng anh tiêu tiền bừa bãi, mua quà gì, còn không bằng tự mình tiết kiệm, nhưng mà căn bản không thể xụ mặt nổi.

“Mấy đứa tự mình đi đi.” Bà phải cho gạo vào nồi trước.

Hiểu Hiểu nghe được hai chữ quà tặng, lực chú ý đều bị kéo trở về, đặc điểm của thập niên sáu mươi là gì?

Chính là nghèo!

Nghe có quà tặng đương nhiên cô rất vui.

Thật vất vả từ mạt thế xuyên vào thế giới bình thường, lại vẫn như cũ vì một miếng ăn mà khổ não, cuộc sống này đúng là không hề dễ dàng mà!

Lâm Hoa Hoán mang một cái bưu kiện cồng kềnh từ trong phòng ra, chỉ thấy cục hàng rất lớn, không biết chứa cái gì.

Lâm Hoa Hoán xé bỏ bưu kiện, đầu tiên hắn lấy ra hai bình rượu Mao Đài, thứ này là hắn cố ý chuẩn bị cho Lâm Thanh Thạch, cầm được rượu trên tay, Lâm Thanh Thạch giống như lấy được bảo bối lớn gì đó, tỉ mỉ lau thân bình một chút, đặt ở đáy một cái tủ khác.

Cái này chính là thứ tốt.

Lâm Hoa Hoán chuẩn bị cho Vệ Hỉ Nhạc một chiếc khăn lụa màu đỏ thuần khiết, Vệ Hỉ Nhạc cho gạo vào nồi, từ phòng bếp đi vào phòng, liền nghe được con trai thứ tư nói: “Mẹ mặc màu đỏ rất đẹp, lúc ấy nhìn thấy chiếc khăn lụa này, con liền cảm thấy mẹ mang vào nhất định sẽ càng đẹp hơn.”

Lời này làm cho trên khóe mắt, đuôi lông mày Vệ Hỉ Nhạc tất cả đều là ý cười, có chút oán trách nhìn hắn một cái: “Cái đứa nhỏ này, trước đây miệng cũng không có ngọt như vậy, cái này là con học được từ đâu đó?”

Bà nhận lấy khăn lụa, trên mặt tràn ngập niềm vui.

Lời này giống như đang oán giận, nhưng nghe giọng điệu của bà, ai cũng sẽ không thật sự coi đây là lời trách móc.

“Của em đâu? Của em đâu? Của em là cái gì vậy?”

Nhìn cha mẹ đều rất thích lễ vật của anh tư, Lâm Hoa Khôn vô cùng chờ mong.

“Cái này cho em.”