Đêm Trường Tăm Tối

Chương 30

Bị Chu Vĩ và Giang Dương thay nhau liên tiếp tấn công, tuyến phòng ngự tâm lí của Đinh Xuân Muội, người phụ nữ nông thôn không có bao nhiêu kinh nghiệm đối phó với việc điều tra, nhanh chóng bị phá vỡ, cô ta liền khai ra sự thật năm đó.

Lúc đó Nhạc Quân đưa cho Đinh Xuân Muội một trăm nghìn tệ.

Vào năm 2001, tiền vẫn rất có giá trị, lương của những người bình thường đi làm ở phố huyện khoảng bốn năm trăm, một trăm nghìn tệ xấp xỉ với tổng thu nhập của một người bình thường trong hai năm, đối với nông thôn thì còn nhiều hơn. Việc Nhạc Quân muốn Đinh Xuân Muội làm rất đơn giản, quyến rũ Hầu Quý Bình ngủ cùng, sau đó đến đồn công an tố cáo cậu ta cưỡng bức.

Đối với Đinh Xuân Muội, chuyện quyến rũ Hầu Quý Bình ngủ cùng không khó, cô ta trẻ trung, goá chồng, lại có nhan sắc, lúc nào cũng có thanh niên đến cặp kè, không cần phải giữ mác trinh tiết. Nhưng đến đồn công an tố cáo đối phương cưỡng bức thì Đinh Xuân Muội thấy do dự, như vậy là vu khống, có ai muốn đang yên đang lành lại đến đồn công an chuốc lấy phiền toái?

Nhạc Quân nói mấy câu xoá tan nỗi lo lắng của cô ta, chỉ cần Hầu Quý Bình ngủ với cô ta, ai có thể chứng minh được là cô ta vu khống? Chỉ cần một mực khẳng định Hầu Quý Bình cưỡng bức là được, đồn công an chắc chắn sẽ bênh vực người trong vùng, làm sao có thể giúp người nơi khác được? Hơn nữa, chỉ cần làm một việc đơn giản như thế, là trong tay có một trăm nghìn tệ, sức cám dỗ thực sự quá lớn.

Đinh Xuân Muội chỉ lo một điều là Hầu Quý Bình từ chối cô ta, nhưng Nhạc Quân nói Hầu Quý Bình đã uống rượu, rượu đã bị bỏ thuốc, cậu ta lại đang ở độ tuổi ham muốn mạnh mẽ, một mình ở chỗ họ, một nơi hẻo lánh nghèo nàn, đống rơm này, chỉ cần một mồi lửa, ắt sẽ bùng cháy.

Tối hôm đó, Nhạc Quân đến gặp cô ta, nói là Hầu Quý Bình đã uống rượu, bảo cô ta đi luôn bây giờ. Cô ta đến tìm Hầu Quý Bình, mượn cớ xin nước nóng, vào phòng quyến rũ Hầu Quý Bình, thế là việc quan hệ với Hầu Quý Bình xảy ra, cô ta làm theo lời dặn của Nhạc Quân, lấy khăn mặt lau tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Hầu Quý Bình, mang về.

Chu Vĩ và Giang Dương nghe xong lời thuật đó, sửng sốt.

Họ lập tức suy ra kết luận tiếp theo, chiếc qυầи ɭóŧ bé gái phát hiện thấy trong phòng Hầu Quý Bình có vết tϊиɦ ɖϊƈh͙, chính là quệt từ chiếc khăn mặt đó. Đầu tiên lấy được tϊиɦ ɖϊƈh͙, sau đó mưu sát Hầu Quý Bình, tiếp đó vu khống, đây là một cái bẫy hoàn chỉnh!

Giang Dương cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, sự việc này quá đáng sợ, trước khi cảnh sát đi tìm Hầu Quý Bình, cậu đã bị mang đi gϊếŧ hại, còn bọn người xấu đó đem chiếc qυầи ɭóŧ bé gái có vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ giấu vào trong phòng Hầu Quý Bình, cuối cùng vu oan giá hoạ cho Hầu Quý Bình về chuyện cô bé tự sát vì bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ. Liên tưởng tới sự việc vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ lấy từ cơ thể cô bé bị mất trong cục công an trước đó, khiến bác sĩ pháp y không thể đối chiếu với tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Hầu Quý Bình, từ đó mới có thể vu khống một cách hợp lí. Vụ án này lại một lần nữa vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Gan to tày trời!

Chu Vĩ nắm chặt nắm đấm, môi run lên, hỏi: "Tất cả những việc này đều là Nhạc Quân bảo chị làm?"

Đinh Xuân Muội gật đầu xác nhận.

"Hầu Quý Bình bị Nhạc Quân gϊếŧ?"

"Không phải, không phải," nghe câu hỏi đó, Đinh Xuân Muội liên tiếp lắc đầu, "Sau khi Hầu Quý Bình bị tìm thấy trong hồ chứa nước, Nhạc Quân cũng rất sợ hãi, anh ấy nói với tôi, anh ấy không biết xảy ra chuyện đối với Hầu Quý Bình, nếu gây ra án mạng, anh ấy cũng vô cùng kinh sợ."

Chu Vĩ chậm rãi định thần nhìn chằm chằm vào cô ta, hỏi: "Mười vạn tệ là Nhạc Quân đưa cho chị?"

"Vâng."

"Khoản tiền này có phải là của anh ta không, hay là ở đâu ra?"

Đinh Xuân Muội hoảng sợ đáp: "Tôi không biết."

"Chị quan hệ với anh ta mấy năm rồi, làm gì có chuyện chị không hỏi anh ta về việc này, làm gì có chuyện chị không biết?"

"Tôi thật sự không biết, anh đừng hỏi tôi, anh đi hỏi anh ta xem."

Chu Vĩ nổi giận quát: "Tôi tất nhiên sẽ hỏi nó, bây giờ chị khai thật ra cho tôi, khoản tiền đó rốt cuộc là ai bỏ ra?"

Đinh Xuân Muội không biết nói gì, một lúc sau cô ta đưa hai tay bưng mặt, áp dụng chiêu điển hình nhất, nguyên sơ nhất của đàn bà, khóc tướng lên. Đàn bà bẩm sinh đã giỏi khóc, nhất là trong lúc cãi nhau với đàn ông.

Đại để có hai kiểu khóc, kiểu thứ nhất là để xả hết nỗi lòng, thực sự cảm thấy ấm ức, thể hiện nỗi đau khổ trong lòng, bà mày phận bạc như vôi, sao lại gặp phải cái loại đàn ông khốn nạn như mày. Kiểu thứ hai là phòng vệ mang tính kĩ thuật, ví dụ như cãi nhau với người yêu, rõ ràng là mình đuối lí, nhưng chỉ cần khóc thì cuối cùng thế nào cũng diễn biến thành nam giới đuối lí, phải xin lỗi. Rất nhiều nam giới đều bó tay trước chiêu này, thực ra biện pháp rất đơn giản, anh có thể chửi thầm trong bụng, nhưng chỉ cần ngoài mặt xin lỗi một tí, cuối cùng viết một đống chi phiếu không có tiền bảo chứng, chắc chắn cô nàng sẽ từ khóc chuyển thành cười.

Chu Vĩ còn có một biện pháp thẳng thừng hơn, anh quát một câu: "Khóc cái cục cứt, còn lãng phí thời gian nữa, tôi đưa chị vào đồn công an giam lại tra hỏi!"

Đinh Xuân Muội lập tức thôi khóc. "Nói, ai bỏ tiền ra?"

Đinh Xuân Muội sụt sịt, vẻ rất lưỡng lự: "Tôi... tôi có hỏi Nhạc Quân, anh ấy nói, anh ấy nói chuyện này tuyệt đối không được nói ra, chúng tôi không thể đắc tội với họ được, nếu không, cuối cùng cũng sẽ phải chịu cảnh như Hầu Quý Bình."

"Tôi hỏi chị, họ là ai?"

"Tôi... tôi không rõ lắm, có nghe Nhạc Quân nhắc đến một lần, hình như... hình như là người của Tôn Hồng Vận."

"Tôn Hồng Vận!" Chu Vĩ nghiến răng, nắm chặt nắm đấm, khớp ngón tay kêu răng rắc.

Đây là lần đầu tiên Giang Dương nghe thấy cái tên này, nhưng nhìn dáng vẻ của Chu Vĩ, hiển nhiên là biết người này.

Chu Vĩ hít một hơi thở sâu, lại hỏi: "Cái khăn mặt đó đâu rồi?"

"Sau khi tôi cầm chiếc khăn về, đầu tiên là về nhà, Nhạc Quân thấy tôi lấy được chiếc khăn, liền gọi điện thoại cho họ, họ bảo anh ta đem chiếc khăn đến cho họ ngay."

"Sau đó bao lâu thì chị đi báo công an?"

"Sau khi quay lại, Nhạc Quân bảo tôi ở trong nhà đợi, khoảng một tiếng sau, Nhạc Quân nhận được điện thoại của họ, bảo tôi bấy giờ đi báo công an."

Giang Dương suy nghĩ về những thông tin đó, rõ ràng, sau khi lấy được chiếc khăn mặt, đối phương đã nhân lúc tϊиɦ ɖϊƈh͙ chưa khô, lau vào chiếc qυầи ɭóŧ của bé gái, sau đó đến phòng của Hầu Quý Bình làm trò bẩn thỉu, dàn dựng xong xuôi mới bảo Đinh Xuân Muội đến đồn công an báo án, tất cả đều nằm trong kế hoạch!

Sau khi hỏi xong, Giang Dương đưa nội dung đã ghi cho Đinh Xuân Muội, bảo cô ta chép lại toàn bộ, viết thành đơn nhận tội.

Lúc này, anh thấy Chu Vĩ cau mày, tự mình đi ra cửa, châm một điếu thuốc, rít thật lực. Anh cũng đi theo, nói: "Sao thế? Có phải là... vừa nghe đến cái tên Tôn Hồng Vận, là sắc mặt anh có vẻ khác thường."

Chu Vĩ mở to mắt nhìn về khoảng trời đằng xa, rít mạnh mấy hơi thuốc, lại châm thêm một điều, tức giận gật đầu.

Giang Dương hỏi giọng nghi hoặc: "Tôn Hồng Vận là ai?"

Chu Vĩ cười khẩy đáp: "Một thằng cha làm ăn buôn bán trong huyện."

"Có phải là người này rất khó xử lí?"

Chu Vĩ hít một hơi thở sâu, một lúc lâu sau mới thở dài, đáp: "Tay này nghe nói thời trẻ bươn chải ngoài xã hội, làm ăn rất tốt, quan hệ tốt cả với chính quyền và xã hội đen. Vào thập kỉ chín mươi, một nhà máy giấy quốc doanh cũ trong huyện chúng tôi thay đổi cơ chế, thời điểm đó tiền của họ không đủ để trả nợ, Tôn Hồng Vận đã mua lại nhà máy giấy này, tôi nghĩ, chắc cậu cũng đã đoán ra, sau này nhà máy này đổi tên thành công ti sản xuất giấy Ca Ân. Sau khi anh ta mua lại, hiệu ích kinh tế của nhà máy mỗi ngày một tốt hơn, trở thành trụ cột tài chính của huyện. Mấy hôm trước, vừa lên sàn ở sàn giao dịch Thâm Quyến, đây không chỉ là huyện Bình Khang, đây là công ti đầu tiên lên sàn chứng khoán của thành phố Kim Hoa."

Giang Dương im lặng không nói gì, toà nhà cao nhất huyện Bình Khang chính là của tập đoàn Ca Ân, khoảng đất rộng nhất cũng là của Ca Ân. Thành phố Kim Hoa nằm ở phía tây Chiết Giang, đa phần là địa hình núi, kinh tế kém xa so với mấy thành phố ven biển của Chiết Giang, huyện Bình Khang tất nhiên còn lạc hậu hơn, Ca Ân là doanh nghiệp lớn nhất trong toàn huyện, mang lại thu nhập chiếm một phần ba tài chính của huyện, số lượng nhân công lên đến mấy nghìn người, là nền tảng vững chắc có tầm ảnh hưởng quan trọng đến sự ổn định xã hội. Vừa mấy hôm trước, Ca Ân thông báo lên sàn chứng khoán ở sàn giao dịch Thâm Quyến, toàn bộ lãnh đạo thành phố đã cùng đến huyện để chúc mừng, đang tuyên truyền rộn rã khắp cả huyện.

Nếu ông chủ Ca Ân là Tôn Hồng Vận liên quan đến vụ án, làm thế nào mà bắt được ông ta vào lúc này?

Công ti duy nhất lên sàn trong thành phố Kim Hoa, vừa lên sàn, ông chủ đã bị bắt? Trong nhà máy còn mấy nghìn nhân công, dưới con mắt của lãnh đạo, đây là một việc lớn ảnh hưởng đến sự ổn định xã hội.

Bắt thế nào?

Công an huyện có duyệt không? Công an thành phố có duyệt không? Ban bệ lãnh đạo chính quyền có đồng ý không?

Giang Dương lập tức cảm thấy khó khăn lớn chưa từng có. Dường như con đường phía trước mò mịt vô cùng, cho dù bây giờ, chính tay Tôn Hồng Vận gϊếŧ người sờ sờ ngay trước mặt anh, muốn bắt hắn, e rằng anh cũng phải vượt qua rất nhiều cửa ải gian nan.

Lúc này, Chu Vĩ nhận được một cú điện thoại, nghe xong điện thoại, anh quay đầu bảo: "Cục thông báo, tối nay tôi phải đi bắt một nhóm cướp, tôi đi trước đây. Cậu ở lại chờ cô ta viết xong, tạm thời không cần đưa về đồn công an, cậu là kiểm sát viên, không làm được thủ tục của bên công an, cứ để cô ta ở đấy, không chạy mất được đâu. Đợi mấy hôm nữa, tôi xử lí xong vụ bắt cướp, sẽ qua gặp cậu." Anh dừng lại giây lát, l*иg ngực phập phồng, nói: "Mặc xác nó là sếp của công ti lên sàn gì, một vụ án mạng hình sự lớn như thế này, một khi chứng cứ xác đáng, có là cậu giời thì cũng không cứu được, cứ chờ xem!"