Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 52: Đề mục mới

Cho dù thật là do người làm, lúc này đương nhiên sẽ chẳng ai đứng ra thừa nhận.

Vấn đề quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng xử lý những khối thi thể máu me kia. Lưu Mãng ngẫm nghĩ, từ túi quần lấy ra một con dao nhỏ màu bạc, nhìn mọi người quát:

“Mau cút vào phòng!”

Các thiếu nữ lập tức đều lui vào trong phòng, sau đó nghe thấy tiếng Lưu Mãng ở ngoài kêu Cẩu Lị lấy ổ khóa lại đây, đem gian phòng này khóa trái.

Trên sàn nhà còn có thi thể của Nhụy Nhụy. Hai NPC Yến Yến và Vi Vi rúc vào nhau trên cùng một cái giường khóc lóc, sắc mặt khó coi đến cực điểm, so với người chết trên mặt đất cũng không sai biệt mấy.

Nguyệt Nguyệt nằm trở về trên giường. Nàng đá tấm chăn vốn thuộc về Nhụy Nhụy xuống dưới chân giường, tự mình đắp chăn, suy yếu dựa vào gối đầu nhỏ giọng ho khan. Trong phòng ngủ của Vương Thu Mai bên cạnh không biết đang làm cái gì, thỉnh thoảng lại phát ra một ít động tĩnh.

Tiếng ho khan của Nguyệt Nguyệt cùng tiếng khóc nức nở của hai NPC hỗn loạn vào nhau, kết hợp với âm thanh truyền đến từ căn phòng cách vách, làm người ta nghe được mà phá lệ phiền lòng.

Nam tóc đỏ ngồi ở một bên thấp giọng hỏi:

“Các người nói xem, bọn họ sẽ xử lý việc này thế nào?”

Nam mắt híp đáp:

“Dù sao khẳng định sẽ không báo cảnh sát.”

Trương Dịch nói:

“Nhưng hôm nay Vương Như kêu Nhụy Nhụy phát tán video ra. Sự tình nháo lớn như vậy, cho dù bọn họ không báo, ngày mai cảnh sát chắc chắn sẽ đến tìm Vương Như.”

“Vậy không phải vừa lúc sao, chúng ta có lẽ liền có cơ hội rời khỏi chỗ này.” Nguyệt Nguyệt thấp giọng nói.

Nam mắt híp bĩu môi:

“Đừng nghĩ quá đơn giản. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ cũng không phải đồ ngốc, chẳng lẽ còn dám tiếp tục giữ chúng ta ở chỗ này? Tôi đoán, chờ bọn họ xử lý xong thi thể ở cách vách, liền lập tức lại đây mang chúng ta tới nơi khác tạm thời lảng tránh.”

Không biết nên nói hắn nhìn thấu triệt hay là nói hắn miệng quạ đen, đại khái một giờ sau, mấy nam nhân kia quả nhiên tới đây.

Con dao nhỏ trong tay Lưu Mãng đổi thành một con khác lớn hơn nữa, vừa mở cửa ra liền hung tợn uy hϊếp bọn họ một hồi. Sau đó hai nam nhân trước đó lưu lại dưới lầu mới tiến lên, lấy dây thừng trói tay bọn họ ra sau lưng, dùng băng dán trong suốt bịt kín miệng của bọn họ.

Trong quá trình này, nam tóc đỏ từng phản kháng qua.

Xét theo mức độ cường tráng của thân thể hắn, cho dù không thể đánh lại bốn nam nhân, hơi phản kháng một chút vẫn không thành vấn đề. Nhưng kết quả, sức phản kháng của hắn cực nhỏ, tựa như nữ giới vậy, ngay cả bàn tay đối phương kiềm chế trên cánh tay mình cũng không thành công tránh thoát.

Các người chơi khác thấy thế đều thu hồi ý niệm muốn hợp lực cùng nhau phản kháng.

Thời điểm bọn họ bị mang ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng của Vương Thu Mai, đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn vào bên trong. Tất cả các khối thi thể bị băm nhỏ đều đã được thu thập sạch sẽ. Vết máu trên mặt đất cũng đã tẩy sạch. Trừ bỏ sàn nhà còn ướt dầm dề cùng Vương Thu Mai đang ngơ ngác ngồi trên giường, hoàn toàn nhìn không ra có gì khác thường.

Bên ngoài tiệm cắt tóc có một chiếc Minibus đang đậu. Cẩu Lị đứng trước cửa xe đã mở sẵn, sắc mặt vẫn phi thường khó coi.

Các người chơi bị 4 nam nhân cầm dao uy hϊếp sau lưng, một đám lục tục lên xe, cộng thêm hai NPC Vi Vi cùng Yến Yến, tổng cộng 8 người đều chen chúc trên cùng một chiếc Minibus. Không chỉ như vậy, hai trong bốn nam nhân cũng chui vào, chật chội đến mức bọn họ muốn nhúc nhích cũng không được.

Hai nam nhân còn lại, một người phụ trách lái xe, một người ngồi ở ghế phụ.

Ô tô khởi động, ở trong đêm tối nhanh chóng chạy như bay.

Dư Tô ngồi ở hàng sau cùng, bị Yến Yến cùng Trương Dịch chen lấn ép vào trong, cảm giác bức bối đến mức hô hấp không thông. Lúc này, Yến Yến phía bên phải bỗng nhiên dùng bả vai húc vào nàng một chút.

Dư Tô quay đầu nhìn về phía Yến Yến, chỉ thấy Yến Yến nhìn nàng ra hiệu một cái, sau đó cẩn thận nghiêng người, lộ ra hai tay bị trói gô sau lưng của mình.

Dư Tô lập tức hiểu ý, đồng thời cũng tiếp nhận đề mục trắc nghiệm hôm nay.

[Thiếu nữ bên cạnh thật lòng muốn chạy thoát. Nàng đã nỗ lực thử qua rất nhiều lần, cuối cùng đều lấy thất bại mà chấm dứt. Hiện tại vết thương trên người nàng còn chưa kết vảy, tỷ lệ chạy trốn thành công hiển nhiên so với các lần trước càng thấp hơn.

Mà nàng đang thỉnh cầu ngươi trợ giúp, muốn ngươi lặng lẽ giúp nàng cởi bỏ dây trói. Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?

A- Đương nhiên muốn giúp đỡ, không chỉ muốn giúp nàng cởi bỏ dây thừng, còn muốn ở thời điểm nàng bắt đầu chạy trốn nỗ lực giúp nàng ngăn lại những người truy đuổi.

B- Giúp nàng cởi bỏ dây thừng, nhưng có thể thoát được hay không hoàn toàn dựa vào chính bản thân nàng.

C- Không giúp, làm bộ không hiểu ám chỉ.

Thời gian suy nghĩ: 30 giây

30, 29, 28...]

Dư Tô hơi sửng sốt, lần này trong thời gian rất ngắn liền chọn B.

Đáp án C hiển nhiên nhìn có vẻ an toàn nhất, nhưng lại quá mức nhát cáy. Nếu vẫn cứ lựa chọn đáp án an toàn, vậy cũng chỉ có thể yên lặng tồn tại qua 7 ngày, chờ cho nhiệm vụ tự động hoàn thành.

Hiện tại quỷ đã bắt đầu gϊếŧ người, ai biết mình có thể sống được qua bảy ngày hay không? Huống chi, lựa chọn này thoạt nhìn chỉ an toàn ngay lúc này, liệu nó có thể ảnh hưởng đến cốt truyện lúc sau không, vẫn không ai biết được.

Tựa như mấy trò chơi visual novel, có cốt truyện, khung thoại và lựa chọn, mỗi một lựa chọn có lẽ mặt ngoài nhìn như râu ria, trên thực tế lại âm thầm ảnh hưởng đến độ hảo cảm của NPC nào đó.

Đến thời điểm độ hảo cảm đủ cao, nếu người chơi gặp được nguy hiểm, NPC này rất có thể sẽ ra tay tương trợ. Trái lại, nếu độ hảo cảm quá thấp, dưới tình huống nguy hiểm có khi còn bị đối phương đẩy vào hố lửa một phen.

Quan trọng nhất chính là, sở dĩ Dư Tô lựa chọn đáp án này, còn ôm mục đích muốn nhìn xem người lấy hết can đảm chạy trốn sẽ có kết cục thế nào.

Nàng muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại không dám lấy thân mình ra mạo hiểm, tự động chạy trốn. Như vậy, trước tiên để NPC đi thử xem, cho dù Yến Yến chạy trốn thất bại, phanh phui Dư Tô ra ngoài, thì nàng cũng chỉ vì dám giúp đỡ mà bị đánh, không chết được.

Tóm lại, đáng thử một lần.

Làm xong lựa chọn, Dư Tô liền gian nan mà nghiêng thân thể về phía Trương Dịch, để hai tay bị trói sau lưng của mình có thể đυ.ng tới dây thừng phía sau Yến Yến.

Dây thừng buộc rất chặt, nhưng chỉ là nút thắt đơn giản, không cần đến phương pháp gỡ nút cao siêu phức tạp, cho nên lúc gỡ cũng không quá khó.

Chỉ là nút thắt này thật sự rất chặt, hai tay Dư Tô lại đang bị trói, lúc thao tác phải tiêu phí không ít thời gian cùng sức lực.

Chiếc Minibus ở trên đoạn đường trống trải không người chạy ước chừng tám phần chung, từ cái ngõ hẻo lánh của tiệm cắt tóc ra tới, sau đó băng qua đường cái, lại tiến vào một con hẻm hẻo lánh khác.

Trên đường phố lúc này hoàn toàn là một mảnh yên tĩnh, chỉ có một vài bảng hiệu cửa hàng trong bóng đêm phát ra ánh sáng mỏng manh. Chữ quảng cáo trên bảng hiệu cơ hồ đều là “mát xa dưỡng da”, “bảo vệ sức khoẻ”, là chính quy hay bất chính quy, không ai biết được.

Chiếc Minibus thình thịch vang lên, lúc chạy đến trước một cửa tiệm tên là “Tiệm cắt tóc - chăm sóc sắc đẹp Nhạc Nhạc” liền ngừng lại.

Lại là tiệm cắt tóc, một trong những phương án hoàn thành nhiệm vụ là chạy thoát khỏi cửa tiệm cắt tóc, nhưng cũng không chỉ rõ ràng tên gọi cụ thể nào. Như vậy, ở bên này hẳn cũng có hiệu lực?

Mà trước khi xe dừng lại nửa phút, Dư Tô rốt cuộc tháo được dây thừng trên cổ tay Yến Yến.

Lòng bàn tay của nàng đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Cái trán cũng vì nóng bức mà ứa ra chút mồ hôi. Sợ bị nhìn ra khác thường, nàng thừa dịp hai nam nhân leo xuống xe, nghiêng đầu vào trên vai áo Trương Dịch nhanh chóng lau sạch.

Trương Dịch: "???"

Dư Tô nhìn hắn cười một cái, thấy mấy người chơi ngồi ở phía trước đã bị dẫn ra khỏi xe, liền tự động đứng dậy, cúi người chui ra ngoài.

Trương Dịch đi theo phía sau nàng, tiếp đó là Vi Vi, Yến Yến đi cuối cùng.

Dư Tô xuống xe, liền bị một nam nhân mạnh mẽ lôi kéo một phen. Hắn gằn giọng quát:

“Mau đuổi kịp!”

Nàng đi theo sau các người chơi, vừa đi vừa bị xô đẩy tiến vào trong tiệm cắt tóc. Trong lúc này, nàng trước sau không quay đầu lại. Mặc dù trong lòng rất muốn tận mắt nhìn xem tình huống, nhưng nàng biết, không thể quay đầu. Chỉ cần hơi có chút khác thường, thứ chờ đợi nàng chính là một trận đòn hiểm.

Bất quá, dù nàng không thể nhìn thấy sự tình phát sinh thế nào, nhưng rất nhanh liền nghe được đằng sau truyền đến động tĩnh.

Đầu tiên chính là một trận tiếng bước chân dồn dập từ gần đến xa. Bốn nam nhân đại khái không dự đoán được sẽ phát sinh loại tình huống này, ước chừng sửng sốt bốn năm giây mới phản ứng kịp. Ngay sau đó, Lưu Mãng đứng ở cửa tiệm quát khẽ một tiếng:

“Thất thần làm gì, còn không mau đuổi theo!”

Lập tức, hai nam nhân liền xoay người phi nhanh đuổi theo.

Các người chơi cùng với NPC Vi Vi đều dừng bước, đứng ở nơi đó quay đầu nhìn về phía bên kia.

Dư Tô thấy, ở trên đường phố chỉ có các biển quảng cáo chung quanh làm nguồn sáng, Yến Yến liều mạng chạy về phía trước, cũng không biết thân hình nhỏ gầy kia từ nơi nào sinh ra sức lực lớn như vậy.

Hai cánh tay nàng vì chạy vội mà dồn dập đong đưa, đó chính là biểu hiện của khát cầu mãnh liệt đối với tự do của nàng.

“Nhìn cái gì mà nhìn, đều cút vào!” Lưu Mãng đột nhiên giơ chân đá vào nam để râu đứng cạnh cửa.

Nam để râu bị đạp một cái lảo đảo, vội vàng quay đầu đi vào trong cửa tiệm đen nhánh trước mặt.

Những người khác buộc lòng phải theo hắn vào bên trong. Chỉ có Nguyệt Nguyệt hành động không tiện, bị một nam nhân khác túm vào.

Dư Tô cùng Vi Vi vào cuối cùng. Lưu Mãng đi phía sau các nàng, đem tấm rèm trên cửa cuốn kéo xuống dưới. Đến lúc này, đèn trong tiệm mới được bật lên.

Đột nhiên xuất hiện ánh sáng làm con mắt của mọi người choáng váng một chút, mới có thể thấy rõ hoàn cảnh trong tiệm.

Chỉ thấy hai nữ nhân thoạt nhìn gần ba mươi tuổi đang đứng trong tiệm. Một người trong đó đứng ở bên cạnh chốt mở đèn điện, hiển nhiên vừa rồi chính là cô ta bật đèn.

Phương thức trang hoàng của tiệm cắt tóc này so với chỗ trước đáng sợ hơn rất nhiều. Ở bên kia, bọn họ ít nhất có thể lầu trên lầu dưới tự do hoạt động. Nhưng bên này, lầu một chỉ là một căn gác xép thấp bé, hơn nữa không có cầu thang, chỉ có một cây thang bằng gỗ đặt ở trên mặt đất.

Thực rõ ràng là vì sợ có kỹ nữ chạy trốn, cho nên sau khi kết thúc giờ "làm việc", bọn họ liền gác cây thang lùa tất cả đi lên, sau đó lại đem cây thang lấy xuống. Cứ như vậy, người trên lầu một căn bản không có biện pháp xuống lầu, càng đừng nói là nhân đêm hôm chạy trốn.

Nữ nhân vừa bật đèn kia đánh giá mọi người một vòng, thấp giọng hỏi Lưu Mãng:

“Tình huống rốt cuộc nghiêm trọng cỡ nào? Sao ta cảm thấy giống như tất cả người bên kia đều bị mang lại đây?”

Lưu Mãng gật đầu:

“Trước để bọn họ ở chỗ này tránh đầu sóng ngọn gió, chờ Vương tỷ xử lý tốt bên kia lại đưa về.”

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Nữ nhân nọ hỏi:

“Đang êm đẹp, tự nhiên chết mất ba người?”

Ba người, hẳn là tính chung vị khách làng chơi bị Nguyệt Nguyệt gϊếŧ chết kia.

Lưu Mãng lắc đầu, đang muốn trả lời, cửa cuốn đã bị gõ vang.

Hắn đi qua kéo rèm lên một chút. Dư Tô liền thấy Yến Yến bị người từ bên ngoài đẩy mạnh vào, lực đạo rất lớn, làm nàng trực tiếp ngã nhào xuống đất.