Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 25: Đường ra thôn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trưởng thôn kêu mọi người đi gọi tất cả những người trong nhà ra tụ tập cùng nhau. Cơ hồ toàn bộ dân trong thôn đều bị tập hợp.

Nhưng tra hỏi thật lâu, vẫn không tìm được bất luận tin tức gì về hung thủ.

Chỉ có trong lòng các người chơi hiểu được, kẻ gϊếŧ người tối hôm qua chỉ sợ căn bản không phải con người.

Đem đầu hai ông bà lão đều đập thành bùn nhão, động tĩnh tuyệt đối không nhỏ. Mà Vương Thiết Trụ ở cùng một mái hiên lại không hề nghe thấy, trừ bỏ là ma quỷ làm, Dư Tô thật sự không nghĩ ra thứ gì khác.

Bọn họ ở dưới thái dương phơi nắng hơn một canh giờ, nghe trưởng thôn phát biểu dong dài, thao thao bất tuyệt, rốt cuộc mới được giải tán.

Phong Đình cùng Dư Tô chậm rãi đi về "nhà", chờ cho người chung quanh tản đi, mới bắt đầu đàm luận sự việc hôm nay.

“Đây chỉ là bắt đầu.” Phong Đình thấp giọng nói:

“Đêm nay nhất định sẽ có người chết.”

Dư Tô gật đầu:

“Tôi hoài nghi nữ sinh viên bị nhốt kia rất có thể chính là đối tượng chúng ta cần tìm. Hôm nay chúng ta lại đi hỏi thăm một chút, xem nhà người khác còn ai mới bị mua về gần đây hay không. Nếu không có, đại khái chính là cô ấy.”

Nàng nói xong liền nghe thấy phía sau truyền đến một trận bước chân dồn dập, quay đầu lại liền thấy Tôn Chiêu Đệ mặc một bộ quần áo in hoa mẫu đơn chạy nhanh tới.

Không đợi hai người mở miệng, nàng lập tức nói:

“Chúng ta thương lượng một chút, chia sẻ tin tức, như vậy cũng sớm hoàn thành nhiệm vụ. Cái nơi khỉ ho cò gáy này, tôi một ngày cũng không muốn ở lâu.”

“Đương nhiên có thể.” Phong Đình không do dự đáp ứng, nhìn về phía Dư Tô:

“Hai người cùng nhau hành động đi.”

Dư Tô suy nghĩ một chút, lên tiếng đáp ứng. Nàng không hỏi hắn muốn làm cái gì. Bất quá cũng đại khái đoán được, hắn hẳn là muốn đi tìm người chơi khác.

Phong Đình là cùng nàng lập thành tổ đội tiến vào, cho nên không tính hắn thì nhiệm vụ lần này chỉ mới có hai người chơi, mà tính thêm hắn cũng bất quá ba người. Một cái nhiệm vụ đơn giản đến mức chỉ có hai ba người chơi cực kỳ hiếm thấy. Thay vì tin tưởng nhiệm vụ lần này đơn giản đến mức chỉ cần hai ba người chơi là có thể hoàn thành, chi bằng tin tưởng những người chơi khác tạm thời còn chưa lộ diện.

Nhà họ Vương nằm ở trung ương của thôn. Dư Tô cùng Tôn Chiêu Đệ quay lại đi về hướng cuối thôn. Phong Đình một mình rẽ sang hướng đầu thôn.

Thời điểm ngang qua một căn nhà ngói đắp bùn cực kỳ xập xệ, nhìn như có thể sập bất cứ lúc nào, Dư Tô nghe được một thanh âm có chút quen tai đang phát ra tiếng kêu đau, cầu xin tha thứ.

Nàng hồi tưởng lại liền nhớ ra. Thanh âm này là của thiếu nữ kêu Tiểu Hoa kia.

Tiểu Hoa mặc dù nói nhiều, nhưng tính tình lại đơn thuần, tìm nàng hỏi thăm tình huống trong thôn không thể tốt hơn.

Dư Tô nghĩ đến đây, lập tức hướng về phía cánh cửa đóng chặt kia, giơ tay dùng sức gõ vài cái.

Động tĩnh trong phòng tức khắc nhỏ lại. Một thanh âm của nam nhân trung niên cách một lớp cửa truyền tới:

“Ai?”

Dư Tô đáp:

“Lý thúc thúc, cháu là Tiểu Thúy. Cháu tới tìm Tiểu Hoa, bạn ấy có ở nhà không?”

Nam nhân trầm mặc một lát. Tiếp theo, cửa phòng bị người từ bên trong kéo ra. Lúc Dư Tô nhìn thấy nam nhân phía sau cửa, thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng.

Người này thoạt nhìn giống như bệnh nặng sắp chết, gầy guộc xanh xao. Hốc mắt của hắn hãm sâu xuống, xương gò má nhô cao lên. Thịt trên gương mặt cơ hồ dính sát vào khung sọ. Hơn nữa ánh mắt u ám, quầng thâm mắt dày cộm, nhìn thoáng qua thực sự giống như gặp ma giữa ban ngày.

Phía sau nam nhân, Tiểu Hoa khóc nức nở chậm rãi đi ra.

Dư Tô nhìn nàng một cái, ánh mắt quay trở lại trên người nam nhân, cười nói:

“Thúc thúc, cháu có thể mang Tiểu Hoa ra ngoài chơi một lát không? Chỉ nửa giờ thôi.”

Nam nhân mặt vô biểu tình gật đầu, nghiêng người tránh đường.

Tiểu Hoa vừa đi ra ngoài cửa, vừa nơm nớp nhìn chằm chằm cha mình, cho đến khi ra khỏi nhà rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dư Tô nắm lấy tay nàng, mang nàng nhanh chóng đi xa, một mạch cho đến lúc tiếp cận khu đất sau núi mới dừng lại, mở miệng hỏi:

“Sao lại thế này? Ba cậu vì cái gì lại đánh cậu?”

Tiểu Hoa lắc đầu, tay trái chạm vào cánh tay phải, tựa hồ nơi đó bị đánh phi thường đau đớn.

Nàng cũng không nhiều lời, cười khổ nói:

“Cậu tới vừa vặn, hôm nay chính là cậu đã cứu mình.” Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn Tôn Chiêu Đệ một cái, nghi hoặc hỏi:

“Hai người như thế nào ở cùng nhau?”

Lời này có hơi kỳ quái, trong thôn tổng cộng chẳng có bao nhiêu người. Các thiếu nữ tuổi tác gần nhau chơi với nhau hẳn là chuyện rất bình thường mới đúng.

Dư Tô cùng Tôn Chiêu Đệ nhìn nhau, hai người trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.

Cũng may Tiểu Hoa tính tình đơn giản, không chờ hai người tìm được lý do, chính nàng liền nói:

“Bất quá cũng tốt, lần trước hai người vì một củ khoai lang mà đánh nhau, đã hơn một tháng, nên hòa hảo rồi đi.”

“……” Vì một củ khoai lang?

Dư Tô ho nhẹ một tiếng:

“Không nói chuyện này nữa, cậu có khỏe không, có chỗ nào đau hay không?”

Tiểu Hoa lắc đầu:

“Đã quen rồi, không sao.”

Tôn Chiêu Đệ ngẫm nghĩ, hỏi:

“Buổi sáng hôm nay nhà họ Vương có người chết, sao không thấy cậu qua nhìn xem?”

“Mình sao? Còn phải làm việc a.” Tiểu Hoa nói:

“Vừa rồi chính là vì nấu cơm không tốt, ba mới đánh mình.”

Dư Tô hỏi tiếp:

“Vậy cậu có từng gặp qua cô vợ mà nhà họ Vương mới mua về không? Hôm nay chúng ta thấy được rồi.”

Tiểu Hoa cũng không cảm thấy mua vợ có cái gì không đúng, chỉ hóng hớt hỏi:

“Chị ấy đẹp không? Mấy ngày hôm trước lúc chị ấy mới bị mua về, nhà đó nói là sợ chị ấy nhớ đường chạy mất, liền đội cho chị ấy một cái khăn trùm đầu. Mình ở bên cạnh chỉ thấy được dáng người của chị ấy, nhưng nhìn quần áo rất đẹp.”

Tôn Chiêu Đệ gật đầu:

“Lớn lên cũng xinh đẹp. Đúng rồi, thôn chúng ta gần đây còn có ai khác mua vợ, hoặc là mua con về không? Hay chỉ có mỗi một nhà họ Vương?”

Tiểu Hoa ngẫm nghĩ, đáp:

“Có, nhà của Bạch thúc thúc không phải mới mua về một đứa con trai sao. Tiểu Thúy, lần trước chúng ta còn cùng nhau đi qua xem. Vốn dĩ mình còn cầm theo quả táo cho nó, nhưng nó vẫn luôn khóc.”

Dư Tô thầm nghĩ, người ta không khóc mới kỳ quái.

Nàng hỏi tiếp:

“Đứa bé kia hình như chừng hai ba tuổi thì phải?”

Tiểu Hoa vô tư cười:

“Cái gì a? Người bán còn nói nó đã năm tuổi. Hơn nữa, có đứa bé nào hai ba tuổi mà cao như vậy?”

Tôn Chiêu Đệ lại hỏi:

“Trừ đứa bé đó ra, còn có ai khác bị bán vào đây không?”

“Không có.” Tiểu Hoa có ngốc cũng bắt đầu nghi hoặc:

“Hai người hỏi cái này làm gì?”

Dư Tô cười nói:

“Không có gì, mình cùng Chiêu Đệ đang thử tính xem thôn chúng ta hiện tại có tất cả bao nhiêu nhân khẩu, không biết có tính sai hay không?”

“À!” Tiểu Hoa gật đầu:

“Rất nhiều người đã lên thành phố kiếm việc làm, nhiều năm đều không trở lại. Trong thôn so với trước đây quạnh quẽ nhiều.”

Nói chuyện phiếm được một lúc, Dư Tô cùng Tôn Chiêu Đệ đưa Tiểu Hoa về nhà. Hai người lại tiếp tục hướng sâu vào trong, đi đến phụ cận nhà họ Bạch dạo qua một vòng.

Vừa mới đến bên kia, từ trong nhà họ Bạch liền truyền ra tiếng khóc của trẻ con.

Hai người hiện tại cũng không có lý do gì để đi vào, chỉ có thể ở ngoài đứng trong chốc lát, nghe nữ nhân bên trong ôn tồn trấn an hài tử.

Ước chừng gần 11 giờ, để tránh bị mắng, hai người đành quay về "nhà".

Thời điểm Dư Tô trở về, Phong Đình đã ở nhà, cũng may hắn chủ động nói là hắn dẫn Dư Tô ra ngoài chơi, mới miễn cho Dư Tô một trận mắng.

Buổi chiều, Dư Tô cắp sọt trên lưng, lấy lý do đi cắt bèo cho heo ăn ra cửa. Phong Đình bất kỳ lúc nào cũng có thể tự do hành động, muốn đi nơi nào thì đi, người "mẹ" kia tuyệt đối sẽ không nhiều lời.

Hai người đi vào sau núi, Dư Tô liền buông sọt, lấy cái lưỡi hái bên trong nhét vào trong tay Phong Đình, cười nói:

“Đại thần, cho tiểu nhân kiến thức một chút năng lực cắt rau dại của ngài đi!”

Phong Đình liếc nàng một cái, nhưng vẫn tiếp nhận lưỡi hái bắt đầu làm việc, bất quá, bị nhét vào sọt chỉ sợ là cỏ dại chiếm đa số.

Hắn một bên cắm đầu làm việc, một bên nói:

“Trừ bỏ chúng ta, ít nhất còn có hai người chơi: con trai của nhà Lý Nhị đầu thôn cùng con trai út nhà họ Bạch.”

Dư Tô không có ấn tượng, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng trước, chờ nhìn thấy người lại nói.

Nàng yên lặng nhớ kỹ thân phận hai người kia, mở miệng đem tin tức nàng cùng Tôn Chiêu Đệ nghe được kể lại.

Phong Đình suy nghĩ một chút, nói:

“Nếu không thể xác định mục tiêu nhiệm vụ là ai, liền đem cả hai cùng nhau mang đi.”

Bất quá, việc này cũng không dễ, nữ sinh viên ở nhà họ Vương kia bị nhốt rất kỹ ở trong phòng khóa bằng xích sắt, ngay cả trên thân thể cũng bị buộc xích, muốn đem người cứu ra phi thường khó.

Đứa bé ở nhà họ Bạch chỉ sợ càng khó cứu, rốt cuộc mới năm tuổi, gần đây lại bị dọa sợ không nhẹ. Có khả năng chỉ cần thấy có người tới gần, nó liền khóc thét lên. Đến lúc đó thực dễ dàng rút dây động rừng, rất khó thành công.

Dư Tô suy nghĩ hồi lâu, không hề cảm thấy chỉ dựa vào sức lực của ba người là có thể mang đi hai người kia.

Nàng nói:

“Chúng ta đi thuật lại tình hình cho hai người chơi kia biết, thuyết phục bọn họ cùng nhau phối hợp mới được.”

Phong Đình "ừ!" một tiếng, quay đầu nhìn Dư Tô, hỏi:

“Việc cấp bách đầu tiên là cái gì?”

Dư Tô ngẩn người, đáp:

“Hẳn là làm quen với đường ra thôn trước?”

Chờ cứu được người rồi, tiếp theo sẽ đến giai đoạn dẫn người rời đi. Dân trong thôn một khi phát hiện những người bị mua về được cứu đi, tuyệt đối sẽ cùng nhau xông lên ngăn cản. Chỉ có trước tiên làm quen với đường ra thôn, mới có thể nâng cao tỷ lệ thành công, thoát khỏi nơi này.

Khóe môi của Phong Đình cong lên một chút, gật đầu nói:

“Không tồi, chút nữa chúng ta ra ngoài xem xét một chút.”

Sau khi cắt đầy một sọt không biết là rau dại hay là cỏ dại, Phong Đình lấy tay đè đống thực vật trong sọt xuống, dùng lưỡi hái kê ở phía trên, đem sọt đeo lên, cười tủm tỉm nói:

“Về nhà chăn heo thôi, em gái.”

Dư Tô cũng cười rộ lên:

“Vâng, Đại Lôi ca.”

“A!” Phong Đình cười nhẹ:

“Ngoan lắm, Tiểu Thúy muội.”

“……” Vừa rồi hà tất gì phải chấp nhặt như vậy?

Trong nhà không có ai, cặp cha mẹ kia lúc này đều ra ruộng làm việc, giảm không ít phiền toái.

Hai người đem sọt buông xuống, lập tức lại ra cửa.

Nhà họ Dương vừa lúc là hộ đầu tiên ở đầu thôn. Bọn họ ra cửa liền trực tiếp từ cửa thôn đi về phía trước.

Con đường ở cách đó không xa liền bị chia cách. Một lối thông đến đồng ruộng, một lối khác chính là dẫn đến con đường mòn mà Dư Tô thấy lúc mới bước vào trò chơi.

Bọn họ trước tiên đi vào đường thông ra đồng ruộng, bởi vì hai bên đều là rẫy. Cho nên liếc mắt một cái liền có thể nhìn đến khá xa.

Chỉ thấy đầu bên kia có một dãy núi cao đứng lặng. Dưới chân núi mơ hồ có thể thấy được một ít phòng ốc, thoạt nhìn không giống đường hướng vào trong thành phố.

Hai người liền chuyển qua con đường mòn mà Dư Tô bước lên khi tiến vào trò chơi. Đoạn đường này khá dốc, gập ghềnh không bằng phẳng, đi rất mệt mỏi.

Hai người phải tốn một khoảng thời gian mới lên đến triền núi, đứng ở chỗ cao hướng về phía một góc núi khác nhìn lại, thật vất vả mới từ giữa tầng tầng cây cối thấy được đường quốc lộ.

Đường hướng xuống dưới chân núi như cũ là đường mòn uốn lượn, giống như một con rắn trườn dài về phía trước, đoạn sau thực mau biến mất ở trong rừng cây.

Dư Tô thở hổn hển nhìn con đường quốc lộ như ẩn như hiện phía xa, nhụt chí nói:

“Cho nên...chúng ta đến lúc đó...thật sự cần phải chạy?”

Hơn nữa còn là chạy trên đường núi.