Hòa Ly Đêm Trước, Nàng Biến Thành Nấm

Chương 35: Năm Xưa Bí Cũ

Ninh Thanh Thanh càng nghĩ càng giận, thân là một cây nấm nguyên bản đối với cảm xúc nhân loại không nên sinh ra cộng tình. Vậy mà không biết vì cái gì, nhìn bộ dáng Võ Hà Khởi kia đánh mất chính mình, nàng cũng tức giận đến đỉnh mũ bốc khói.

Nàng xoa thắt lưng, xoay tại chỗ hai vòng.

Nàng thở phì phì nói: "Cái này ta có kinh nghiệm. Nếu có một gia hỏa mình không thích ở bên tai ồn ào dong dài, muốn chèn ép làm thấp đi chính mình. Như vậy người nào cũng chỉ biết xem người này thành ngốc tử, tính tình không tốt còn hung hăng đánh hắn một trận! Tựa như tâm ma kia nếu có thể đem nó xách ra, ta nhất định đem nó đánh đến béo ra, béo hơn cả béo Tiền Sử ngươi!"

Phù Đồ Tử: "..."

Ninh Thanh Thanh nhăn lại đôi mắt: "Hắn còn không phải là ỷ vào nàng thích hắn sao? Chỉ có thích hắn mới có thể đem lời nói đánh rắm của hắn bỏ vào trong lòng, mới có thể bắt đầu hoài nghi chính mình! Hắn không quý trọng tâm ý của nàng, còn không kiêng nể gì lợi dụng phần tâm ý này để thương tổn nàng, thật là ác càng thêm ác!"

Phù Đồ Tử lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, bất động thanh sắc hướng về phía ẩn vệ ngồi xổm trên ngọn cây quơ quơ tay béo. Ý bảo đối phương không cần từng câu từng chữ đều truyền đạt hết về phía Đạo Quân.

Tiếc nuối chính là một đám ẩn vệ đều chỉ biết trung thực chấp hành mệnh lệnh Đạo Quân một cách máy móc vô tình.

Nhìn trong tay ẩn vệ nổi lên ánh sáng nhạt của Truyền Âm Kính, Phù Đồ Tử u buồn bưng kín vầng trán rộng lớn của mình.

"Nếu nàng không thích hắn, vậy hắn đến cái rắm cũng không xứng!" Ninh Thanh Thanh chém đinh chặt sắt.

"Phu, phu nhân!" Phù Đồ Tử linh cơ vừa động. Bày ra một bộ dáng ham học hỏi như khát nước đánh gãy phê phán của Ninh Thanh Thanh đối với nam nhân xấu xa. "Phu nhân nói như vậy nửa ngày chính là thuộc hạ còn không biết ác nhân này là ai?"

"Âm Triều Phượng a!" Ninh Thanh Thanh cúi đầu khẩy trong chốc lát đem đoạn chân giường có chữ viết bằng máu kia lấy ra.

"Xem!" Nàng chỉ vào chữ "Chương" xiêu xiêu vẹo vẹo kia nghiêm túc hướng về phía mặt sinh vật cấp thấp giải thích. "Kỳ thật không phải "Chương" mà là "Âm". Phía dưới chữ thập méo mó kia vốn là muốn viết chữ "Triều". Kết quả vừa viết một bộ phận nhỏ bên trên thì người đã bị kéo đi rồi. Hiểu chưa?"

Phù Đồ Tử gật đầu: "Đã hiểu."

Ninh Thanh Thanh hồ nghi nhìn hắn: "Hiểu thật sao?"

Khóe miệng Phù Đồ Tử hơi kéo, nói: "Thật sự hiểu rõ. Vốn là muốn viết Âm Triều Phượng, kết quả vừa viết xong Âm, chữ Triều viết cái đầu liền đứt đoạn. Lại thật trùng hợp ở chỗ này nhìn tựa như chữ "Chương". Vừa lúc Chương Thiên Bảo cùng Hoàng Vân Tông có xích mích cho nên lầm thành người khác, cho rằng người bị hại muốn viết xuống tên Chương Thiên Bảo. Nhưng mà phu nhân, cho dù người Võ Hà Khởi nàng thích là Âm Triều Phượng. Vậy cũng không thể chứng minh Âm Triều Phượng là hung thủ. Rốt cuộc vô luận chữ bằng máu này là "Chương", hay là chưa viết xong "Âm Triều" đều không thể tính là chứng cứ trực tiếp được."

Tựa như lúc trước Đạo Quân không nhận chữ "Chương".

Ninh Thanh Thanh kỳ quái nhìn hắn: "Ta nói hắn là hung thủ khi nào hả? Ta chỉ nói với ngươi, hắn là một người xấu."

Phù Đồ Tử: "..."

Nàng cong đôi mắt, giảo hoạt cười cười: "Người xấu đương nhiên sẽ làm chuyện xấu! Xem cái này đi!"

Nàng lại khẩy khẩy trong chốc lát đem đoạn trâm cùng một khúc gỗ nhỏ có khắc bình hoa được sao chép lại, cùng với ký lục điều tra Hoàng Tiểu Vân tự sát thả vào trong tay béo của Phù Đồ Tử.

Nàng nói: "Nhìn thấy không? Âm Triều Phượng đưa cho Võ Hà Khởi bình hoa, cùng cây trâm "gian phu" đưa cho Hoàng Tiểu Vân dẫn đến mang thai rồi tự sát, đều xuất ra từ thủ công của cùng một người. Cho nên tình lang Hoàng Tiểu Vân tâm tâm niệm niệm chính là Âm Triều Phượng này. Hoàng Tiểu Vân nửa tháng trước chạy đến núi Thanh Thành để gặp Âm Triều Phượng, sau khi trở về liền tự sát. Chuyện này Tịch Quân Nho cùng Võ Hà Khởi đều là nhân chứng. Có nghi vấn gì không?"

Phù Đồ Tử lắc lắc đầu: "Không có nghi vấn. Như vậy chuyện nhập ma chẳng lẽ cũng cùng hắn có quan hệ?"

Ninh Thanh Thanh gục khóe mắt xuống, sống không còn gì luyến tiếc thở dài một hơi: "Hoàng Tiểu Vân bởi vì chuyện Âm Triều Phượng cùng phụ thân nàng đại náo một trận. Sau đó phụ thân nàng liền tẩu hỏa nhập ma, gϊếŧ thê nhi rồi tự sát. Võ Hà Khởi bởi vì chuyện Âm Triều Phượng cùng đại sư huynh đại náo một trận. Sau đó đại sư huynh liền tẩu hỏa nhập ma muốn gϊếŧ sư phụ của mình. Đây còn không phải là cùng một chuyện sao!"

Phù Đồ Tử vuốt cằm chậm rì rì gật đầu.

"Hiện tại đã biết rõ chưa?" Ninh Thanh Thanh dùng ánh mắt hận sắt không thành thép liếc liếc Phù Đồ Tử.

Sự tình đơn giản như vậy, sinh vật cấp thấp sao không lý giải được vậy?

"Hiểu rõ, thật sự hiểu rõ." Phù Đồ Tử bị dọa đến sửng sốt sửng sờ. "Hiện tại Âm Triều Phượng chính là người bị hiềm nghi lớn nhất. Chỉ là nên tiến thêm một bước như thế nào để chứng thực?"

Ninh Thanh Thanh đối với trình độ trí lực nhân loại cảm thấy tuyệt vọng: "Tìm công cụ gây án của hắn!"

Nàng đưa ra khẳng định này, những người bên cạnh mình đều dã man chưa khai trí. Tuy rằng bọn họ mỗi người đều chạy trốn rất nhanh, sức lực rất lớn nhưng phương diện tri thức cùng trí nhớ so với nấm có thể kém quá xa.

"Bẩm phu nhân, Hữu Tiền Sử." Một ẩn vệ áo xám quỷ mị lướt đến trước mặt. "Thiếu Cốc chủ Dược Vương Cốc Âm Triều Phượng mấy ngày trước đã rời khỏi núi Thanh Thành trở về Dược Vương Cốc."

Sau một lúc hắn suy nghĩ bổ sung thêm nói: "Chính là sau khi Đạo Quân đích thân đến Hoàng Vân Tông xem qua thi thể Hoàng Tiểu Vân thì Âm Triều Phượng liền rời đi. Thuộc hạ cho rằng, Đạo Quân thần cơ diệu toán nhìn rõ mọi việc, việc trong thiên hạ này không có gì có thể giấu diếm được mắt Đạo Quân. Nghĩ lại Âm Triều Phượng là sợ."

Ẩn vệ nắm chắc tâm lão phụ thân lão mẫu thân, tận dụng mọi thứ vì quân thượng nói tốt.

Ninh Thanh Thanh lặng lẽ phủi miệng. Trông cậy vào Tạ Vô Vọng không hề có thường thức kia tra án? Mau tỉnh tỉnh đi.

Chuyện này phải dựa vào thông minh của nấm để trợ giúp bọn họ.

"Lưu lại hai người tìm hiểu địa phương Âm Triều Phượng thường xuyên lui tới, người khác cùng ta đi Dược Vương Cốc." Ninh Thanh Thanh tự nhiên như không ra lệnh.

Ngữ khí nàng mang theo kiêu ngạo tự nhiên cùng ưu việt. Chẳng qua bộ dáng thực sự ngây thơ đáng yêu, cũng không làm người khác phản cảm.

"Vâng."

Trước khi xuất phát Ninh Thiên Tỉ mang đến một tin tức không thế nào tốt.

Ma văn đã thấm vào tròng mắt đại sư huynh Tịch Quân Nho. Một khi đôi mắt hoàn toàn bị ma văn màu đen thay thế, vậy liền có nghĩa là ma độc công tâm biến thành quái vật chỉ biết gϊếŧ chóc.

"Có thể chống đỡ bao lâu?" Giữa mày Phù Đồ Tử nhăn lại một rãnh thịt.

"Ba ngày." Ninh Thiên Tỉ sờ sờ tửu hồ lô bên hông. "Nếu có thể tìm được tài liệu đúc kiếm hắn nhớ thương đã lâu.. Có lẽ còn có thể kéo dài thêm hai ngày. Tính toán đâu ra đấy nhiều nhất năm ngày, không thể nhiều hơn."

Phù Đồ Tử suy nghĩ một lát, do do dự dự chậm rì rì lấy ra một khối lệnh bài giao cho Ninh Thiên Tỉ.

"Cầm lệnh bài của ta đi mượn!" Tay béo túm chặt cái đuôi lệnh bài lưu luyến không rời. "Nói trước, mượn phải trả lại. Mập mạp ta không có tiền để lấp vào lỗ thủng kiếm."

Trên đường Phù Đồ Tử hướng Ninh Thanh Thanh giới thiệu đại khái tình huống Dược Vương Cốc.

Cốc chủ Dược Vương Cốc tên là Âm Chi Tố.

Vị này tâm tính cùng thường nhân không quá giống nhau. Hắn là một vị y si chân chính, dược si, say mê nghiên cứu không hỏi thế sự.

Đương kim tiên vực sở dụng các loại đan dược có chín thành trở lên xuất ra từ Dược Vương Cốc. Đều là Cốc chủ Âm Chi Tố tự nghĩ ra hoặc là cải tiến phối phương tiền nhân luyện chế mà thành.

Người này tâm tính con trẻ, giao hữu tùy tâm suất tính, không leo lên quyền quý cũng không xem thấp phàm phu đầy tớ. Là một vị hơi có cá tính, có chút si cuồng trong người.

Thế gian người chịu qua ân huệ của hắn giống như cá diếc qua sông, không thể đếm hết. Phàm là nhắc đến Cốc chủ Dược Vương Âm Chi Tố cho dù tiểu tử kiệt ngạo khó thuần cũng sẽ cung cung kính kính gọi một tiếng "Thần y", "Dược Vương".

Ninh Thanh Thanh dường như suy tư gì đó, nghiêng đầu hỏi: "Hắn không dạy Âm Triều Phượng làm người sao?"

Phù Đồ Tử bị hỏi hơi có một chút quỷ dị rồi lại không thể nói vấn đề có chỗ nào không đúng, bị ngốc trong chớp mắt, khóe mắt nhảy nhảy. Đáp: "Âm Cốc chủ cân nhắc đến khởi y đạo dược đến chính mình cũng không rảnh lo. Cái gì mà ăn nhầm dược vật, quần áo để gần dược lò bậc lửa đều là chuyện thường xuyên, hiển nhiên là sẽ không rảnh chăm hài tử dạy hài tử. Tất cả sinh hoạt hai người phụ tử Âm gia phần nhiều đều là Cốc chủ phu nhân Liên Tuyết Kiều xử lý.."

Nói đến điều này, thần sắc Phù Đồ Tử rõ ràng có một chút lập lòe, trên mặt bày biện ra bộ dáng khó xử muốn nói lại thôi.

Ninh Thanh Thanh bất mãn nhìn hắn: "Nói chuyện không cần ấp a ấp úng."

"..."

Phù Đồ Tử nhìn thần sắc của nàng. "Chỗ này có một sự kiện năm xưa bí cũ, thế nhân cũng không biết. Hơn ngàn năm trước, khụ, khi Đạo Quân điều tra sự tình Tây Âm Thần Nữ ngoài ý muốn tra được."

Hắn hơi có chút lo lắng nhìn về phía Ninh Thanh Thanh.

Nàng chớp đôi mắt thúc giục hắn tiếp tục nói.

Phù Đồ Tử nói: "Cốc chủ Dược Vương Âm Chi Tố cùng Tây Âm Thần Nữ từng có một đoạn tình cảm ngắn ngủi. Phu nhân biết Tây Âm Thần Nữ không?"

Bộ dáng hắn hơi có chút thật cẩn thận.

Ninh Thanh Thanh lắc lắc đầu.

Phù Đồ Tử thả lỏng một ngụm khí nhỏ, nói: "Tây Âm nhất tộc chính là tộc Thượng Cổ Tiên Thần di dân. Thiên phú tu hành giống nhau nhưng cực kỳ tinh thông một đạo tiên đoán bói toán. Mỗi khi thế gian gặp phải đại loạn, Tây Âm Thần Nữ sẽ chuyển thế chỉ dẫn thế nhân vượt qua kiếp nạn. Tây Âm Thần Nữ thành công lịch kiếp trên thế gian lại ứng kiếp mà chết, được xem là tiên Bồ Tát phổ độ chúng sinh."

Ninh Thanh Thanh cái hiểu cái không gật gật đầu.

Phù Đồ Tử tiếp tục nói: "Một vị Tây Âm Thần Nữ lần trước xuất thế từng cùng Cốc chủ Dược Vương Âm Chi Tố tình cờ gặp gỡ sinh tình. Đáng tiếc Thần Nữ chung quy cùng thường nhân bất đồng. Hoa trong gương, trăng trong nước kia thật sự là nắm giữ không được. Sau khi hai người làm bạn ngắn ngủi, Tây Âm Thần Nữ liền tuyệt tình rời khỏi Âm Chi Tố. Nàng đi rồi tinh thần Âm Chi Tố vô cùng sa sút, may mắn phu nhân hiện tại Liên Tuyết Kiều đến bên cạnh làm bạn trấn an. Lúc này mới dần dần bước ra khỏi tổn thương tình cảm."

"Âm Chi Tố cùng Liên Tuyết Kiều thành hôn nhiều năm rốt cuộc có được một người con trai chính là Âm Triều Phượng. Âm Triều Phượng vốn sinh ra đã yếu ớt, thân thể gầy yếu dị thường. Liên Tuyết Kiều liền cưng chiều hơn chút. Chẳng qua nhiều năm như vậy trái lại chỉ nghe nói Thiếu Cốc chủ dốc lòng học y. Ở trên một đạo y dược rất có tạo nghệ, cũng không thanh danh xấu gì."

"Vị Cốc chủ phu nhân này làm người thiện lương, trạch tâm nhân hậu. Nếu thẩm tra Âm Triều Phượng làm việc ác, thảm nhất chính là vị từ mẫu này.."

Ninh Thanh Thanh yên lặng gật gật đầu.

Phù Đồ Tử như kẻ trộm dùng mắt đậu xanh lại nhìn nàng một chút, nói: "Phu nhân ngươi xem. Tây Âm Thần Nữ này cũng không xem như nhân vật gì cao không với tới, cũng sẽ nói chuyện yêu đương. Kỳ thật vị Cốc chủ phu nhân hiện giờ Liên Tuyết Kiều kia cũng thường thường không có gì lạ, không phải cũng thành công thay thế được địa vị Thần Nữ ở trong lòng Cốc chủ sao?"

Ninh Thanh Thanh có chút không rõ hắn muốn biểu đạt ý tứ gì. Nàng hơi nghiêng đầu nhìn Phù Đồ Tử.

"Khi Đạo Quân biết chuyện tình Tây Âm Thần Nữ cùng Dược Vương Cốc chủ Âm Chi Tố chỉ nói một tiếng đã biết." Phù Đồ Tử cẩn thận nói. "Tuy rằng Đạo Quân chúng ta hỉ nộ không hiện ra sắc mặt. Nhưng thuộc hạ rốt cuộc theo Đạo Quân nhiều năm, hắn có để bụng hay không thì thuộc hạ vẫn có vài phần nắm chắc.. Đạo Quân không để ý chuyện cũ Tây Âm Thần Nữ cùng Âm Cốc chủ, sao có thể tâm duyệt nàng ta?"

Tạ Vô Vọng không thích Tây Âm Thần Nữ?

Ninh Thanh Thanh kỳ quái nghiêng nghiêng đầu. Nàng cảm thấy giống như mình đã từng nghe qua những lời này.

Chỉ không biết là khi nào, chỗ nào, người nào nói.

Dù sao cùng nàng không có liên quan.

Phù Đồ Tử cảm khái nói: "Kỳ thật phu nhân thật sự không cần quá để ý."

Ninh Thanh Thanh theo bản năng lắc lắc đầu: "Ta không thèm để ý a."

Trong đấu đạo lửa cháy tàn sát bừa bãi. Cuối cùng máu của một Hợp Đạo tu sĩ Lâu Lan Thành phụt lên như suối, thân thể dựng lên bay ngược quăng ngã thật mạnh từ bạch ngọc đến cuối vách tường.

Con ngươi hắn chấn động co chặt, hai mắt gắt gao nhìn thẳng cuồng diễm trước mặt. Dường như bên trong sẽ đi ra ác quỷ tu la.

Trên vách tường loang lổ vết máu sâu cạn chứng tỏ rõ nơi này đã trãi qua một trận chiến đấu không ngừng. Những người đó chết đi đến thi cốt cũng không thể giữ lại.

"Tạ Vô Vọng! Ngươi chết không được tử tế!" Thanh âm tu sĩ Lâu Lan Thành nghẹn ngào rách nát, thanh âm mơ hồ từ trong miệng cùng với gió lùa vào trong l*иg ngực cháy đen đồng thời truyền ra.

Hắn gắt gao ôm bia bạch ngọc trong lòng ngực bị máu tươi thấm đẫm. Trên bia ẩn ẩn lập loè mấy chữ.."Đạo Quân duy nhất".

Trong lửa cháy phấp phới truyền ra một tiếng cười khẽ cực thấp.

Ôn nhu, lương bạc.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình thon dài đĩnh bạt từ trong ánh lửa trồi lên. Tạ Vô Vọng ăn mặc áo đen, lửa cháy kiềm chế ở phía sau hắn, tựa như hắn có thể cắn nuốt vạn vật vực sâu.

Bàn tay mang theo lửa bóp chặt yết hầu tu sĩ Lâu Lan Thành.

Khoảnh khắc sắp chết, tu sĩ nghe được Truyền Âm Kính trong tay áo Tạ Vô Vọng phiêu ra thanh âm ẩn vệ trước một nhịp: ".. Phu nhân nói, nàng không thèm để ý."

Hàng mi dài Tạ Vô Vọng vừa động, bóng đêm che đậy ánh mắt.

Động tác trên tay hơi ngừng trong chớp mắt.

Trong mắt tu sĩ Lâu Lan hiện lên tinh quang, không để ý đến yết hầu thiếu một chút nữa bị đốt thành tro đen mà đem toàn bộ linh lực toàn thân còn thừa rót vào tấm bia đá trong lòng ngực!

"Oanh.."

Vốn dĩ tấm bia đá bạch ngọc hẳn là "chứng cứ" bị bí tàng đưa ra, đột nhiên hóa thành muôn vàn đạo ánh sáng tinh mịn không khác biệt bắn nhanh hướng về mỗi một góc đấu đạo.

Phản ứng Tạ Vô Vọng có thể nói là không thuộc về mình.

Tay áo rộng nhẹ phẩy, hắn đã lui vào bên trong cuồng diễm đầy trời. Trong nháy mắt, hết thảy trong đấu đạo toàn bộ hóa thành lửa, không khí bị đốt tẫn, diễm lãng chống lại muôn vàn châm nhọn. Ngay cả ánh sáng cũng đều bị châm lửa tỉ mỉ từng điểm!

"Ha ha ha ha.." Phía sau lửa cháy, thanh âm Lâu Lan tu sĩ hòa tan truyền đến. "Không thể nghĩ được a! Đây là Bạch Đạo Quân lưu lại tín vật, tại nơi này diệt sát hậu nhân Đạo Quân Bạch Hoài Chuẩn, chuẩn bị nghênh đón tiền linh thịnh nộ đi!"

Ánh mắt Tạ Vô Vọng trầm lãnh, cúi đầu vừa nhìn liền nhìn thấy giữa đầu ngón tay chảy ra một giọt máu.