Thế nhưng còn gọi nàng là Như Ca, Tô Kỷ Miên đây là đang làm nũng sao?
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy sửng sốt, theo bản năng duỗi tay ôm chặt nàng, thực mau nhận thấy được người này đang hơi hơi run rẩy.
Giương mắt nhìn xem, ngay cả sắc mặt cũng thực tái nhợt, trạng thái rõ ràng phi thường không tốt.
Thật sự sợ hãi như vậy sao?
Đỗ Thanh Thanh đột nhiên cảm giác có điểm hoảng.
Lúc này tiếng mưa rơi tuy rằng dần dần nhỏ đi, nhưng lại như cũ vẫn còn tí tách tí tách rơi xuống, tiếng gió cũng rất lớn, thổi tán lá xào xạc.
Đỗ Thanh Thanh lo lắng trong chốc lát vẫn còn sét đánh, rốt cuộc vẫn là mềm lòng, dứt khoát mang Tô Kỷ Miên vào, tìm cho người ta thêm cái chăn cái gối, an bài nàng nằm lên giường.
Một bộ động tác quả thực nước chảy mây trôi, ban đầu còn chưa cảm thấy có cái gì không ổn, thẳng đến khi....... tắt đi hai ngọn đèn nhỏ ở đầu giường.
Hai người lúc này cách nhau rất gần.
Đỗ Thanh Thanh nằm ở bên này, lại có thể đặc biệt rõ ràng nghe được tiếng Tô Kỷ Miên hít thở, một chút động tác nhỏ cũng bị phóng đại vô hạn lọt vào tai.
Nàng giúp mình chỉnh chăn, nàng nhỏ nhẹ sửa sang lại quần áo, nàng giơ tay vuốt tóc.
Chẳng sợ bốn phía thực tối, chẳng sợ Đỗ Thanh Thanh đã nhắm mắt lại, nhưng hai lỗ tai lại như cũ đem hết thảy động tác của Tô Kỷ Miên không rơi chút gì tiến vào trong.
Buồn ngủ hoàn toàn không có.
Thật sự là có chút thẹn thùng.
Khuôn mặt nhỏ của Đỗ Thanh Thanh lại hồng, đấu tranh nửa ngày, cuối cùng vẫn trở mình, lấy lưng đối diện với người bên cạnh.
Còn nghĩ như vậy hẳn là có thể tốt hơn chút, nhưng không nghĩ tới nàng chỉ mới xoay người, lại đột nhiên nhận thấy được có bàn tay chậm rãi sờ lưng nàng.
Đầu tiên là nhẹ nhàng vỗ vỗ, lúc sau dần dần trượt lên, ngón tay mềm mại duỗi đến cổ nàng, nắm lấy áo ngủ thật cẩn thận lôi kéo.
"Như Ca." Tô Kỷ Miên mở miệng, thanh âm thực nhẹ, giống như thì thầm, "Em còn sợ......"
Một động tác này chỉnh Đỗ Thanh Thanh đỏ hết cả hai tai.
Thân thể cũng vậy, nơi bị nàng đυ.ng chạm qua toàn bộ từ trong ra ngoài đều tê dại.
Điên rồi.
Đỗ Thanh Thanh nhắm mắt, trong đầu đột nhiên nhảy ra cái từ như thế, không nghĩ để Tô Kỷ Miên chờ lâu, rốt cuộc vẫn là cứng đờ xoay chuyển thân thể.
"Vậy Miên Miên muốn làm sao bây giờ đây?" Đỗ Thanh Thanh nhỏ giọng mở miệng, giọng nói có chút nghẹn, thử hỏi nàng.
Tiếng nói vừa dứt, Tô Kỷ Miên rũ mắt nhẹ nhàng gợi lên khóe môi.
Nhưng ngữ khí lại như cũ vẫn giống vừa rồi, mang theo hoảng loạn cùng bất an, đáng thương vô cùng nói: "Muốn ôm một cái."
"Muốn bạn gái của em ôm một cái."
Không chỉ kêu nàng là Như Ca, vậy mà còn gọi nàng là bạn gái.
Quả thực muốn mệnh a.....
Đỗ Thanh Thanh cả người đều ngốc, trong đầu lung tung rối loạn hiện lên một đống thứ, cuối cùng cũng không biết như thế nào lại đột nhiên nhớ tới hướng dẫn trở thành bá tổng đọc được trước khi ngủ kia, cũng đột nhiên nhớ tới bên trong nói qua phải cho người yêu đủ cảm giác an toàn.
Nếu như vậy, muốn ôm liền ôm đi!
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu nhẹ giọng đáp lại nàng, cả người thực mau nhích nhích lên trên, trong bóng đêm ôm lấy Tô Kỷ Miên, giống như con bạch tuộc, hai tay ôm chặt, chân cũng theo bản năng đè lên nàng.
Ngay cả đầu cũng dựa lên vai người ta.
Như vậy thì sẽ có cảm giác an toàn đi.
Lời trong sách chắc đại khái là muốn nói thế này.
Đỗ Thanh Thanh cảm thấy mình đã học được bảy bảy bốn chín điều, đáy lòng đột nhiên còn có chút kiêu ngạo, còn không thầy dạy cũng hiểu mà duỗi tay xoa xoa sau lưng người ta.
Môi cũng khẽ mở, ghé vào trên vai người hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm: "Đừng sợ, có chị đây."
Đúng là muốn chọc ai đó cười chết rồi.
Tô Kỷ Miên nhìn nàng, suy nghĩ đột nhiên có chút bay xa, bỗng dưng nghĩ đến bộ dáng trước kia khi hai người mới vừa ở chung.
Cũng không biết người này nhặt được quyển bí kíp yêu đương ở đâu về, nói là muốn học theo, nhưng học nửa ngày mới phát hiện ra là hướng dẫn trở thành bá tổng, bên trong có một câu thường gặp nhất chính là "nữ nhân, em thế nào thế nào".
Làm cho người trước mắt này có một đoạn thời gian thật dài về sau lúc nói chuyện đều mang theo một trận mùi vị bá đạo tổng tài.
Ngốc nghếch, nhưng lại quả thật là đáng yêu muốn chết.
Tô Kỷ Miên nhấp nhấp môi, đầu chôn vào lòng ngực mềm mại kia hồi ức một hồi lâu, lần nữa nhấc đầu lên lại phát hiện chủ nhân cái ôm đã sớm ngủ rồi.
Tuy rằng vẫn như cũ duy trì tư thế bạch tuộc kia, nhưng đầu đã sớm gục xuống, lung tung dụi dụi vào trong lòng ngực nàng, tự làm chính nghẹn đến khó thở, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng.
"Ngu ngốc."
Tô Kỷ Miên thực mau liền cười.
Khẽ thở dài, lặng lẽ trong bóng đêm ngồi dậy, đặt người nằm lên gối đầu đàng hoàng, một bàn tay sờ sờ đầu nàng, một bàn tay khác nắm chặt tay nàng.
Có điểm đau lòng xoa xoa, mở miệng nhẹ giọng nói với nàng: "Có em ở đây, có em bảo hộ rồi."
"Cho nên.........Đừng lại gặp ác mộng."
-
Có lẽ là bởi vì có Tô Kỷ Miên, Đỗ Thanh Thanh thế nhưng không lại nằm mơ, ngủ một giấc dậy sảng khoái vô cùng.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, giữa trưa cần đưa Tô Kỷ Miên quay lại trường học, thời gian kỳ thật còn có chút vội.
Đỗ Thanh Thanh trong lòng nghĩ chuyện này, thực mau không còn muốn dính giường ngủ nướng, nheo mắt nhỏ giọng ngáp một cái, sau đó liền muốn rời giường rửa mặt, một chân cũng đã thả xuống giường.
Chỉ là chưa kịp động nữa, đột nhiên ý thức được Tô Kỷ Miên lúc này vẫn còn ngủ say ở bên cạnh mình.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, cái chân quơ quơ giữa không trung kia thế nhưng lại lặng lẽ thu về.
Nghĩ chờ Tô Kỷ Miên tỉnh ngủ rồi đi đi, nếu mà lỡ quấy rầy nàng thì không tốt lắm.
Đỗ Thanh Thanh hít một hơi, tưởng tượng đến chuyện hôm qua, gương mặt nháy mắt phiếm hồng, trái tim thậm chí thanh tỉnh nhanh hơn đại não, thực mau bắt đầu thình thịch thình thịch nhảy không ngừng.
Dáng vẻ lúc ngủ của Tô Kỷ Miên thật sự rất đẹp, làn da trắng nõn bị ánh mặt trời chiếu sáng, lông mi rất dài, sắc môi đạm hồng, bất luận là người hay khí chất đều thực sạch sẽ.
Đỗ Thanh Thanh một không cẩn thận lại xem đến ngây người, tay phải vô thức nâng lên, khuôn mặt nhỏ cũng để sát vào chút, vốn định giúp người ta sửa sang lại tóc mái.
Ai ngờ không đợi đυ.ng tới lại đột nhiên bị người bắt được cổ tay, ngay sau đó lập tức bị người khẽ hôn lên mặt, mơ mơ màng màng giương mắt nhìn lại, liền phát hiện Tô Kỷ Miên đang nhìn chằm chằm mình.
Đáy mắt tràn đầy ý cười.
Đỗ Thanh Thanh cả kinh: "Miên Miên em tỉnh hồi nào vậy!"
"Vừa rồi." Tô Kỷ Miên trả lời, giơ tay xoa xoa gương mặt mềm mại của người trước mắt.
Đỗ Thanh Thanh tức khắc cảm thấy thẹn, sợ nàng phát hiện chính mình vừa rồi vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng: "Vừa rồi là khi nào?"
Tô Kỷ Miên: "Ừm..... Từ lúc chị thu chân về."
Xong rồi, đều bị nàng thấy.
Đỗ Thanh Thanh bất giác cảm thấy không còn gì thiết sống, nghẹn nửa ngày, thở dài một hơi chuẩn bị xuống giường rửa mặt.
Mới vừa mang xong dép, đã nghe thấy bay tới một câu vấn an ôn nhu: "Buổi sáng tốt lành nha, bạn gái."
Lại là cái xưng hô kia.
Tim Đỗ Thanh Thanh nháy mắt đập nhanh hơn, quay đầu lại nhìn nàng, sau một lúc lâu cũng cong lên khóe môi.
Nghiêm túc cùng nàng vấn an: "Em cũng vậy, bạn gái, buổi sáng tốt lành."
"Hôm nay cũng hãy chỉ giáo nhiều hơn nha."
"......"
Cơm sáng thực phong phú, Lưu thúc gần đây kêu phòng bếp bên kia học tập thêm vài món mới.
Đỗ Thanh Thanh vui vui vẻ vẻ ăn xong, lại cùng Tô Kỷ Miên nói chuyện một lát cùng người ta thu thập hành lý một chút, mắt thấy thời gian đã tới rồi.
Bất đắc dĩ chỉ có thể mở ra xe yêu đưa người trở lại trường học, dọc theo đường đi cũng có chút cảm khái, không nghĩ tới một kỳ nghỉ qua đi quan hệ hai người đã xảy ra biến hóa lớn như vậy.
Thế nhưng biến thành bạn gái của nhau.
Không chỉ có vậy, nàng còn giúp mình vẽ tường, cùng nhau trải qua sinh nhật, cùng ngủ trên một chiếc giường......
Đỗ Thanh Thanh một bên lái xe một bên hồi tưởng, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt tư tư, đã lâu không có cảm xúc phong phú như vậy.
Thậm chí ở giây phút nào đó thế nhưng còn có loại ảo giác, cảm giác hai người dường như thật lâu trước kia đã quen biết, cũng đã từng cùng nhau làm những việc giống như thế này.
Khả năng chỉ là suy nghĩ nhiều rồi đi.
Đỗ Thanh Thanh bắt không được những cái mảnh vụn ký ức thoáng chớp hiện trong đầu đó, nghĩ nhiều sọ não còn có chút đau, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ, hít sâu bình định tâm thần, tiếp tục nghiêm túc lái xe.
Xe quải cong, thực mau tới đối diện trường học.
Hôm nay quả thực náo nhiệt.
Không ít học sinh tất cả đều đã trở lại, tốp năm tốp ba sóng vai đi cùng nhau, giọng nói ồn ào nhốn nháo cách một cánh cửa sổ xe cũng nghe thấy được.
Này cũng không phải là chuyện tốt.
Đỗ Thanh Thanh quay đầu lại nhìn Tô Kỷ Miên, vốn dĩ còn nghĩ hôn hôn nàng rồi lại đi, sợ Tô Kỷ Miên bận rộn lên thì hai người lại phải qua một thời gian không được gặp nhau.
Trong lòng đều đã nghĩ xong kế hoạch, lại quên suy xét đến chuyện quá nhiều người thế này.
Chợt.... Có chút ảo não.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, lại không thể kêu hệ thống sử dụng quyền năng làm mấy người kia biến mất, vì thể chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Vốn định cởi bỏ đai an toàn xuống xe hỗ trợ lấy hành lý, nhưng mới vừa cúi đầu, liền nghe Tô Kỷ Miên bên cạnh mở miệng kêu nàng một câu: "Như Ca, hoa tai của chị rớt kìa."
"Rớt sao?" Đỗ Thanh Thanh hơi trì độn, theo bản năng cong lưng cúi đầu xem, "Ở đâu nha, chị....."
Lời nói cũng chưa nói xong, đột nhiên thoáng nhìn thấy người này thực mau cởi bỏ đai an toàn trên người.
Ngay sau đó cả người cũng cong lưng xuống, biên độ còn thấp hơn cả nàng, ngẩng đầu lên hướng nàng nở nụ cười.
Tay cũng duỗi duỗi về trước, kéo lấy cổ áo Đỗ Thanh Thanh, lôi kéo trái tim người ta xuống, ở trên môi nàng rơi xuống một nụ hôn.
Ngay cả hô hấp cũng thực ôn nhu, mang theo hơi thở ngọt ngào sạch sẽ.
Khiến người cơ hồ đều phải chết chìm trong nụ hôn của nàng.
Nàng như thế nào có thể quyến rũ như vậy!
Đỗ Thanh Thanh ngốc hết cả đầu, giương mắt nhìn nàng, hai tai đỏ hồng tung ra nghi vấn: "Em như thế nào lại đột nhiên hôn chị?"
"Bởi vì muốn hôn a." Tô Kỷ Miên nói, nhẹ nhàng bắt được tay nhỏ của nàng, đặt ở trong lòng bàn tay chặt chẽ bọc lấy, "Như Ca không muốn hôn một chút rồi đi sao?"
Đương nhiên không phải!
Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, nhìn mắt nàng, rốt cuộc vẫn là vứt bỏ thẹn thùng trong lòng, trả lời: "Muốn hôn...."
"Vậy lại hôn một chút." Tô Kỷ Miên nói, nhẹ nhàng hôn hôn lỗ tai đỏ bừng của nàng.
-
Lá gan cũng thật lớn, ban ngày ban mặt hai người ở đối diện trường học lại có thể hôn nhiều như vậy.
Đỗ Thanh Thanh bị hôn đến nỗi lòng bàn chân mềm nhũn, đi đường đều như đang bay, thẳng đến khi tiễn người đến cửa trường mới tìm lại được chút cảm giác.
Mau chóng vẫy vẫy tay cùng nàng từ biệt, nói với nàng bân thân có rảnh liền sẽ tới tìm nàng.
"Đã biết!" Tô Kỷ Miên gật gật đầu, ý cười ở đáy mắt rất sâu, cũng nhẹ nhàng hướng nàng vẫy tay.
Thực mau liền biến mất khỏi tầm nhìn.
Đỗ Thanh Thanh nhón chân nhìn vào trong, xác định rốt cuộc nhìn không tới người nữa rồi mới chịu thu lại ánh mắt, mới vừa ngồi vào trong xe đã nghe thấy di động vang lên một chút.
Mở ra mới thấy là WeChat của Tô Kỷ Miên, kêu nàng đừng chờ, sớm một chút về nhà nghỉ ngơi.
Chỉ sợ lúc này cũng đang đứng ở chỗ nào đó mình nhìn không tới mà nhìn lại đây.
Đỗ Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy thật tốt, mau chóng trả về "ừa" một tiếng, ngay sau đó lại như mọi khi dặn dò nàng phải ăn cơm đúng bữa nghỉ ngơi đúng giấc.
Một hồi lâu mới rốt cuộc một lần nữa khởi động xe.
Vốn dĩ sắp chạy đi rồi.
Cũng không biết như thế nào có thể vừa khéo đến thế, nàng thế nhưng thoáng thấy hình bóng quen thuộc, thoạt nhìn không biết mới vừa tiêu phí từ chỗ nào trở về, trong tay thế nhưng xách một đống lớn đồ vật.
Lại nhìn sang bên cạnh, tiểu tùy tùng thảm hại hơn một chút, đã sắp bị biến thành cái cây thông Noel.
Thế nhưng đυ.ng phải Trương Tân Viễn.
Đỗ Thanh Thanh ngại hắn phiền không quá muốn quản, vốn định giả vờ không nhìn thấy một chân nhấn ga chạy đi, nhưng nề hà ánh mắt người nọ thật tốt, rất mau đã phát hiện ra nàng.
Không chờ ai gọi đã tự giác vui vẻ sung sướиɠ tiến lại đây, nói xe mình bị chết máy không thể về nhà, đang muốn gọi điện thoại gọi người lại đây đón, không nghĩ tới có duyên như thế gặp được Như Ca.
"Cho tôi quá giang đi Như Ca." Trương Tân Viễn đứng ở ngoài cửa sổ xe chìa mặt vào trong nói, giống chú cún đáng thương vô cùng, khóe mắt sắp cụp xuống, "Tôi quá thảm, thật sự đó, cậu cũng không biết tôi rốt cuộc đã trải qua cái gì....."
Vừa nghe cái mở bài này liền biết mặt sau tuyệt đối vô cùng dài dòng.
Đỗ Thanh Thanh còn đang sốt ruột về nhà dẫn người đi làm ruộng đây này, không muốn cùng hắn dây dưa, bất đắc dĩ chỉ đành để người lên xe đi.
Quả thực khiến Trương Tân Viễn vui vẻ hỏng rồi, bàn tay vung lên an bài tiểu tùy tùng ra đằng sau ngồi, ngay sau đó chính mình duỗi tay muốn mở cửa ghế phụ ra, vừa định khom lưng ngồi vào.
"Ấy!" Đỗ Thanh Thanh thấy thế vội vàng ngăn cản hắn một chút, giơ tay chỉ chỉ ra sau, "Cậu cũng ra đằng sau."
"Làm sao vậy?" Trương Tân Viễn ngốc, "Tôi ngồi ở đây không được sao?"
"Không được." Đỗ Thanh Thanh nghe vậy lắc đầu, đáy mắt hiện lên vẻ nghiêm túc cùng kiêu ngạo, "Về sau nơi này ai cũng không thể ngồi."
"Cậu ra đằng sau." Nàng nói, nhướn mày ý bảo tiểu tuỳ tùng mau chóng kéo Trương Tân Viễn đi, trong thanh âm còn mang theo nhàn nhạt ý cười.
"Nơi này chỉ để cho bạn gái của tôi thôi~"
- -----------------
Editor có lời muốn nói:
Trương Tân Viễn: Mang bánh quy cho nàng nhưng nàng lại đãi tôi cơm chó!
Hệ thống: Ít ra thì chú không phải nghe trực tiếp.
Đỗ Thanh Thanh: Không phải lúc đó cô ngủ rồi sao!
Hệ thống: Cô nói như hai cô chỉ làm mỗi tối qua ấy!
Trương Tân Viễn: *khϊếp sợ* Không chỉ tối qua... Hai người đã làm chuyện, chuyện đó rất nhiều lần rồi sao!
Đỗ Thanh Thanh: Cái gì vậy!
Editor: Chúc các chị em cô bác bạn dì 8/3 vui vẻ, hạnh phúc và tràn đầu sức khoẻeee. Nay đi học về trễ quá nên đăng muộn, tặng mọi người 2 chương liềnnn