Khối bánh quy trước mắt kia quả thực thơm mê người.
Trương Tân Viễn nhìn cái bánh kia, lại nhìn nhìn bánh của mình trong túi, lòng tự trọng tức khắc bị đả kích, trên mặt có điểm không nhịn được.
Vì thế cũng không có duỗi tay lấy, mà đứng tại chỗ hỏi: "Đây là Như Ca làm sao?"
"À không." Đỗ Thanh Thanh cười cười, đáy mắt treo mạt kiêu ngạo rõ ràng, "Miên Miên tặng tôi đó~"
Miên Miên.......
Trương Tân Viễn nghe vậy trong đầu tức khắc ầm một tiếng.
Như thế nào lại là nữ nhân kia! Nàng như thế nào cũng làm bánh quy nhỏ cho Như Ca!
Hắn có chút tức giận, chu miệng lên nghiêng mắt nhìn xem, tầm mắt nóng rực đến mức có thể nhìn xuyên thủng chiếc bánh quy kia.
Vốn định tìm ra cái điểm gì đó để nói xấu, nhưng lời nói còn chưa kịp tách trứng đã lại nghe Đỗ Thanh Thanh nói một câu: "Ăn rất ngon."
Trương Tân Viễn: "......" Tức chết mà!
"Ăn ngon thì cậu ăn đi!" Hắn hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa đứng thẳng thân thể, đem túi bánh quy nhỏ kia của mình giấu ra đằng sau, "Nhưng mà thứ này ăn nhiều sẽ nóng người!"
"Hơn nữa thoạt nhìn kỳ thật cũng chẳng ra làm sao." Hắn lắc đầu, xua tay xoay người chuẩn bị lui về, vừa đi còn vừa nói thầm, "Cậu chờ tay nghề tôi tinh vi hơn!"
Lời này nói thật đúng là chí khí ngút trời, nhưng mà không đợi đi hai bước liền bắt lấy cổ áo tiểu tùy tùng nói thầm, thanh âm rống giận thậm chí linh tinh bay tới bên chỗ Đỗ Thanh Thanh: "Nhìn xem nhóc tìm về cho ta cái người dạy kiểu gì! Trở về đổi cho ta người lợi hại hơn!"
Ồn ào nhốn nháo tới, lại như vậy ồn ào nhốn nháo đi rồi.
Làm cho Đỗ Thanh Thanh vừa cạn lời vừa buồn cười, dứt khoát ngồi trở lại lên bờ ruộng, cầm cái bánh quy kia một chút ăn luôn.
Vừa thơm lại ngọt, tâm tình cũng theo đó tốt lên.
-
Mấy ngày tiếp sau đó, thời tiết đều đặc biệt tốt.
Sự tình trong nhà cũng không nhiều lắm, Lưu thúc thường xuyên kêu gọi người hầu rãnh rỗi cùng Đỗ Thanh Thanh ra ngoài ruộng, từ xa nhìn lại nơi nơi đều là đám người vất vả cần cù lao động.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của mọi người, hạt giống sinh trưởng thực tốt, có không ít hạt đều đã nảy mầm.
Đây chính là tiến bộ rất lớn!
Đỗ Thanh Thanh vui vẻ hỏng rồi, như là hoàn thành thành tựu vĩ đại nào đó, vội vàng lấy di động ra chụp ảnh lưu niệm.
Trong lòng cũng vui vẻ vui vẻ khoe với hệ thống, nói nỗ lực quả nhiên sẽ được hồi đáp.
"Đúng vậy." Hệ thống gật đầu, mới vừa tỉnh ngủ đầu còn chút mơ hồ, nói một câu phải ngáp hai cái: "Vậy cô còn không oáp~, khao bản thân một ha~ chút......"
Lời này nhưng thật ra có đạo lý.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, nhìn Lưu thúc cũng đang vui sướиɠ dạo quanh đồng ruộng, một lát sau vui vẻ đi qua.
Muốn hắn hỗ trợ tìm một chỗ, gần đây thời tiết tốt như vậy, mọi người lại vất vả nhiều ngày như thế, cũng là thời điểm nên hưởng thụ hưởng thụ, không bằng cùng nhau ra ngoài du lịch một chuyến.
Chẳng qua là bởi vì ngoài ruộng còn có chuyện phải làm, cho nên cũng không thể đi quá lâu.
"Vậy tìm cái chỗ nào gần đây đi." Đỗ Thanh Thanh suy nghĩ, "Đi khoảng hai đến ba ngày, phong cảnh đẹp một chút, đồ ăn nhiều một chút, chỗ ngủ cũng phải thoải mái chút, tiền bạc không phải vấn đề."
"Được, tiểu thư." Lưu thúc nghe vậy vô cùng tán đồng, ngay sau đó xoay người bước nhanh đi làm.
Lưu thúc làm việc từ trước đến nay luôn khiến người ta yên tâm.
Đỗ Thanh Thanh cười cười, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, lúc sau liền tìm một chỗ thoải mái mà ngồi xuống, lấy di động ra gửi WeChat cho Tô Kỷ Miên.
Muốn hỏi một chút nàng có muốn cùng đi hay không.
Kỳ thật từ lần chia tay trước, hai người đã thật lâu không gặp.
Tô Kỷ Miên bên kia đã khai giảng, việc học của sinh viên ngành y từ trước đến nay vẫn luôn rất bận rộn, Đỗ Thanh Thanh ngượng ngùng quấy rầy, cũng liền không chủ động hẹn nàng ra chơi, nhiều ngày như vậy trôi qua cũng không biết nàng rốt cuộc thế nào rồi.
Nghĩ đến đây Đỗ Thanh Thanh có chút khẩn trương, tạm dừng một lát, vẫn là thở sâu gục đầu xuống bắt đầu đánh chữ, nhiệt tình thực lòng gửi cho nàng lời mời--
【 Miên Miên gần nhất có thời gian sao? Khoai tây trong lòng đất nảy mầm rồi, trông rất đáng yêu, có rảnh đến xem nha?】
【 còn có, ngày mai tôi muốn tổ chức cùng người trong nhà đi du lịch, ra ngoài thả lỏng tâm tình thư giãn một chút. 】
【 người rất nhiều, còn có đồ ngon cảnh đẹp, cho nên em..... có muốn cùng nhau đi không nha? 】
-
Tô Kỷ Miên trước đó không lâu lại nhận được điện thoại trong nhà gọi tới.
Mẹ nàng ngày thường kỳ thật rất ít khi liên lạc với nàng, nói là phí điện thoại quá đắt, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, dù sao cũng không có chuyện gì, con lớn như vậy mẹ rất yên tâm.
Nói thì là nói vậy, nhưng Tô Kỷ Miên lại không chỉ một lần bắt gặp cảnh tượng mẹ nàng gọi điện thoại cho em trai.
Một lần lại một lần gọi điện, kỳ thật lại chỉ là để hỏi em trai ham chơi bên ngoài khi nào trở về ăn cơm.
Rõ ràng hai người kém nhau không bao nhiêu tuổi.
Tô Kỷ Miên thở dài, đáy lòng tức khắc có loại cảm giác vô lực trào lên, trầm mặc trong chốc lát mới cuối cùng nhấc trả lời điện thoại.
Vừa mới chuyển được, giọng nói của mẹ liền truyền từ đầu kia tới, có chút thống khổ nói với nàng con mau chóng trở về một chuyến đi, gần nhất em trai con khai giảng trong nhà hao tổn rất nhiều, hơn nữa bệnh tình của cha cũng càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên cần con chi viện chi viện...
Ngữ khí rất đáng thương, than thở khóc lóc, thật sự làm người lo lắng.
Tô Kỷ Miên nghe thấy thực mau mím chặt môi, đáy mắt cũng dần dần nhiễm mạt bất đắc dĩ.
Sau một lúc lâu, vẫn là gật gật đầu đáp ứng, nói một câu được.
Điện thoại cắt đứt, mệt mỏi trong lòng cũng rơi xuống sâu thêm một chút.
Hôm nay nghỉ, bạn cùng phòng tất cả đều đi ra ngoài chơi, lúc này trong ký túc xá giống như thời điểm nghỉ hè lúc trước, liếc mắt một cái nhìn lại, thật sự trống rỗng.
Tô Kỷ Miên lưu lại trong ký túc xá không thú vị, ngồi ở tại chỗ phát ngốc một lát, sau đó lại một lần nữa khom lưng cầm lấy bản vẽ đi ra ngoài, chuẩn bị đi công viên vẽ tranh cho người ta.
Người nghỉ nhiều chút cũng có nghĩa là có thể kiếm được thêm nhiều chút, 31 bức, một chuyến như vậy tiền lời tính ra cũng được.
Tô Kỷ Miên dựng xong giá đỡ lại đặt xong bảng vẽ, vừa mới chuẩn bị dọn dụng cụ vẽ tranh ra, không nghĩ tới di động lại một lần nữa vang lên.
Lấy ra mới thấy, thế nhưng không phải mẹ nàng, mà là Cận Như Ca, là đang hỏi nàng có thời gian hay không, có muốn cùng đi chơi hay không--
【 tôi tính toán cùng mọi người đi chơi bên bờ biển~ khoảng thời gian này hải sản rất nhiều, đi ăn nha? 】
【 còn có thủy cung, công viên giải trí, vườn mỹ thuật! 】
【 Lưu thúc còn đặt trước một biệt thư vùng duyên hải, mấy ngày này chúng ta có thể ở bên trong nghỉ ngơi, đến lúc đó lại mở BBQ party đi~】
Từng chút từng chút một liệt kê tất cả những điều thú vị kể cho nàng, tâm tình hưng phấn cơ hồ đều phải tràn ra màn hình.
Xem nhiều, phảng phất tâm tình cũng dường như biến tốt lên rất nhiều.
Tô Kỷ Miên nhìn nhìn, bên môi cũng không biết từ khi nào đã giương lên mạt tươi cười, nhưng lại nhớ tới chuyện mình phải trở về nhà, đành bất đắc dĩ cự tuyệt nàng.
Tin nhắn mới vừa gửi qua, chỉ chốc lát sau liền thu được hồi âm.
"Không sao không sao." Đỗ Thanh Thanh tăng nhanh tốc độ đánh chữ," Miên Miên đi không được cũng không có sao đâu, tôi sẽ mang đồ tốt về cho em!"
Sợ nàng cảm thấy tiếc hận, thậm chí còn phát giọng nói lại đây an ủi: "Chúng ta lần sau lại hẹn nhau, tôi mang em đi chỗ tốt hơn luôn!"
Trong thanh âm mang theo quan tâm cùng an ủi, ngọt ngào mềm mụp, thật sự khiến người vô pháp cự tuyệt.
Tô Kỷ Miên cười cười, sau một lúc lâu rũ mắt gõ mấy chữ qua cảm tạ nàng.
Nhất trí.
Cũng nói, Cận tiểu thư, làm phiền rồi.
-
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Thanh Thanh liền cùng mọi người bước lên hành trình, sợ đứa nhỏ Đỗ Nhược Thu kia ở nhà cô đơn, cũng dứt khoát hẹn nàng cùng đi.
Người rất nhiều, từng đoàn từng đoàn một đống lớn đông đúc.
Đỗ Thanh Thanh sợ người đi lạc, vì thế chuyên môn kêu Lưu thúc cấp cho mỗi người một cái đồng hồ định vị, tất cả đều mang lên trên tay, cứ như vậy mênh mông cuồn cuộn xuất phát.
Phải nói thực ra Đỗ Thanh rất thích biển, cảm thấy bờ biển mát mẻ, cảnh sắc cũng đẹp đẽ, nằm trên bờ cát hóng gió phơi nắng đều có thể thả lỏng tâm tình không ít.
Chẳng qua có một chút không ổn——nàng đây hoàn toàn là cái con vịt cạn, căn bản sẽ không bơi lội.
"Mọi người đi đi, tôi hơi mệt, nằm ở chỗ này nghỉ ngơi một chút là được." Sợ bị người chế giễu, Đỗ Thanh Thanh mới vừa đến bờ cát liền dọn cái ghế dựa chiếm cứ một vị trí tốt, bắt đầu nằm giả chết, vẫy vẫy tay nói, "Mọi người cứ chơi đi~"
Chọc cho hệ thống ở trong đầu nàng cười nhạo nửa ngày.
Đỗ Thanh Thanh cũng không có giận, biết làm thế nào trị nàng, dứt khoát hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp cướp đi mấy túi khoai lát của nàng.
Hệ thống tức khắc tắt đài, cả một buổi sáng cơ hồ cũng không nói gì nữa.
Đỗ Thanh Thanh cũng mừng rỡ thanh tĩnh, nhìn mọi người vui sướиɠ chơi đùa trong nước nửa ngày, lúc sau lại dẫn bọn họ cùng đi ăn bữa hải sản no nê, gần chạng vạng lại cố ý đi dạo cửa hàng quà tặng.
Bên trong bán rất nhiều đồ vật, đến cả Đỗ Thanh Thanh kiến thức rộng rãi cũng chọn muốn hoa cả mắt, trong lúc nhất thời không biết nên mua cái gì đem về cho Tô Kỷ Miên.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nếu không thì gọi video qua đi, lúc ấy ở WeChat nàng đã cùng người này nói qua, phát cái videocall hẳn là không có vấn đề gì.
Nghĩ như vậy, Đỗ Thanh Thanh thực mau tìm được WeChat của Tô Kỷ Miên.
Thật cẩn thận click mở, thở sâu, sau đó cuối cùng ấn xuống lời mời videocall.
Chỉ một thoáng, keng keng keng thanh âm vang vọng ở bên tai.
Đỗ Thanh Thanh hoảng sợ, vội vặn nhỏ âm thanh, khẩn trương lại chờ mong, đợi hơn nửa ngày, rốt cuộc chờ được Tô Kỷ Miên tiếp nhận.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, hình ảnh bên kia lại là màu đen.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, còn tưởng rằng là cameras hỏng rồi, vừa mới chuẩn bị mở miệng dò hỏi, nhưng tĩnh tâm lại nghe ngóng, lại mơ hồ nghe được tiếng gió ẩn ẩn thổi truyền qua màn hình.
Cho nên, là do nàng không có chiếu mặt chính mình sao?
Đỗ Thanh Thanh không hiểu lắm đây là có ý tứ gì, còn nghĩ là nàng thẹn thùng, ngay sau đó cũng không quá để ý, nói câu Miên Miên chào buổi tối, rồi liền bắt đầu triển lãm cho nàng xem lễ vật trong tay.
"Miên Miên em xem xem thích cái nào nha?" Nàng nói, đôi mắt rất sáng, bên môi treo nụ cười, "Tôi thấy gấu mát xa này đặc biệt tốt, em mỗi ngày đều bận rộn như vậy, khẳng định sẽ mệt lắm, vừa lúc dùng cái này mát xa một chút."
"Còn có cái này ~" nàng nói, lại tùy tay cầm lên một cái hộp nhạc, "Cái này cũng thực đẹp, thực phù hợp với khí chất của em."
"......"
Thượng vàng hạ cám cùng người giới thiệu nửa ngày, nhưng đầu bên kia lại không quá cao hứng.
Đỗ Thanh Thanh dừng một chút, nghĩ có thể là do mình nói chuyện quá nhanh nàng không đuổi kịp, cũng liền cố tình ngừng lại, an an tĩnh tĩnh chờ đợi nàng trả lời.
Sau một lúc lâu, lúc này mới cuối cùng nghe được một câu còn tính hoàn chỉnh: "Cái gì đều được, cảm ơn Cận tiểu thư."
Giọng nói không phải quá nhỏ, chỉ là ở chốn quanh thân ồn ào tiếng người này, thực mau liền tiêu tán.
Nhưng Đỗ Thanh Thanh lại vẫn là nhạy bén bắt giữ được điểm gì đó, sao lại cảm thấy trạng thái của Tô Kỷ Miên hôm nay không đúng lắm
Không phải là...... Nhà nàng bên kia lại xảy ra chuyện gì đi?
Tại ý thức đến điểm này, Đỗ Thanh Thanh tức khắc kêu hệ thống dùng đặc quyền giúp mình điều tra thời gian biểu của Tô Kỷ Miên hôm nay, vừa nhìn tới thì quả đúng là như vậy, nàng trước đó không lâu mới vừa trở về nhà.
Ở hơn mười phút, nói nói mấy câu, cấp chút tiền, đến bữa cơm cũng chưa ăn đã lại phải đi rồi.
Trách không được không chiếu mặt, nàng lúc này tâm tình nhất định không tốt lắm đâu.
Đỗ Thanh Thanh đột nhiên liền có điểm đau lòng nàng, giương mắt nhìn chung quanh một vòng, thực mau nghĩ ra được phương pháp có thể dỗ dành Tô Kỷ Miên vui vẻ.
Vì thế vội vàng giơ tay cầm lấy món vật nhỏ treo ở bên phải đằng trước mình, một bên kêu Tô Kỷ Miên trước đừng cúp máy, một bên vội vã bước nhanh đi tính tiền, rồi cứ như vậy nhảy nhót như điên cầm lấy chạy thật xa, đến khi tiến vào một chỗ an tĩnh mới dừng lại.
Cầm lấy di động một lần nữa chui vào phạm vi camera, gợi lên nụ cười nói với nàng: "Miên Miên, tôi chọn xong quà rồi."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Kỷ Miên bên kia thực mau đáp lời: "Khiến Cận tiểu thư tiêu pha rồi."
"Không tốn kém không tốn kém." Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, vui vui vẻ vẻ nhấc món đồ trong tay lên tới, cùng cho vào khung camera, ý bảo Tô Kỷ Miên nhìn xem, "Miên Miên em nhìn xem có thích hay không?"
Giọng nói kèm theo tiếng lục lạc bạc thanh thúy vang lên.
Tô Kỷ Miên nghe tiếng ngước mắt nhìn lại, phát hiện trong tầm mắt nhiều thêm một con búp bê cầu nắng đáng yêu đáng yêu.
Cái đầu hình mèo con, trên người mặc bộ quần áo hoa lệ xinh xắn, nhan sắc tuyết trắng, mắt sáng tươi cười.
"Tôi xem trời hai ngày tới hình như muốn đổ mưa to." Giọng nói của Đỗ Thanh Thanh lần nữa truyền qua từ di động, "Cho nên muốn trước tiên mua cho em búp bê cầu nắng, cầu mong thời tiết sẽ mau chóng sáng sủa lên, như vậy thì tôi có thể hẹn em cùng ra ngoài đi chơi rồi."
"Có lẽ cũng ước nguyện cho đáy lòng Miên Miên vẫn luôn là trời nắng." Nàng ho khan một tiếng, thật sự có chút ngượng ngùng, nhưng lại vẫn là căng da đầu tiếp tục nói, "Mỗi ngày đều phải vui vui vẻ vẻ khoái hoạt sung sướиɠ tốt nhất đó."
Sẽ nói như vậy, chỉ sợ phỏng chừng đã nhận thấy được nàng đang không vui.
Tô Kỷ Miên nghe vậy sửng sốt, sau một lúc lâu phiền muộn ở đáy mắt rốt cuộc cũng tiêu tán không ít.
Dứt khoát không lại sốt ruột trở về, mà là tìm một chỗ gần đây ngồi xuống, đặt điện thoại di động xuống bên cạnh mình.
Lúc này hình ảnh rốt cuộc không còn là tối đen, xuất hiện ở màn hình rõ ràng là một mảnh sao trời lộng lẫy lại mê người.
"Lúc này không có gì dùng để đáp tạ." Giọng nói của Tô Kỷ Miên cũng thực mau từ bên kia truyền tới, nghe lên rõ ràng thả lỏng hơn vừa rồi rất nhiều, "Cho nên mời Cận tiểu thư xem sao trời đi, tôi nhớ rõ lúc trước chị nói với tôi, rằng lúc không vui liền đi nhìn ngôi sao."
"Cho nên, chị cũng vậy." Nàng nhẹ giọng nói, đáy mắt rốt cuộc hiện ra ý cười hiếm có.
"Nguyện mỗi ngày đều phải vui vẻ nha."
"......"
- --------------------
Editor: Các vị bình tĩnh, kẹo còn rất nhiều, vỏ kẹo dần dần tách lớp rồi, và vườn khoai cũng sắp ra tiền rồi.