Ác Độc Nữ Xứng Là Nữ Chủ Đầu Quả Tim Sủng

Chương 13: Thứ này rất trân quý sao?

Đỗ Thanh Thanh vẫn là lần đầu nghe được yêu cầu như vậy, người này thế mà lại muốn nhường mấy trăm mẫu đất lại cho mình trồng trọt.

Sao mà, lại có người ngốc đến vậy a?

Đỗ Thanh Thanh nghe vậy nhướn mày, trong lúc nhất thời nổi dậy hứng thú, sau đó liền lấy di động mở ra ghi âm, lùi xe trở về.

Liếc mắt nhìn con khổng tước kiêu ngạo Giang Uyển, môi khẽ gợi lên, cười cười nói: "Cô mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa?"

Không những không tức giận, mà ngược lại còn cười rất vui vẻ.

Cười đến nỗi Giang Uyển cũng ngốc lăng một hồi lâu, tuy rằng nhất thời không hiểu nổi trạng huống trước mắt, nhưng vẫn theo lời nàng nói lặp lại: "Tôi nói muốn nhường mấy trăm mẫu đất trên danh nghĩa của tôi cho cô....."

Đỗ Thanh Thanh gật đầu: "Được rồi, đã ghi âm lại, không được đổi ý."

Giang Uyển: "???"

Từ từ tôi chỉ là đùa một chút cô lại muốn làm thật sao!

Giang Uyển phát ngốc, nghĩ Cận Như Ca người này ít nhiều cũng có một chút cốt khí đại tiểu thư, bị vũ nhục như vậy khẳng định là phải tức giận mới đúng, lại không ngờ nàng không biết xấu hổ như thế: "Cô!!"

"Cô cái gì mà cô?" Đỗ Thanh Thanh trừng nàng, "Còn muốn bổ sung cái gì sao, nếu không thì tôi đem những lời này phát lên diễn đàn cho mọi người cùng nghe một chút ha, nhìn xem Giang Uyển đại tiểu thư nhà chúng ta rốt cuộc hào phóng đến cỡ nào."

Nói cho hết lời, thật đúng là làm bộ mở ra WeChat.

Dọa Giang Uyển sợ trắng cả mặt.

Cũng giống như mỗi nhóm trong lớp học sẽ có các nhóm chat khác nhau, mỗi nhóm người trong giới cũng sẽ có các loại diễn đàn lớn lớn bé bé, đại tiểu thư như Cận Như Ca và Giang Uyển tự nhiên cũng sẽ có đủ loại diễn đàn người nổi tiếng, gọi hoa mỹ là giao lưu cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng mà trên thực tế chính là để khoe giàu, Đỗ Thanh Thanh thường xuyên có thể ở bên trong nhìn thấy các loại đồng hồ số lượng có hạn, biệt thự cao cấp cùng siêu xe, mỗi một cái đều có cùng một ý nghĩa chính——ta rất giàu có!

Đỗ Thanh Thanh: Chủ nghĩa tư bản vạn ác!

Nàng không có thói quen khoe giàu, cũng tự giác bản thân cùng các nàng không giống nhau, cho nên ngày thường sẽ rất ít mở những cái diễn đàn đó lên.

Không nghĩ tới hôm nay lại hữu dụng.

Nàng cười cười, cầm di động ở trước mặt Giang Uyển lắc lắc hai vòng, vốn định ghẹo nàng một chút, để người này có thể trải nghiệm một chút xã hội hiểm ác.

Kết quả ai ngờ còn chưa kịp lắc tới cái thứ hai, Giang Uyển trước mắt lại đột nhiên khụt khịt bắt đầu khóc, tựa như bị ủy khuất thật lớn, vành mắt phiếm hồng, thân thể run rẩy, nước mắt kết thành chuỗi hạt rơi xuống.

Thậm chí còn mang theo hiệu ứng âm thanh, như là ma quỷ oán than, ở bên tai Đỗ Thanh Thanh lặp đi lặp lại: "U u u a a a oa oa oa......"

Đỗ Thanh Thanh: "......"

Tôi sợ, tôi sợ rồi được chưa!

Nàng lắc đầu, căn bản không nghĩ tới Giang Uyển ngày thường kiêu ngạo như một con khổng tước lại dễ dọa như vậy, không khỏi mau chóng xoay người lấy khăn giấy, rút một tờ rồi lại một tờ đưa cho nàng.

"Đừng khóc đừng khóc." Trong miệng cũng liên tục dỗ dành, nói tôi chỉ là muốn đùa với cô một chút thôi, cô xem cô lại khóc thành cái dạng gì luôn rồi.

"Vui đùa?" Tiếng nói vừa dứt Giang Uyển thoáng hé bàn tay che mắt, "Vậy cô không cần lấy đất của tôi nữa?"

Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu: "Cần chứ."

Giang Uyển méo miệng: "Oa!"

"Tôi cũng không phải là lấy không." Đỗ Thanh Thanh thấy thế vội vã bổ sung, "Tôi đưa cô tiền thuê còn không được sao."

"Rốt cuộc có bao nhiêu mẫu." Đỗ Thanh Thanh thở dài, nhìn nàng qua cửa sổ xe, nói, "Tôi thuê hết."

"Nhưng mà Giang tiểu thư đã có lòng quan tâm tôi như vậy, tôi tất nhiên cũng phải cho cô chút mặt mũi." Đỗ Thanh Thanh cong cong khóe miệng, đáy mắt tính kế thực rõ ràng, "Chỉ là.. Tiền thuê nhớ tính cho tôi rẻ rẻ một chút nha, giá hữu nghị nha."

Tôi với cô mà có hữu nghị cái rắm!

Giang Uyển nghe vậy tức khắc vừa khóc vừa trợn trắng mắt.

-

Quyền sử dụng vùng đất kia kỳ thật là thuộc về Giang cha, bản chất xem như đồng ruộng, địa chất rất tốt, vị trí cũng không tồi.

Giang cha sau khi nhận thầu vốn tính toán chuyển nó thành đất xây dựng, nhưng bởi vì đủ loại biến động, cuối cùng đành gác lại ý tưởng này.

Lúc sau vừa lúc tới sinh nhật Giang Uyển, vì thế liền giao nơi này cho nàng xử lý, nghĩ con gái lớn rồi cũng nên có chút việc làm.

Nhưng Giang Uyển rõ ràng không có ý tưởng gì, căn bản không biết nên lấy khu đất kia làm gì, thậm chí còn bởi vì cái món quà "vô dụng" này mà giận dỗi Giang cha một hồi.

Thẳng đến hôm nay ngẫu nhiên đυ.ng phải Cận Như Ca.

Nàng thế nhưng nói muốn thuê đất của mình!

Giang Uyển sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn, căn bản không nghĩ tới Cận Như Ca đồng dạng thân là đại tiểu thư rốt cuộc muốn lấy khu đất đó để làm gì.

"Cô sẽ không phải là muốn lấy để trồng khoai tây thật đấy chứ?" Một lát sau, chút cảm giác ủy khuất kia của Giang Uyển đi qua, hình thức trào phúng thực mau lần nữa hiện hình, "Cận đại tiểu thư thật đúng là rất thú vị nha."

Sao lại nói nhiều như vậy.

Đỗ Thanh Thanh trừng mắt liếc nàng một cái, cũng không lại quản nàng độc miệng, chỉ nói với nàng trở về chuẩn bị thủ tục cho tốt, buổi sáng ngày mai bản thân lại tới đây ký hợp đồng.

Nói cho hết lời, giống như là một giây lưu lại cũng không muốn nghĩ tới, thực mau khởi động xe chạy trốn.

Chỉ chừa lại Giang Uyển một người đứng tại chỗ hít khói xe một hồi lâu.

Đương nhiên, nghi hoặc không ngừng không chỉ có một mình Giang Uyển, trên đường trở về hệ thống cũng vô cùng nghi hoặc, không hiểu được Đỗ Thanh Thanh rốt cuộc muốn làm gì.

Còn tưởng rằng nàng có cái tính toán trọng đại gì không nói với mình, kết quả hỏi nửa ngày lại được tới năm chữ.

Đỗ Thanh Thanh: "Bởi vì nhàm chán đi."

Hệ thống: "??? Nhàm chán cô liền đi trồng trọt sao?"

"Đúng rồi." Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, "Coi như là tống cổ thời gian."

"Còn nữa, suy cho cùng người luôn phải tìm chút sự tình mà làm."

Lời này nói xác thực không sai, là người thật sự luôn phải tìm chút sự tình mà làm, không thể luôn thanh nhàn suy sút đi xuống như vậy, đặc biệt là Cận Như Ca.

Đỗ Thanh Thanh phía trước nghiên cứu qua kịch bản, cảm thấy Cận Như Ca sở dĩ sẽ go die cũng không hoàn toàn là bởi vì điên cuồng tìm đường chết kɧıêυ ҡɧí©ɧ nữ chủ.

Còn có thể là bởi vì nàng vô dụng.

—— cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời, không có chút tinh thần giác ngộ cùng lý tưởng, cũng không có bản lĩnh vì xã hội hết mình cống hiến, từ sớm đến tối trừ bỏ chơi bời thì chính là chơi bời, trừ bỏ bày trò thì chính là bày trò.

Bị kịch bản theo dõi tiện đà mạt sát là chuyện sớm muộn.

Đỗ Thanh Thanh sợ chết, không nghĩ lại bởi vì cái nguyên nhân có thể tránh được này mà dễ dàng tìm đường go die, cho nên liền lập chí phải làm một chú chim nhỏ cần cù, không thể làm con cá mặn chỉ biết ăn cơm.

Hệ thống nghe xong tức khắc phát biểu nghi vấn: "Cô lập chí từ khi nào, sao lại không nói với tôi?"

"À~, cái này a." Đỗ Thanh Thanh nhoẻn miệng cười, làm kinh diễm dàn người ven đường một phen, "Ngay lúc nãy khi Giang Uyển nói muốn nhường đất cho tôi."

Hệ thống: "......"

Cho nên là lâm thời nảy lòng tham phải không?!

Nàng thật sự phục người này.

-

Bởi vì tìm được sự tình để làm rồi, cả ngày nay Đỗ Thanh Thanh đều thực vui vẻ.

Thậm chí còn ở chạng vạng tự mình lái xe đi khảo sát một chút, ngồi trên bờ ruộng nhìn hoàng hôn một hồi lâu.

Chỗ này thật đúng là rất không tồi.

Phong cảnh thực tốt, không khí tươi mát, tầm nhìn trống trải, cách đó không xa còn có dòng sông lóng lánh chảy quanh, đặc biệt là vừa đến buổi tối ngẩng đầu nhìn lên, trong tầm mắt có thể xuất hiện vô số ngôi sao chợt lóe chợt lóe, sáng lấp lánh, quả thực cực kỳ xinh đẹp.

Đỗ Thanh Thanh xem đến si mê, vô ý quên mất thời gian, chờ đến khi động đậy thân người, mông đã ngồi đến tê rần.

Trên người cũng bị muỗi cắn thật nhiều nhát, làn da tuyết trắng nổi đầy vết đỏ lớn lớn bé bé.

Nhưng...... Trong lòng lại vẫn như cũ thực là vui vẻ, mặc dù thân thể rất thống khổ.

Đỗ Thanh Thanh không có biện pháp, bất đắc dĩ chỉ có thể xin hệ thống lấy cho mình bình tinh dầu, xoa lên vết đỏ một trận xong xuôi, lúc này rốt cuộc mới giảm bớt cảm giác khó chịu.

Một đường bay nhanh lái xe về nhà, rửa mặt xong nằm ở trên giường thoải mái dễ chịu ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau lại đi tìm Giang Uyển ký hiệp ước làm thủ tục.

Này vẫn là lần đầu tiên từ khi bước vào thế giới này nàng tiêu nhiều tiền như vậy, cuối cùng cũng cảm nhận được một phen cái gì gọi là tiêu tiền như nước chảy.

Cũng...... trong một giây biến thành kẻ nghèo hèn.

Đúng vậy, vốn dĩ tài khoản của nguyên chủ đã không còn thừa bao nhiêu, dù sao thì làm một con cá mặn không có công tác, Cận Như Ca chỉ có thể dựa vào mỗi tháng tìm cha mẹ nhận số tiền tiêu vặt kết xù sống qua ngày.

Nhưng này đó tạm thời không quan trọng.

Đỗ Thanh Thanh không kịp để ý mấy chuyện này, chỉ vì bản thân thuê được rất nhiều mẫu đất mà cảm thấy vô cùng vui vẻ, mới vừa rời khỏi nhà Giang Uyển liền chạy thẳng đến khu đất, lấy công cụ làm đồng mình đã chuẩn bị tốt ra ngoài ruộng đào đào cuốc cuốc nghịch ngợm một hồi lâu.

Thảnh thơi cuốc đất mà tìm cảm xúc cuộc sống.

Cứ như thế mân mê tới tận chạng vạng, lại nhìn thấy công cuộc vất vả như vậy chỉ mới tiến triển được một chút.

Đỗ Thanh Thanh giơ tay lau mồ hôi: "Xem ra về sau phải mướn thêm nhiều người đến a."

"Đúng vậy." Hệ thống ở trong đầu nàng đáp một tiếng, sau đó liền giúp nàng tính tính, tiền dụng cụ hạt giống thuê người gì gì đó, tổng cộng lại, là một số tiền khổng lồ.

Đỗ Thanh Thanh nhìn tới thiếu chút nữa xỉu ngang, vội vã nói nàng đình chỉ.

"Về sau lại nói về sau lại nói." Nàng lắc đầu thở dài, xoay mặt nhìn cảnh hoàng hôn ở chân trời, đáy lòng tức khắc bị cảnh đẹp cảm hóa bình tĩnh trở lại.

Sau một lúc lâu thậm chí còn một lần nữa ngồi trở lại trong xe, khởi động xe chạy như bay mà đi.

Cũng chưa có về nhà, mà đến cửa hàng tiện lợi, giữ chặt tay Tô Kỷ Miên mới vừa tan tầm, vui vui vẻ vẻ kéo người vào trong xe.

Biểu tình mê hoặc khiến Tô Kỷ Miên phát ngốc, không khỏi mau chóng đặt câu hỏi: "Chị muốn mang tôi đi đâu?"

"Nhìn xem cảnh đẹp." Đỗ Thanh Thanh nói, giơ tay ý bảo Tô Kỷ Miên cột kỹ đai an toàn, "Tôi tìm được một chỗ phong cảnh đặc biệt xinh đẹp, muốn cùng em xem."

"Suy cho cùng thì những thứ tốt đẹp, luôn muốn cùng bằng hữu chia sẻ."

Lời này nói thế nhưng phi thường chân thành, ngay cả mạt ý cười nơi đáy mắt kia cũng vậy, một lòng hữu hảo cùng đẹp đẽ.

Tô Kỷ Miên không nói gì, nhìn chằm chằm đôi mắt nàng một lúc lâu, dường như phán đoán thật giả trong lời nói.

Nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng nàng, ngay sau đó liền nhẹ nhàng hé môi, vừa định hồi lại một tiếng.

Kết quả lời nói còn chưa ra khỏi miệng, chỉ chớp mắt lại đột nhiên nhìn thấy Đỗ Thanh Thanh cúi đầu, mở túi xách tùy thân mang theo, thần thần bí bí từ bên trong lấy ra một cái gì đó.

Tô Kỷ Miên liếc mắt nhìn lại, phát hiện thứ kia hình như là một cái hộp, không quá lớn, màu trắng, vuông vức, bên trong có thứ gì đó kêu vang.

Kết hợp với vẻ mặt tươi cười kia của Đỗ Thanh Thanh, sao lại cảm thấy là cái đồ vật gì đó không nên động vào.

Tô Kỷ Miên ngây ngẩn cả người, tạm dừng một lát, bên tai đột nhiên có chút phiếm hồng, mày cũng thực mau nhíu lại, theo bản năng đặt tay lên tay nắm xe.

Cho rằng nàng có ý đồ khác, cho nên chuẩn bị tốt công cuộc đào tẩu.

Lại không nghĩ còn chưa kịp làm cái gì, Đỗ Thanh Thanh đã ngẩng đầu lên, cười hì hì đem cái hộp kia đặt lên trên tay Tô Kỷ Miên.

Tô Kỷ Miên cả kinh: "Tôi không cần loại đồ vật này!"

Đỗ Thanh Thanh nghi hoặc: "Không cần sao được, chỗ kia rất không thoải mái a, đến lúc đó em khẳng định sẽ rất khó chịu đó."

Tô Kỷ Miên: "???" Đây là đang nói cái gì vậy!

Tô Kỷ Miên ngẩn người, hàm răng đều cắn chặt, làm lơ ý nguyện một hai phải đưa vật kia cho nàng của Đỗ Thanh Thanh, tránh thoát một hồi lâu cuối cùng mới đẩy được vật này trả về cho Đỗ Thanh Thanh.

Hơn nữa lạnh giọng đưa ra đánh giá: "Đồ vật trân quý như vậy, Cận tiểu thư vẫn là tự mình cất giữ đi."

Đỗ Thanh Thanh: "A?"

Nàng nghe vậy ngốc lăng nửa giây, chậm rãi cúi đầu nhìn món đồ trong lòng bàn tay, đáy mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Cái loại tinh dầu này...... rất trân quý sao?