Cô Dâu Đi Học

Chương 20

Chương 20: END
Quân thuê một một phòng ở khách sạn nỗi tiếng nhất ở vùng này, rồi đưa Tịnh đến đó nghỉ ngơi, đợi cho cô ngũ yên rồi anh mới lái xe tới khách sạn chổ trường cô tổ chức vui chơi để xin phép họ và lấy lạI hành lý giụp Tịnh, sau đó anh còn phải vào chợ mua một vài thứ mang về khách sạn.

Vừa bước vào phòng, Quân thấy Tịnh đã thức và ngồi trên giường mơ mộng nhìn ra ngoài của sổ sát bên giường ngủ. Nhẹ nhàng ko làm cho cô biết, anh bước tới phía sau cô vòng tay sang người cô:

- Em đang mơ gì đó

- Em đang nhớ ngoại thôi.

- Em buồn nữa àh.

- Ko, em đang vui và cám ơn ngoại, từ nay anh mãi mãi phảI lo cho em, phải chìu em, ko được ăn hϊếp em.hii

Nhìn nụ cười đã trở lại trên môi cô, anh rất vui. Nhưng vẫn tỏ ra đang buồn:

- Em ăn hϊếp anh ghê.

- Ùh, thì từ nay anh chỉ lo cho em, chìu em, ko ăn hϊếp em. Còn em sẽ nghe lời anh, anh chịu ko?

- Ùh, em nhớ nha, từ nay phải nghe lời anh đó

- Ùh, nhưng bây giờ em đói rồi.

- Anh biết ngay mà, anh đã kêu khách sạn mang đồ ăn lên rồi, giờ em đi rửa mặt rồi là có cái để ăn thôi.

Nói xong, anh bồng Tịnh vào phòng tắm, cẩn thận đặt cô đứng chống vững rồI anh mới đi ra. Đợi cô lên tiếng thì anh lại trở vào bồng cô ra ngoài đặt lên giường, lấy chén cháo trên bàn lại cho cô ăn, còn mình cũng giải quyết dĩa cơm tôm để sẳn đó.

- Sao em phải ăn cháo, còn anh được ăn cơm tôm.

- Em bị đau chân, mới bị bệnh và uống thuốc nên ăn những món thanh đạm một chút, ráng ăn hết chén chào nha, mai mốt hết bệnh anh đưa em đi ăn món nào em thích chịu ko.

- Ko chịu thì cũng phải chịu

Cô chu chu miệng, phụng phịu cuối đầu ăn tiếp chén cháo.

Cả 2 giải quyết xong cái bao tử rồi lạI yên lặng ko biết phải làm gì, một nam một nữ trong phòng làm cho cả 2 cùng có vẻ gượng ngùng. Thấy có vẻ ko ổn, cần phải làm cái gì để cho thời gian đêm nay qua mau, nên Tịnh đề nghị vớI Quân:

- Bây giờ mới có 7g tối, anh đưa em đi chơi nha

Quân lập tức bác bỏ ngay:

- ko được, chân em đau mà muốn đi đâu.

- Anh chạy xe chở em đi vòng vòng thôi mà, em sẽ ko xuống xe đâu.

Nhìn gương mặt cô mà ko đồi xuống xe, thôi để chắc ăn ko cho cô đi là tốt nhất, nghỉ vậy nên anh lắc đầu:

- Em mà ngồi xe quá lâu chân lại đau đó, mai còn phải đi xe về thành phố cả buổi nữa, bây giờ thì em nghỉ ngơi đi.

- Nhưng em ko bùn ngủ

Tịnh cố tình đưa cái mặt tỉnh táo ra nhìn Quân, nhưng Quân ko động lòng mà còn nhắc nhở cô:

- Lúc nãy em hứa là nghe lời anh mà, giờ lại ko nghe phải ko?

- Nhưng anh cũng nói chìu em mà.

- Cái gì chìu được mới chìu, thôi ngoan đi ngủ đi.

Quân đưa tay vuốt vuốt tóc Tịnh, tỏ ý kêu cô nghe lời. Tịnh thấy đồi đi chơi ko xong cuối cùng quay qua đồi cái khác:

- Giờ em ko buồn ngủ mà, sáng giờ em ngủ nhiều rồi. Hay anh và em sang kia coi phim nha.

Biết ko chìu cô là ko xong, cô cũng đã nhượng bộ ko đồi đi chơi nữa nên anh cũng đành phải đồng ý với đề nghị xem phim của cô, gật đầu đồng ý rồi anh mới từ từ bế cô sang đặt xuống ghế sofa, quay sang hỏi ý cô:

- Em muốn xem phim gì?

- Anh đưa đồ bấm cho em.

Trao cho cô đồ bấm, anh sửa lại tư thế ngồi cho cô, giúp cô được thoải mái, anh để người cô ngồi dựa vào mình, chân gác dài trên ghế sofa, nên anh và cô chỉ ngồi ở một góc của cái ghế. Tịnh bấm tới bấm lui để kiếm phim vừa ý, hết dài phim Việt Nam rồi sang những kênh nước ngoài, nhìn mà Quân chóng cả mặt. cuối cùng cô ngừng lại ở một kênh phim đang chíu những pha hành động, và quyết định xem nó:

- Mình xem phim này nha anh, lúc trước bà giúp việc già ko bao giờ cho em coi, nhưng em đã rất muốn coi lâu rồi, em thấy nhưng pha hành động như vậy có sao đâu mà bà lại ko cho em coi.

- Chỉ tại em còn nhỏ bà ko muốn em coi những gì quá bạo lực mà thôi.

Quân giải thích với Tịnh và cũng châm chú vào bộ phim, cả 2 coi say sưa, và cũng hồi hộp theo những màng đấu súng trong phím. Thế nhưng cả 2 cùng ko ngờ màng cuối của bộ phim lại là cảnh nhân vật nam và nhân vật nữ biểu hiện tình cảm trên giường. Tịnh thì theo phản ứng lấy tay che mắt, mặt gượng ngùng đỏ ửng. Còn Quân cứng cả người khi xem những cảnh đó, một cảm giác nóng bừng chạy khắp người anh. Khi hàng chữ “the end” hiện lên cũng là lúc cả hai cùng ko biết phảI làm gì, cái cảnh cuối phim để lại rất ấn tượng làm cho đầu óc cả 2 nghỉ đến và đỏ ửng mặt mày, một phản ứng tự nhiên là Quân đưa tay kéo tay Tịnh khỏi mắt, nhìn vào cặp mặt cô, cả 2 như bị một dòng điện chạy qua làm tê liệt hết mọi hành động tiếp theo. Rất lâu sau Quân mới thốt ra một lời ko định trước:

- Em đẹp quá, công chúa của anh.

Và hành động tiếp theo cũng bất ngờ như lời anh đã nói, anh kéo cô lại ngần, từ từ cuối xuống đặt môi lên đôi môi đỏ hồng của cô. Anh cảm thấy đôi mội mình thật mền mại tuyệt vời biết bao khi chạm vào môi cô. Hết chiếc hôn này đến chiếc hôn khác đầy khao khát, đam mê. Anh ko còn giữ được cảm xúc của bản thân nữa, ko cách nào ngăn cản nhưng hành động tiếp theo sau đó. Tịnh cũng cứng người theo hành động của anh, sau đó cô từ từ thả lỏng người dựa hẳn vào anh. Quân nhẹ luồng tay bồng cô lại giường và đưa đôi môi cùng hơi thở dồn dập xuống cái cổ trắng tuyệt vời của cô. Anh đưa tay tắt ngọn đèn ngủ bên cạnh khi chiếc đầm trắng được cỡi bỏ khỏi người cô. Tịnh thoáng thấy xấu hổ khi thấy cơ thể bị phơi bày trước mặt anh nên đưa mặt giấu vào ngực anh. Anh nhìn cử chỉ của cô, ko kèm được cảm xúc đang ngày càng mãnh liệt, cả hai bước vào cánh cửa Tình yêu, Tình vợ chồng.

Khi tiếng chim hót véo vo, ánh nắng nhảy múa trên cành cây, mắt Tịnh mới bắt đầu từ từ hé mở, cảm giác đầu tiên là cô thấy cơ thể có nhiều khác lạ, nhìn bản thân đang được Quân ôm lấy, Tịnh ko hỏi thấy gượng ngùng, kéo tấm trăng che hết cả người, cô nín thở sợ Quân thức giấc, bây giờ chân lại đang đau ko cách nào đi vào phòng tắm, cô lúng túng ko biết làm sao thì một lần nữa cô cảm thấy đôi tay của Quân trên người mình siết chặt và giọng nói ấm áp của anh vang lên:

- Em thức rồi hả.

- ….

Cô hoàn toàn yên lặng ko trả lời, tắm chăn bị cô kéo lên che luôn cả gương mặt, Quân cười ranh mãnh kéo chăn ra nheo mắt chọc cô:

- Em làm gì mà trốn anh dữ vậy, bộ mặt anh biến thành cái gì sao mà em ko thèm nhìn vậy.

- Em…. Anh tránh ra chút đi, sao cứ tới ngần em hoài vậy.

Nhìn gương mặt hồng hào như quả đào của cô ko kèm được sự khao khát, anh hôn một cái lên đôi má bầu bỉnh của cô, rồi nhìn cô yêu thương hỏi:

- Anh ko tới ngần em thì làm sao giúp em thay đồ, làm vệ sinh. Chân em đâu có đứng dậy được.

- Á…….ko cần

Tịnh đỏ mặt khi nghe lời Quân nói, la thét lên làm cho Quân hoảng quá ko dám chọc cô nữa:

- thôi, thôi, em ở đây thay đồ con anh đi vào phòng vệ sinh đây, đừng la thét lên nữa, một lát anh sẽ giúp em vào vệ sinh rữa mặt.

Nói rồi Quân đi vào phòng vệ sinh bỏ lại Tịnh ở ngoài. Sau khi cả 2 chỉnh tề xong anh bồng Tịnh ra xe và đi thẳng về thành phố.

Ngày hôm sau đến lớp dưới sự Giúp đỡ của Quân, sau khi Tịnh ngồI vừa yên chổ thì thấy Luân chạy lại bên mình với thái độ ko mấy vui Luân hỏi:

- Tịnh và anh Quân ko phải quan hệ anh em mà là Vợ chồng với nhau phảI ko?

Tịnh bối rối rồi gật đầu mắc dù biết Luân đang rất giận mình, rồI cô lại giải thích thầm mong luân sẽ hiểu cho hoàn cảnh của mình:

- Mình và anh Quân lấy nhau vì người lớn bắt buộc, mặc dù mình đã đủ tuổi kết hôn nhưng mình còn học cấp 3 nên đành phải giấu việc kết hôn để được đến trường. Luân hãy hiểu cho mình.

- Tịnh có biết việc mình nói dối làm cho nhiều người bị tổn thương ko hả, vậy mà bạn kêu mình hãy hiểu cho bạn, mình ko hiểu gì cả ( lới tác giả:Luân đang nói đến việc Hoàng bị tổn thương, haha lo cho ngườI mình yêu nên mất hết lý trí)

Nói xong Luân bỏ đi luôn, Tịnh ở lại ko hiểu Luân đang nói mình làm tổn thương ai.

Kể từ ngày hôm đó Tịnh và Quân đã bước vào cuộc sống vợ chồng, sau đó Luân cũng phần nào hiểu và thông cảm với Tịnh, nên chủ động làm lành với Tịnh, Hoàng thì có buồn nhưng cũng cố gắng quên đi mối tình đầu này, Hoàng cảm thấy nhìn thấy Tịnh vui mình cũng nên vui mừng giùm cô, và bên Hoàng lúc này lúc nào cũng có Luân bên cạnh, chúng ta có thể tìn một kết thúc tốt đẹp sẽ đến với họ.

3 tháng sau

Khi Quân từ công ty về, cảm thấy lạ vì ko nhìn thấy Tịnh, anh nhìn dì Nhung đang loay hoay dưới bếp mà hỏi:

- Tịnh đâu rồi dì?

Dì nhung cười cườI nhìn anh, ánh mắt giễu cợt nói:

- Nó ở trên phòng đấy, hình như bị bệnh hay sao mà trưa giờ ko chịu xuống.

Quân ko để ý đến nụ cười và ánh mắt có gì đó giễu cợt của dì Nhung nên nhanh chân chạy lên phòng, hôm nay quên luôn cả lịch sự gõ cửa phòng, anh mở cửa ra và ngác nhiên khi ko nhìn thấy cô:

- Lạ nhỉ, dì nhung nói Tịnh ở trên phòng sao ko thấy cô đâu vậy.

Vừa nói thì anh cũng vừa nghe tiếng thút thích của cô ở đằng sai chiếc bàn làm việc. đi tới lại ngần cô, anh đưa tay sờ lên tráng cô nhưng liền bị cô gạt tay ra, thắc mắc anh liền hỏi cô:

- Em sao vậy, thấy khó chịu ở đâu àh?

- Ko có.

Tịnh nhìn Quân với ánh mắt giận hờn, trả lời anh cộc lốc. Nhưng Quân đâu có buôn tha cho cô, anh cố kéo cô ra khỏi chổ ngồi nhỏ hẹp của mình, tiếp tục lo lắng hỏi:

- Nói anh nghe, cái gì làm cho em buồn, chẳng phải em nói sẽ nghe lời anh sao, nói anh nghe đi mà.

Đưa nấm tay lên đánh vào ngực anh, cô vừa khóc vừa trách mắng:

- Tại anh tất cả, tất cả là tại anh, từ nay em ko cho anh tới ngần em nữa.

- Nhưng mà có chuyện gì, anh đâu có làm gì cho em giận.

Quân đưa gương mặt vô tội nhìn Tịnh, cố hỏi cô taị sao lại giận anh:

- Anh còn nói nữa, anh ko nói cho em biết rằng em có thể có em bé, bây giờ anh làm cho em bé trong người em rồi, em ko biết, bắt đền anh đó.

- Ai..tại sao em biết mình có em bé?

Quân hỏi nhưng ko che giấu được nụ cười rất tươi trên môi mình:

- Em từ trưa giờ ko ăn được gì cả, dì Nhung nói em đã có em bé, anh vui lắm sao mà cười dữ vậy, từ nay em làm sao đến trường được nữa đây.

Mặc cho Tịnh đang giận, Quân rất vui bồng Tịnh lên xoay vòng vòng, miệng nói:

- Em ko cần đi học nữa, ở nhà anh nuôi. em yên tâm, có em bé rồi em ko cần làm gì cả, em bé anh sẽ chăm sóc.

- Anh còn nói được nữa hả?

Quân vừa buôn Tịnh xuống đất, đã bị Tịnh quát lên đưa tay đấm thình thịch lên ngực anh.

Cuộc sống Quân và Tịnh càng vui hơn khi gia đình có thêm một thành viên, ngôi nhà như muốn nổ tung ra với những trò quỷ của Tịnh , giờ cộng thêm một đứa quỷ con. Quân và Ông Triệu, dì Nhung chỉ biết bó tay chịu thua 2 me con Tịnh.

---the end---