Trần giáo quan nhìn thấy hoa môi Diệp Chi Cầm đã tách ra, mùi hương ngọt nị càng nồng đậm hơn.
Hắn như đã quên đi mối quan hệ thầy trò, đã quên đi những nguyên tắc mà mình đặt ra, không được nhìn tiểu huyệt của nữ sinh.
Trần Học Khí ngây người trước cảnh đẹp dâʍ đãиɠ này. Sợi dây màu trắng của quần lọt khe bị gạt sang một bên, ở giữa là hoa môi trắng nõn no đủ, một mảnh ướŧ áŧ phấn nộn. Âm đế xinh xắn đứng thẳng, tiểu huyệt hé miệng hút một cái, rồi lại dâʍ đãиɠ phun ra một cỗ mật dịch dính nhớp. Mật dịch cùng với nước từ trước đó hòa vào nhau, chậm rãi chảy xuống cúc hoa phấn nộn, cúc hoa cảm thấy ngứa ngáy mà hơi hơi co rụt lại.
Yết hầu Trần giáo quan vừa động, chỉ cảm thấy hạ thể sưng to muốn nổ tung, tay không tự giác được mà duỗi xuống dưới, cách quần an ủi qua lại.
Người ngoài nhìn vào là huấn luyện viên da^ʍ tà vi phạm nội quy, liếʍ liếʍ huyệt, đột nhiên mở mắt ra liền nhìn thấy hoa huyệt dâʍ đãиɠ liền không nhịn được tự an ủi.
“Ưʍ... tiếp tục liếʍ đi... huấn luyện viên... Hừ, thầy xem thầy ngây người kìa... Nhìn miệng huyệt mà trước đây thầy từng cắm vào đi, nhìn cả hạt đậu nhỏ mà thầy từng sờ nữa... nó ngứa quá...”
Trần giáo quan xấu hổ, “Khép chân lại!”
Diệp Chi Cầm không thèm để ý tới. Huấn luyện viên không đành lòng dùng sức bẻ chân cô ra, dừng một chút, bất đắc dĩ mà dùng hai ngón tay kẹp hoa môi đầy đặn của cô lại, muốn dùng khớp xương trên ngón tay đóng kín hoa môi, đem phong cảnh bên trong chặn lại.
Mật dịch quá nhiều, tiểu huyệt lầy lội không chịu nổi khiến động tác của huấn luyện viên khó khăn, luôn đóng một chút lại mở ra. Cứ như vậy càng khiến Diệp Chi Cầm càng tê dại hơn.
Lòng bàn tay thô ráp đè ép hoa môi, khi môi âʍ ɦộ sắp đóng lại sẽ kẹp chặt hoa hạch và môi bên trong. Chỗ mẫn cảm của cô bị đè ép như vậy, cả người run lên, không chờ cô kịp thả lỏng thì ngón tay huấn luyện viên đã buông ra, khiến cô trống rỗng không thôi.
“Huấn luyện viên, ừm... thật xấu, cách hoa môi véo hạt đậu nhỏ với thịt của người ta, đừng buông tay, tiếp tục bóp... ô... cầu xin thầy. Đừng đùa bỡn người ta nữa, ngứa quá, trực tiếp sờ chúng nó đi...”
Trần giáo quan vốn chỉ muốn khép hoa môi lại, nhưng nghe cô gái diễn giải hành vi của hắn tục tĩu lại da^ʍ tà như vậy, dục căn vừa xấu hổ vừa thẹn lại càng cứng.
Một tay kẹp hoa môi, một tách sờ cự vật qua lớp quần, trông thật da^ʍ mĩ.
Bàn tay đang giữ lấy hoa môi không thể nhúc nhích, nhưng bàn tay đang xoa dịu côn ŧᏂịŧ to lớn thì lại không ngừng di chuyển.
Trần giáo quan ho nhẹ hai tiếng, như muốn vứt bỏ suy nghĩ dâʍ ɭσạи này ra khỏi đầu, tiếp tục nỗ lực kẹp lấy môi âʍ ɦộ.
Chỉ là hắn chăm chú nhìn kỹ lại thì hành động này vốn dĩ thật sự sắc tình đến cực điểm.
Hoa môi trắng nõn mềm mại bị bóp chặt, ướt nhẹp không giữ được lại mở ra, lắc qua lắc lại. Thịt non bị nhéo nhéo đến đỏ lên.
Hạt đậu nhỏ màu hồng với tao thịt bị niết đến biến hình, kẹp lại rồi buông ra, run lên.
Mê người nhất vẫn là miệng huyệt. Miệng nhỏ chặt chẽ vẫn luôn chảy nước, bị kẹp thành một đường thẳng, xung quanh dính đầy mật dịch, bị kẹp lại tràn ra.
Trần giáo quan đứng đắn nghiêm túc lúc này đang nhìn chằm chằm vào mật huyệt của nữ sinh, hai mắt nhìn thẳng, không nhịn được đưa tay vói vào qυầи ɭóŧ, tuốt tuốt côn ŧᏂịŧ sưng tấy của mình.
Tia lý trí cuối cùng ngăn hắn không đi mυ'ŧ hôn da^ʍ huyệt. Hắn cố gắng hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại mím chặt môi, ngậm hoa môi vào miệng.
Trần Học Khí không muốn suy xét nhiều nữa, hắn muốn nhanh làm Diệp Chi Cầm đạt tới cao trào để kết thúc hành vi dâʍ ɭσạи này.
Hoa hạch sung huyết không giấu được, đột nhiên xuất hiện khi hai cánh hoa bị chèn ép.
Hắn cảm giác đầu lưỡi đột nhiên bị điểm nhỏ cứng rắn cộm vào. Nhưng không nghĩ nhiều, tiếp tục liếʍ tiểu bức từ trên xuống dưới.
Âm đế mẫn cảm nhô ra vốn đã bị hoa môi nhéo nhéo, đột nhiên bị dùng sức cọ qua cọ lại, tê dại mà nhảy dựng lên.
“Huấn luyện viên ca ca... vẫn luôn cách hoa môi niết hạt đậu nhỏ, còn điên cuồng liếʍ nó, thật xấu, thật háo sắc... nhưng người ta rất thích... muốn nhiều hơn...ưʍ...”
Trần Học Khí phát hiện dù có thế nào, động tác đều bị cô diễn giải ra thật da^ʍ tà. Hắn xấu hổ mà dừng lại, bất đắc dĩ mà buông tay ra, quyết định không phí công niết hoa môi nữa.
Chiếc lưỡi dày thô ráp liếʍ từ dưới lên trên, sau đó mυ'ŧ hôn ở miệng huyệt, Trần giáo quan tức muốn hộc máu mà muốn đem hoa dịch cản đường nuốt hết xuống.
Miệng huyệt không ngừng bị bú ɭϊếʍ, Diệp Chi Cầm cảm thấy cơ thể càng lúc càng trống rỗng, cô cầu xin huấn luyện viên thọc đầu lưỡi vào, cắm cắm tao huyệt.
Trần Học Khí nghe xong cứng người lại. Hắn vội vàng dịch đầu ra, không dám lưu luyến trong hoa huyệt thêm nữa. Nhưng bàn tay tuốt gậy lại càng mạnh mẽ hơn, phản ứng trung thực du͙© vọиɠ của hắn.
Hắn quyết định tập trung công phá hoa hạch của cô. Vì thế đầu lưỡi vẫn luôn di chuyển từ trên xuống dưới, trái qua phải, nhanh rồi lại chậm kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt đậu nhỏ. Đầu lưỡi còn linh hoạt đánh vòng, ngẫu nhiên sẽ dựng lên ấn chọc vào âm đế. Thỉnh thoảng ngậm hết âm đế vào trong miệng, không ngừng mυ'ŧ.
Toàn thân Diệp Chi Cầm tê mỏi, cô không nhịn được nhìn về phía Trần giáo quan. Vừa nhìn thấy, toàn thân cô run lên, lại chạy ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.
Trần giáo quan vừa liếʍ láp tao huyệt cô, nhưng vẫn không quên dùng sức tuốt gậy trong quần, cánh tay cơ bắp phát lực căng chặt. Trên đỉnh lều trại có một vũng sậm màu.
Nghĩ đến Trần giáo quan ngày thường uy nghiêm, hiện tại lại quỳ gối bên mông mình, thấp hèn cúi đầu yên lặng liếʍ bức cho mình. Cô ngẫu nhiên còn có thể thấy hắn nghiêm túc, dùng đầu lưỡi vươn ra quấy đảo rất dâʍ đãиɠ, linh hoạt liếʍ tới liếʍ lui, câu lấy hoa hạch.