Hàng Đêm Tiến Vào Mộng Xuân Của Các Nam Thần

Chương 18

Diệp Chi Cầm, người không có ghế ngồi, hiện tại muốn cô ngồi trên người bạn thân kiêm trúc mã, Lý Khai.

Không phải trước đây cô chưa từng ngồi trên đùi hắn. Nhưng khi ấy cô có mặc qυầи ɭóŧ, nhưng hôm nay lại muốn cô ngồi trên đùi rắn chắn của hắn với cặp mông và tiểu huyệt trần trụi sao.

Cái ghế này cũng không đủ rộng để hai người ngồi cạnh nhau.

Chỗ ngồi của họ lại dựa vào bức từng ở góc sau của lớp, không gian nhỏ hẹp. Cho nên cô cũng không thể ngồi trên đầu gối hắn, bởi vì trong không gian như vậy đầu gối hắn chỉ có thể nhét xuống gầm bàn.

Lý Khai dường như biết rõ cô gái không muốn thân dưới trần trụi ngồi trên người hắn, hắn mở hai chân ra, trước phần hông đang sưng tấy có một khoảng trống nhỏ để cô ngồi xuống.

Diệp Chi Cầm ngồi xuống, mông cô quá cong nên khi ngồi xuống váy đằng sau không lót được mông, tiểu huyệt trơn bóng dán trên mặt ghế lạnh lẽo.

Cặp đùi thon thả của Lý Khai bao quanh cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng côn ŧᏂịŧ to lớn và nóng bỏng đang ép vào sau mông cô cứng và nóng như thế nào. Nghĩ đến bạn tốt cương cứng chỉ vì biết cô không mặc qυầи ɭóŧ, Diệp Chi Cầm không khỏi để lại trên ghế một bãi mật dịch da^ʍ mĩ.

Thầy Chu bắt đầu lôi kéo học sinh lên bảng giải đề. Bục giảng được nâng lên một chút, hơn nữa mông vểnh khiến váy cô đằng sau càng ngắn. Nếu cô bị gọi lên bảng giải đề, liệu các bạn học cùng lớp có thấy được tao bức cô đang chảy nước hay không...

Cô có chút hoảng loạn, lập tức bảo Lý Khai lặng lẽ đưa qυầи ɭóŧ cho cô.

Hiện tại hắn đang tách hai chân ra nên không thể cởϊ qυầи lót. Bọn họ chỉ có thể lặng lẽ thay đổi vị trí ngồi.

Diệp Chi Cầm đành dang hai chân ra ngồi trên người hắn. Tiểu huyệt mở lớn ở dưới váy dán chặt vào lều lớn của Lý Khai.

Cô ngại ngùng không thôi nhưng vẫn phải thúc giục thiếu niên nhanh chóng cởϊ qυầи ra.

Lý Khai sợ thanh mai có thể bị gọi bất cứ lúc nào, hắn nắm lấy thắt lưng quần và qυầи ɭóŧ định cởi ra cùng một lúc.

Thật trùng hợp, thắt lưng của Lý Khai được thắt nút, những nút thắt giống như sợi dây thừng cọ xát qua lại trên nộn bức cô trong quá trình cởϊ qυầи ra.

Bởi vì cô ngồi trên người nên Lý Khai không thể cử động quá lớn, lúc cởϊ qυầи cũng không nhanh được.

Nút thắt liền da^ʍ mĩ mà cọ xát vào hạt đậu nhỏ và miệng huyệt cô, da^ʍ huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co rụt lại.

Nút thắt khó chịu cuối cùng cũng rời đi, không đợi cô thở phào nhẹ nhõm thì một kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn hơn lại xuất hiện.

Tiểu huyệt của cô bị bao quanh bởi đám lông trên phần hông hắn. Những sợi lông cứng mà ngắn, xoăn xoăn đung đưa theo động tác của thiếu niên, không góc chết mà trêu chọc cô.

Tiểu huyệt cảm nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa từng trải qua, không kìm được mà phun ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, làm ướt phần hông của thiếu niên bên dưới.

Khi Lý Khai cởi hết quần ra thì phát hiện phần hông ướt nhẹp, nước còn dần thấm ướt gốc côn ŧᏂịŧ với hai trứng.

Thiếu niên sợ hãi lát nữa mặc quần vào phần hông quá ướt sẽ bị mọi người cười hắn đái trong quần. Hắn không nhịn được mà nói, “Diệp Tử, cậu, cậu đừng chảy nước.”

Cô gái bị hắn chỉ trích mà tủi thân, “Đều tại nơi này của cậu nhiều lông như vậy làm tớ bị ngứa.”

Thiếu niên xấu hổ, “Vậy cậu dịch lên phía trước một chút đi, trên người em trai của tớ không có lông.”

Diệp Chi Cầm chậm rãi tiến về phía trước, tiểu huyệt mở rộng cùng hạt đậu nhỏ mẫn cảm cuối cùng cũng rời khỏi mảng lông dâʍ đãиɠ mà ngồi trên cây gậy lớn dâng trào của thiếu niên.

Cái thứ cứng rắn nóng rực dán chặt vào tao bức, thỉnh thoảng còn nhảy lên xoa xoa hạt đậu nhỏ thật thoải mái. Cô gái đỏ bừng mặt, không nói nên lời, liền muốn mắng trúc mã, “Đồ quái vật lông lá đáng chết này.”

Thiếu niên bị trêu đùa vốn dĩ đang đắm chìm trong sự dán sát của hai người, lúc này lại rất không phục, “Có lông là bình thường mà, tớ không tin cậu không có lông.”

“Hừ, tớ không có lông đấy, nếu không tin thì sờ tớ đi, đồ con heo ngu ngốc.”

Lý Khai tuổi trẻ cường tráng đương nhiên không chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên duỗi xuống dưới váy.

Hắn lướt từ trên bụng trơn nhẵn của cô lướt xuống dưới, sờ đến trên tiểu huyệt một chút, làn da trắng nõn tinh xảo làm hắn không nhịn được dùng lòng bàn tay cọ xát.

“Lý Tử! Lý Tử, cậu đừng có sờ, tớ không có lông đúng không.” Cô nhận ra hành vi của họ bây giờ vượt qua phạm vi bạn bè, nếu đi xuống sẽ càng xấu hổ hơn, cô không muốn tay hắn sờ đến tao bức đang chảy nước của mình.

Yết hầu thiếu niên đẹp trai lăn lộn, giọng nói trong trẻo trở nên khàn khàn vang lên bên tai cô, “Không được, ai biết được em gái của cậu có lông hay không. Nói không chừng cậu cũng là quái vật lông lá ấy.”

Tiếng cười nói và những lời mắng mỏ hồn nhiên ngày xưa dần trở nên da^ʍ tà.

Bàn tay to của thiếu niên ngày thường dùng để cầm bút làm bài tập, hiện tại lại dâʍ đãиɠ mà sờ hoa huyệt cô gái.

Lòng bàn tay cẩn thận sờ vào hoa môi khiến cô gái rùng mình. Diệp Cho Cầm nghĩ đến bàn tay to lớn này sắp chạm vào thịt huyệt mềm nhất của bản thân, cô vừa mong đợi vừa khẩn trương không giải thích được.

Cuối cùng hắn cũng chơi đủ hoa môi, ngón tay tiếp tục chậm rãi thăm dò vào bên trong.

Đầu ngón tay Lý Khai khảy thịt non, đột nhiên cọ vào hạt đậu nhỏ đang nhô lên, cả người cô gái run lên, trong miệng phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

Thiếu niên chưa từng nghĩ tới bạn tốt nhất của mình, thanh mai cùng nhau lớn lên từ nhỏ, có thể phát ra thanh âm khiến huyết mạch người ta sôi sục như vậy, trong lòng hắn còn muốn nghe nhiều hơn, ngón tay liền trung thành mà chấp hành mệnh lệnh.