Hàng Đêm Tiến Vào Mộng Xuân Của Các Nam Thần

Chương 12

Tác giả: Hạ Tịch Linh

Editor: Cam

Số từ: 1767

Côn ŧᏂịŧ lớn của Trần giáo quan gắt gao ngẩng cao đầu mà dán chặt lên cái mông cùng eo nhỏ của cô.

Cái giường đơn cỡ nhỏ này thật sự quá chật, ngày thường khó khăn lắm mới đủ cho một người nằm thẳng. Hiện tại hai người cùng nhau ngủ, chỉ có thể gắt gao nghiêng người ôm nhau mới đủ chỗ nằm.

Côn ŧᏂịŧ khổng lồ kia chỉ có thể bị kẹp ở giữa cơ bụng rắn chắc của huấn luyện viên cùng mông eo trơn mịn thiếu nữ.

Diệp Chi Cầm ôm một bụng suy nghĩ, côn ŧᏂịŧ của Trần giáo quan bị áp bách thành ra như vậy, hẳn là có cảm giác giống như đang mặc chiếc qυầи ɭóŧ rất chật đi. Nhưng mà…qυầи ɭóŧ của hắn đều là loại cỡ rộng có độ co giãn tốt, vậy nên hắn hiện tại vô cùng chịu không nổi loại cảm giác bị tra tấn như này.

“Huấn luyện viên, thầy…… Nếu không đặt ở giữa hai chân của em, hẳn sẽ thoải mái hơn.”

Dứt lời, cô liền hơi hơi nâng lên một chân.

Trần Học Khí đích xác bị kẹp đến khó chịu, nhưng là đem nó đặt vào giữa hai chân của con gái nhà người ta, cũng thật quá mức sắc tình rồi.

Qua một hồi lâu, Diệp Chi Cầm chân có chút chịu đựng không nổi, khẽ run lên nhè nhẹ, “Nhanh lên……chân em giơ mỏi quá. Em…em tin tưởng huấn luyện viên sẽ không khi dễ em……”

Trần Học Khí không chút nề hà đem côn ŧᏂịŧ lớn cương to cứng rắn chọc đến giữa hai mép đùi cô. Một tiếng “bang” lớn vang lên, cự căn lập tức đánh vào mặt trên của nhục huyệt ẩm ướt.

Diệp Chi Cầm dâʍ đãиɠ nhục huyệt đã sớm ngứa đến phát điên, lại bị gậy thịt vừa to vừa cứng như vậy dứt khoát đánh đến, khóe miệng không cẩn thận phát ra một tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ. Diệp Chi Cầm tức khắc ý thức được, tư thế này thật sự có vẻ không ổn chút nào a.

Trần Học Khí nghẹn một hơi. Nghe tiếng rêи ɾỉ nỉ non mềm mại kia của thiếu nữ, cảm nhận được một lần nữa sáp nhập vào giữa hai chân cô, hai mép đùi non mịn kẹp chặt chính mình, đại dươиɠ ѵậŧ không kiềm được run lên, qυყ đầυ lặng lẽ tiết ra vài giọt dâʍ ɖị©ɧ.

Hắn không biết cô vì cái gì lại có thể tin tưởng hắn đến vậy. Để côn ŧᏂịŧ của hắn kề sát ở bên ngoài tiểu huyệt trần trụi, trơn bóng ướt đẫm của cô, còn tin hắn có thể nhịn xuống được du͙© vọиɠ không đi khi dễ cô sao.

Diệp Chi Cầm phát hiện chuyện càng không xong chính là, bởi vì chân của cô vừa mới nâng lên đến khi côn ŧᏂịŧ của huấn luyện viên chen vào mới buông xuống, tiểu huyệt của cô hiện giờ đang không trong trạng thái khép chặt hoàn toàn a.

Hai mép cánh hoa ở hai bên huyệt đạo bị buộc phải tách ra, mềm mại run rẩy kẹp lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn.

Mất đi sự bảo hộ ở phía trước, tiểu hoa đậu vô cùng mẫn cảm trực tiếp bị gân xanh trên thân côn ŧᏂịŧ nóng rực nhô lên, liên tục ấn đến.

Phiến thân gậy kia trực tiếp tiếp xúc với tiểu đậu đậu, thậm chí còn có những sợi lông vừa vặn dài vừa cứng, xoăn tít vặn vẹo cọ xát hoa huyệt.

Côn ŧᏂịŧ của Trần giáo quan vô thức nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi mà liêu nhân mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thân Diệp Chi Cầm.

Theo từng đợt run rẩy của côn ŧᏂịŧ, những sợi lông xoăn cứng lại tùy ý cọ tới cọ lui khắp nơi, gân xanh hằn nổi trên thân gậy tùy ý qua lại cọ xát xoa nắn, còn có nhiệt độ cơ thể nóng rực kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Tiểu đậu đậu mẫn cảm, huyệt thịt xinh đẹp phấn nộn cùng cửa huyệt ngứa ngáy hư không đương nhiên không tài nào chịu đựng nổi loạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ âu yếm như vậy.

Mật dịch từng đợt trào ra, lặng lẽ tràn ra khắp thân gây thịt của Trần Học Khí. Qυყ đầυ của hắn cùng mặt trước thân gậy bởi vì quá dài mà thò ra bên ngoài hai chân, may mắn tránh được một kiếp.

Diệp Chi Cầm thật mau bị những trò ôn nhu trêu chọc trong vô thức của hắn chọc cho cả người ngứa ngáy đến phát điên. Sợ rằng nếu hắn còn tiếp tục trêu chọc cô như vậy, cô chắc chắn bản thân sẽ nhịn không được mà chủ động đem hạ thân không ngừng ra sức ngọ nguậy ma sát với đại dươиɠ ѵậŧ của hắn, giúp tiểu huyệt được đâm chọc cho thoả cơn ngứa ngáy dưới thân.

Diệp Chi Cầm nghĩ đến chỉ cần điều chỉnh tư thế một chút, đem mép tiểu huyệt hợp lại với nhau thật tốt liền có thể bảo hộ được Tiểu Đậu Đậu cùng vách thịt non mềm bên trong.

Vừa nghĩ đến liền nhấc chân chuyển động phần thân dưới trong một cái chớp mắt. Mà trùng hợp khi đó, Trần Học Khí cũng bởi vì nghe thấy ngoài cửa có người kêu hắn, theo bản năng lập tức xoay eo nghiêng người dò xét tiếng động.

Mà hai động tác diễn ra đồng thời này của hai người, lại vô tình khiến cho côn ŧᏂịŧ lớn không cẩn thận trượt đỉnh đầu, đem qυყ đầυ cỡ lớn tròn trịa thọc vào tiểu huyệt đang tách hờ của Diệp Chi Cầm.

Phía trước đại dươиɠ ѵậŧ trong nháy mắt đã bị bao vây đến cực hạn, Trần Học Khí toàn thân cơ bắp đều căng chặt như trụ, không dám hô hấp.

Mà cửa huyệt của Diệp Chi Cầm bị chuyện xảy ra thình lình trong tức khắc làm cho căng ra, mị thịt mẫn cảm bị qυყ đầυ cực đại đỉnh một trận tê dại. Cô vô thức rên lên mang theo âm cuối nỉ non như muốn dụ người phạm tội.

Mà người ngoài cửa cũng vô tình nghe được loại âm thanh làm người ta cả người sôi sục bên trong phòng “Ách”, không khỏi có chút do dự, “Trần ca, anh không phải đang xem phim con lợn đấy chứ? Mau dừng lại chút đi, em sắp chết đói rồi, cho em xin hai thùng mì gói!”

Trần Học Khí đang nghĩ ngợi, nếu nhân cơ hội này một mạch rời giường đem mì gói đưa cho người ngoài cửa, hắn còn có thể rời đi, giữ bản thân kiên định không cắm sâu thêm một chút vào trong tiểu huyệt nữ sinh của hắn. Như vậy thì mọi chuyện diễn ra ngày hôm nay cũng sẽ không quá xấu hổ.

Tiểu huyệt của Diệp Chi Cầm cảm giác được huấn luyện viên có ý rút ra. Càng không muốn hắn rời đi cô lại càng ý thức được, cô tuyệt đối không thể để Trần giáo quan đi mở cửa. Bởi vì trang phục huấn luyện dành riêng cho trưởng nhóm của cô còn treo ở trên lưng ghế, giày cô còn để ở mép giường, trên bàn còn có dư ra một hộp mì ăn liền vừa đủ khẩu phần ăn của một người, quá nhiều bằng chứng chứng minh sự tồn tại của cô.

Huống hồ cô có thể trốn được ở đâu đây? Trên giường, phòng vệ sinh hay ban công đều không thích hợp. Chẳng may người nọ tiến vào, tùy ý đi lại vài vòng, cô liền dễ dàng đã bị phát hiện.

Không dám lên tiếng nói ra suy nghĩ của cô để hắn đừng rời đi, dưới tình thế cấp bách, nhẫn tâm đem hông ấn chặt về phía, hơn phân nửa côn ŧᏂịŧ của Trần Học Khí Tiền bị nuốt gọn bên trong tiểu huyệt theo động tác của cô.

Có muốn không khẩn trương cũng không được, tâm tình chân thật nhất của Diệp Chi Cầm vô ý thức đều lộ ra trần trụi bởi phản ứng của tiểu huyệt. Vách huyệt của cô thế nhưng lại tùy tiện gắt gao liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ của hắn.

Diệp Chi Cầm thầm nghĩ, hắn hẳn là có thể hiểu cô không phải có loại ý tứ như vậy đi.

Trần giáo quan dưới thân sớm đã sôi trào khí huyết đột nhiên bị huyệt đạo khẩn trương ngậm chặt lấy, lại còn có tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong khi mυ'ŧ khi hút.

Hắn gắt gao xiết chặt nắm tay, một cử động nhỏ cũng không dám. Chỉ là mở miệng hướng ngoài cửa hô: “Không ra! Đang buồn ngủ, cậu đừng có quấy rầy tôi!” Trong thanh âm giấu giếm một chút nghẹn ngào cùng run rẩy.

“Được rồi, Trần ca ca, anh cứ chậm rãi loát a! Em không quấy rầy anh nữa.”

Nam nhân người gặp người ghét bên ngoài rốt cuộc cũng chậm rãi đi xa, Diệp Chi Cầm hai chân vô lực cuối cùng cũng có thể buông xuống. Dưới áp lực như vậy, Trần giáo quan cự căn càng thêm không thể động đậy.

Côn ŧᏂịŧ lớn của Trần Học Khí nghẹn đến muốn nổ tung. Chút lý trí còn sót lại khiến hắn cố nén, không tiến thêm một bước đem hông đẩy về phía trước, thâm nhập địa phương mất hồn kia.

Hắn tận lực nghiêm khắc kiềm chế bản thân: “Em nhấc chân lên, tôi sẽ đi ra ngoài!”

Chính là Trần giáo quan bên tai cô thở hổn hển, giọng nói nghẹn ngào âm trầm thủ thỉ, khiến cho Diệp Chi Cầm một chút cũng không cảm thụ được dáng vẻ nghiêm túc của hắn.

Cô hai chân bủn rủn vô lực, đành phải vươn ra tay ngọc, nỗ lực đem một chân nấc cao.

Trần Học Khí vẫn là rất khó đem côn ŧᏂịŧ rút ra, tiểu huyệt của cô thật chặt, bên trong mị thịt còn gắt gao liếʍ mυ'ŧ.

Hắn đành phải tiếp tục ra vẻ trấn định, “Em đem phía dưới thả lỏng một chút.”

“Huấn…huấn luyện viên, vừa rồi quá khẩn trương, giống như muốn được vuốt ve một chút, mới…mới có thể thả lỏng……” Diệp Chi Cầm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, run rẩy dùng thanh âm nhu mị khó khăn giải thích.