Khuôn mặt Dạ Chấn Đình lạnh lùng, anh bước qua người cô rồi rời đi…
Phong Thiên Tuyết ngẩn người nhìn theo bóng lưng của anh, vừa rồi người đυ.ng phải cô là anh sao?
Một chỗ rộng lớn như vậy, bên cạnh anh lúc nào cũng có bốn vệ sĩ bảo vệ, làm sao có thể đυ.ng phải cô được?
Chẳng lẽ là… anh cố tình?
“Phong Thiên Tuyết, cô đi đường không biết nhìn à?” Hạ Văn Triết kích động hét lên.
“Xin lỗi anh, xin lỗi anh!” Phong Thiên Tuyết chỉ vào hướng Dạ Chấn Đình vừa rời đi, yếu ớt giải thích: “Vừa rồi là chủ tịch đυ.ng phải tôi nên tôi mới không cẩn thận…”
“Cô còn chối đẩy trách nhiệm…”
“Giám đốc Hạ.” Dạ Huy cắt ngang lời Hạ Văn Triết, lạnh lùng hỏi: “Anh đang chỉ trích Dạ tổng đấy à?”
“Không, không phải, làm sao tôi dám chứ…” Hạ Văn Triết vội vàng giải thích: “Tôi đang nói cô ta… à không, tôi đang nói tôi, bản thân tôi đi đường không biết nhìn.”
“Như vậy là đúng rồi.” Dạ Huy hài lòng gật đầu, sau đó nghiêm túc nhắc nhở: “Sau này đi đường phải cẩn thận một chút, đặc biệt là ở nhà ăn, không được lãng phí thức ăn!”
“Vâng!” Hạ Văn Triết cúi đầu với vẻ hèn mọn.
Nhìn dáng vẻ sợ sệt của Hạ Văn Triết, trong lòng Phong Thiên Tuyết thầm khen hay, cuối cùng người đàn ông khốn nạn này cũng chọc phải ổ kiến lửa, chắc hẳn sau này anh ta sẽ không quấy rối mình nữa!
Thấy dáng vẻ mừng thầm của Phong Thiên Tuyết, khóe môi Dạ Chấn Đình hơi nhếch lên tạo thành một vòng cung nhàn nhạt…
Cửa thang máy vừa đóng lại thì điện thoại của anh đổ chuông, Dạ Chấn Đình ấn nút nghe: “Nói đi!”
“Dạ tổng, bắt được Báo Đen rồi, nhưng trên người gã ta không hề có con chip, có lẽ nó đang được giấu ở nơi khác. Dù tôi có bức cung thế nào thì gã ta cũng không chịu nói, xem ra phải dùng một số thủ đoạn đặc biệt.”
“Loại người này đã trải qua huấn luyện ma quỷ, dù có nghiêm khắc bức cung thì cũng không có tác dụng.” Dạ Chấn Đình dặn dò: “Điều tra camera ở trung tâm thương mại Thịnh Đại, xem xem có phải gã ta đã đưa cho đồng bọn khác rồi hay không.”
“Vâng, tôi sẽ lập tức tra xét.”
…
Tan làm về nhà, thím Chu đã chuẩn bị xong một bữa tối thơm phức, một nhà năm người vui vẻ dùng bữa.
Tiểu Tứ Bảo bay đến vai Nguyệt Nguyệt, dụi cái đầu nhỏ vào khuôn mặt núng nính của cô bé.
Nguyệt Nguyệt đút cho nó một hạt dưa, nó không vui vẻ ăn như thường ngày mà lắc đầu nguầy nguậy, không ngừng nấc cụt.
Nguyệt Nguyệt nhìn khay thức ăn của nó, đồ trong đó hầu như vẫn còn nguyên, cô bé vội vàng nói: “Mẹ ơi, từ tối qua đến giờ Tiểu Tứ Bảo đều không ăn gì hết, cứ nấc cụt mãi, có phải là nó bị bệnh rồi không ạ?”
“Bị làm sao vậy?”
Phong Thiên Tuyết xoa cái đầu nhỏ đầy lông mềm mại của Tiểu Tứ Bảo, thấy nó rụt đầu lại, trông chẳng có tinh thần gì cả.
“Liệu có phải là do hôm đến trung tâm thương mại bị dọa nên đến giờ nó vẫn còn sợ hay không?” Thím Chu nói: “Buổi tối đưa nó đến khám bác sĩ xem sao.”
“Vâng, phải cho nó đi khám vậy.” Phong Thiên Tuyết gật đầu.
Long Long nhìn Tiểu Tứ Bảo, cậu bé nhíu mày kìm nén trong một lúc, cuối cùng không nhịn được nữa bèn nói: “Mẹ ơi, thực ra Tiểu Tứ Bảo nuốt phải một cục vàng nên mới bị khó chịu như vậy.”
“Vàng ư?” Phong Thiên Tuyết vô cùng kinh ngạc.
“Vâng, một cục vàng lớn chừng này ạ…” Long Long dùng ngón tay ra hiệu, “Nó to bằng đầu ngón tay út của con ạ.”
“Hình như nhà chúng ta đâu có cục vàng như vậy?” Phong Thiên Tuyết cảm thấy rất khó hiểu.
“Không phải ở trong nhà ạ, lúc ở trung tâm thương mại, một chú mặc đồ đen và đeo khẩu trang đã đưa cho con…” Long Long giải thích.
“Có phải em xem quá nhiều phim hoạt hình rồi không?” Ông cụ non Thần Thần nhìn Long Long với vẻ coi thường.
“Thật mà…”
Long Long vội vàng kể lại chi tiết chuyện xảy ra ngày hôm đó, cả nhà nghe xong thì đều ngẩn người.
“Ha ha ha…” Thím Chu cười lớn: “Long Long, chuyện con kể thật đặc sắc.”
“Anh đã nói là em xem nhiều phim hoạt hình quá rồi mà.” Thần Thần lại nhìn Long Long một cách khinh bỉ, sau đó vùi đầu ăn cơm.
“Tại sao mọi người không tin con chứ…” Long Long nôn nóng đến nỗi đỏ mặt tía tai: “Mẹ ơi, mẹ tin con không ạ?”
“Tin chứ!” Phong Thiên Tuyết gắp một chiếc cánh gà và đặt vào bát cho cậu bé: “Ăn cơm xong chúng ta sẽ cùng đưa Tiểu Tứ Bảo đi khám bác sĩ.”
“Đúng ạ, nên đưa Tiểu Tứ Bảo đi khám bác sĩ trước.” Nguyệt Nguyệt chỉ quan tâm Tiểu Tứ Bảo, không quan tâm đến chân tướng của sự việc.
Long Long bĩu môi, vô cùng ấm ức.
…
Sau bữa tối, Phong Thiên Tuyết và ba đứa trẻ đưa Tiểu Tứ Bảo đến bác sĩ thú ý, bác sĩ kiểm tra cho nó, nói nó đã ăn đồ linh tinh nên bị khó tiêu, kê một ít thuốc tiêu hóa là được.
Long Long bĩu cái miệng nhỏ, cậu bé thầm nghĩ, hừ, đợi Tiểu Tứ Bảo thải cục vàng đó ra, mọi người sẽ biết những điều con nói có phải là thật hay không!