Không khí ngưng đọng, nhiệt độ giảm mạnh.
Thân hình thẳng tắp cao ráo của người đàn ông giống như một bức tượng thần, kiêu hãnh sừng sững đứng sau lưng, mang theo khí thế áp chế mạnh mẽ.
Phong Thiên Tuyết cắn chặt môi, không dám thở mạnh, qua gương phản chiếu của thang máy, cô thấy Dạ Chấn Đình đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt sắc bén, mang theo tia sáng lạnh lẽo thâm sâu không thể lường được!
Giống như một con sư tử đang nhìn con mồi trước mặt…
Nhanh lên, nhanh lên, nhanh nữa lên…
Phong Thiên Tuyết mong thang máy nhanh chóng đến nơi, để cô có thể thoát khỏi không gian kìm nén này.
Số thang máy đang dần thay đổi, mười ba, mười hai, mười một, mười…
Tâm trạng của Phong Thiên Tuyết càng trở nên căng thẳng hơn theo sự biến đổi của những con số, đằng sau, Dạ Chấn Đình đang từ từ đến gần cô.
“Ding!” Cuối cùng, thang máy cũng đến rồi.
Ngay khi cửa vừa mở, Phong Thiên Tuyết vội vàng lao ra, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên đã vấp ngã ở cửa thang máy ‘rầm’.
Nằm trên mặt đất như một con ếch!
Tiếng xôn xao từ bên ngoài cửa truyền tới, một nhóm nhân viên ra khỏi thang máy thường nhìn thấy cảnh này và giật mình kêu lên, rất nhiều người che miệng cười trộm.
Phong Thiên Tuyết gần như muốn tìm một cái hố để chui vào, cô vội vàng đứng dậy, che mặt và chạy ra ngoài…
Phía sau, ánh mắt của người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi cong cong lạnh lùng tà mị.
**
Phong Thiên Tuyết vốn tưởng rằng cái gọi là lễ chào đón chính là tìm một nhà hàng ăn một bữa, nhưng không ngờ lại là đến Dạ Sắc uống rượu, điều nói không nên lời nhất là Hạ Văn Triết cũng đi!
Bộ phận hành chính tụ tập ăn uống thì liên quan gì đến bộ phận nhân sự chứ?
Phong Thiên Tuyết không vui, nhưng đồng nghiệp của cô đều ở đây, cô không tiện đuổi khách.
Hạ Văn Triết đã cùng đồng nghiệp xúm lại rồi, gọi không ít rượu đắt tiền và đặt đầy bàn.
Một đồng nghiệp nam không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở: “Giám đốc Hạ, rượu này hơn tám nghìn tệ một chai, chúng ta đối xử với đồng nghiệp mới như vậy không hay lắm đâu.”
“Mọi người không biết thôi.” Hạ Văn Triết cười nói: “Phong Thiên Tuyết là con giàu, cô ấy có rất nhiều tiền, lúc trước đến Dạ Sắc đừng nói đến mấy chai rượu này, hóa đơn của cả hội cô ấy cũng bao hết được!”
“À? Thật sao?” Mấy đồng nghiệp nữ lập tức bị tin tức lớn này thu hút, xúm lại chỗ Phong Thiên Tuyết luôn miệng hỏi: “Phong Thiên Tuyết, cô là con nhà giàu à, thật sự không nhìn ra đó, cô khiêm tốn thật đấy.”
“Không phải đâu…”
“Sao lại không?” Hạ Văn Triết ngắt lời cô, cười lạnh nói: “Chắc mọi người đã nghe nói đến con gái duy nhất của Phong Thiên Dương, người giàu nhất thành phố Hải rồi đúng chứ?”
“Anh nói là Phong Thiên Dương, người đã nhảy lầu tự tử bốn năm trước à?” Một đồng nghiệp nam chợt hiểu ra: “Thảo nào tôi thấy họ Phong có chút đặc biệt…”
“Tôi hình như là đã từng đọc được tin tức năm đó, nghe nói ngay ngày hôm đó cô chủ của nhà họ Phong bị nhà họ Tư hủy hôn, đêm hôm đó chạy đến Dạ Sắc tìm trai bao nhân yêu… khụ khụ… là thật sao?”
Các đồng nghiệp đều nhìn Phong Thiên Tuyết bằng ánh mắt tò mò, kí©ɧ ŧɧí©ɧ và hưng phấn, chờ đợi câu trả lời của cô.
Những ánh mắt này đều tập trung vào khuôn mặt của Phong Thiên Tuyết, giống như mũi nhọn đâm vào vậy, cô thực sự không thể tiếp tục nghe được nữa, đứng dậy rời đi…
Dương Duệ – giám đốc phòng hành chính vội vàng kéo cô lại, còn mắng mấy đồng nghiệp đang hô hào: “Mấy người bị sao vậy? Sao có thể đối xử với đồng nghiệp mới như vậy? Sau này mọi người đều ở cùng nhau mỗi ngày, đừng đυ.ng chạm vào nỗi đau của người khác nữa.”
“Phải phải phải, xin lỗi, xin lỗi…”
Các đồng nghiệp nhanh chóng xin lỗi Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết nhìn khuôn mặt cười như không cười của Hạ Văn Triết, rời khỏi phòng VIP như chạy thoát nạn.
Cô vốn dĩ muốn thoát khỏi quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng quá khứ theo cô như hình với bóng vậy, dường như có thế nào cô cũng không thể thoát khỏi nó…
Phong Thiên Tuyết hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
“Sao hả? Có thế này mà đã không thể chịu đựng được rồi à?” Hạ Văn Triết đuổi theo ra, cười lạnh chế nhạo: “Vậy thì sau này làm sao mà sống được chứ.”
“Anh cố ý.” Phong Thiên Tuyết tức giận lườm anh ta: “Cố ý để tôi vào làm, cố ý thúc giục đồng nghiệp để tôi mời khách, cố ý làm tôi xấu hổ… chỉ để trả thù!”
“Đúng vậy.” Hạ Văn Triết cười gật đầu: “Tôi cũng cố ý gọi đồ giá trị hơn một trăm nghìn, cho cô mặt mũi.”