Hà Uyển Lam đang trên đường đi làm về nhà, hôm nay là một ngày thật xui xẻo đối với cô. Cô nghĩ việc do không thể chịu đựng được lão sếp đối với cô hay động tay động chân. Cô thấy thật mệt mỏi, từ khi ba mẹ mất trong một vụ tai nạn, cô phải tự nuôi sống bản thân mình, đi làm về cũng chỉ có một mình, không người thân cũng không bạn bè, nay còn bị thất nghiệp không biết ngày sao sẽ thế nào. Cuộc sống thật quá khó khăn nhưng cô tin mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.Từ xa cô thấy một em bé đang băng ra đường, không kịp nghĩ nhiều cô lao ra cứu bé, nhưng bản thân lại không tránh kịp, cô dần mất đi ý thức.
Lúc sau tự nhiên cô cảm giác, mình đang bị bao bọc trong nước, một lực đẩy, đẩy cô ra ngoài.
"Oaaaa" một tiếng khóc yếu ớt như mèo con vang lên
"Chúc mừng phu nhân, là một vị tiểu thư." Bà đỡ nhẹ nhàng đưa cô cho một vị khác.
Tuy trẻ con tầm mắt không rõ ràng lắm, nhưng cô cảm nhận được tình cảm, cùng cái ôm ấm áp. Đây là mẫu thân của cô đi.
Ngô Dung nhìn yếu ớt nữ nhi có phần tự trách, là do bản thân hại nữ nhi sinh non, nên mới yếu ớt như vậy
"Mau ôm tiểu thư cho tướng quân nhìn xem" Dương phu nhân dằn dò.
"Chúc mừng tướng quân, là một vị tiểu thư trắng trẻo mập mạp" bà đỡ nói.
"Mau đưa ta nhìn xem" Dương Minh nhẹ nhàng ôm lấy nhỏ bé mềm yếu tiểu nữ nhi. Nhưng không quên hỏi phu nhân của mình "phu nhân thế nào rồi."
"Dạ thưa tướng quân phu nhân đang nghĩ ngơi" Bà đỡ bẩm báo.
"Ngươi lui xuống đi." Dương Minh hạ lệnh.
Dương Minh nhìn tiểu nữ nhi đầy dịu dàng, tuy thiếu tháng nên nhìn qua có phần bệnh tật. Nhưng Dương Minh thấy nhìn thế nào cũng đều đáng yêu.
"Bảo bối con sẽ gọi là Uyển Nghi, Dương Uyển Nghi. Tiểu bảo bối của Dương Minh ta" Dương Minh nhẹ nhàng nói.
Dương Uyển Nghi, Dương Minh tướng quân.. không phải cô xuyên về cổ đại, vào quyển tiểu thuyết mình đọc hôm qua chứ. Hà Uyển Lam chết lặng.