*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cho cháu ạ?" Lương Bạch Ngọc hơi bất ngờ.
Góa phụ Chu giống như đứa con nít hai tuổi, đầu lắc lư nhẹ nhàng, miệng cười toe toét.
Lương Bạch Ngọc nhận lấy củ cà rốt trắng, nói cảm ơn.
"Cháu phải đi rồi." Lương Bạch Ngọc bỏ củ cà rốt dính bùn vào trong giỏ, "Thím đi từ từ thôi, đường trơn lắm."
Góa phụ Chu đứng tại chỗ một lúc rồi cắn ngón tay ê ê a a đi về phía trước.
Một bác gái ngăn bà lại, chỉ tay tới Lương Bạch Ngọc đang đi gần bờ mương, nói: "Chồng của bà bị mẹ của nó quyến rũ đó."
Bác gái là họ hàng của nhà họ Trương, đứng ở gần đó nhìn thấy Lương Bạch Ngọc cắt cần tây và góa phụ Chu cho anh cà rốt, bà không đào đất nữa, mà khạc nước miếng mắng nửa ngày trời, lúc này mới nhảy ra ngoài.
"Trước khi chồng bà chết còn cãi nhau với bà, ổng còn vì cô ta mà đánh bà nữa."
Bác gái vừa nói xong, đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước mặt góa phụ Chu, "Đây nè, vết sẹo trên mặt bà là do ông ta dùng kéo rạch chứ đâu, bởi vì bà ầm ĩ không muốn ông ta đi qua nhà họ Lương, ông ta nổi giận nên đánh bà. Mà á, chồng bà có nhà mà không chịu ở, suốt ngày chỉ muốn cái cô đó, bị mỡ heo làm cho mờ mắt."
Ánh mắt của góa phụ Chu ngây ngốc, trên gò má bên trái của bà có một vết sẹo dữ tợn nối dài tới miệng của bà, kéo tới khóe miệng bên phải, cuối cùng kết thúc ở dưới tai phải.
Rất xấu xí, nhìn kĩ còn khiến người khác thấy sợ hãi.
Góa phụ Chu nhìn có vẻ như lâu rồi chưa tắm, cả người đều bốc mùi, trong tóc còn có rận đang bò.
Bác gái dùng sức lau cái tay vừa chạm vào tóc bà: "Còn nữa nhé, con bà vừa sinh ra đã chết, cả người tím tái, bà ôm con nhảy xuống mương, mọi người cứu bà lên chứ đâu... Mẹ của Lương Bạch Ngọc hại chết chồng con bà mà bà còn trộm cà rốt ở đâu ra đưa cho nó, coi chừng mộ tổ tiên nhà bà bốc khói..."
Góa phụ Chu vỗ tay: "Khói xanh khói xanh!"
Mặt bác gái xanh tái, bà thở dài: "Sống thành cái đức hạnh này thà chết quách cho rồi."
Bác gái bực bội tính bỏ đi, chợt nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt dài nhăn nhúm thoáng qua một tia thâm độc, quay đầu nói: "Tôi nói cho bà nghe bí mật này, bên dưới mương có rất nhiều cá, cái thằng hồi nãy bà cho cà rốt thích ăn lắm, bà thừa dịp nó đi tới đó đẩy nó một phát, cho nó xuống dưới bắt cá."
Góa phụ chu ngây ngốc nói: "Mương... bắt cá... Muốn ăn cá..."
Mấy con quạ đang ríu rít ở khu rừng nhỏ gần đó, bác gái vỗ ngực, chạy chậm tới vườn rau của mình: "Mình cũng chả làm việc gì trái với lương tâm, chẳng qua là thay trời hành đạo thôi."
"Quát —— Quát ——"
Góa phụ Chu nhái theo tiếng quạ đen, sau gáy có một chỗ lõm nhỏ, vết tích của việc móc tuyến thể hồi mấy năm trước để lại.
.
Lương Bạch Ngọc trên đường trở về nhà, đυ.ng phải người nhà của Alpha bị đứa con nhà họ Trương đâm.
Đối phương không trách người cầm dao, mà trách Lương Bạch Ngọc.
Đường không hẹp, thế mà ông ta cố ý đυ.ng vào anh, khiến anh loạng choạng vào trong bụi cỏ, còn tính lấy cây cào trên vai đánh anh nữa.
Lương Bạch Ngọc cũng giống như lúc mẹ Trương cưỡi xe đυ.ng anh, lúc ông ta giơ gậy lên, anh không có ý tránh né, mắt nhìn thẳng, cứ như thế nhìn nguy hiểm đang ập tới lên người mình.
Nhưng một giây trước khi cây cào đó chạm vào anh thì nó lệch sang một bên.
"Đm, đồ kinh tởm!" Hèn nhát nhổ nước miếng, cầm cái cào rời đi.
Lương Bạch Ngọc giơ chân lên khỏi vũng nước, bùn nhỏ ra từ giày da, vẻ mặt anh lo lắng: "Xong luôn, hai đôi giày, đôi hồi tuần trước mới giặt còn chưa kịp khô, giờ về không còn đôi nào để đổi hết."
"Xui xẻo thật đấy." Lương Bạch Ngọc bước ra vũng nước, vô tình động tới vết thương bị cắn ở bắp chân, anh đau tới mức hít vô mấy hơi, "Aizz, không có thuốc phòng ngừa bệnh dại."
Chợt có tiếng đọc truyền tới, là Dương Linh Linh vừa đi vừa lật mấy cuốn sách trong l*иg ngực, đi ngang qua người của Lương Bạch Ngọc, không dừng lại. Cô mở ra một trang sách có một cụm chữ nhỏ.
——Chuyện kỳ lạ xảy ra, chắc chắn là có quỷ.
Lương Bạch Ngọc có một mị lực khó có thể diễn tả bằng lời, dù thích anh, ghét anh hay, căm thù anh, ai cũng không kiềm chế được mà chú ý tới anh.
Dương Linh Linh sớm nhận ra điều này, cô cũng cảnh cáo em trai nhưng cũng vô dụng.
Lương Bạch Ngọc đối với ai cũng cười, giống như kiểu với anh thế nào cũng được, làm gì cũng tốt chỉ cần người khác vui là được.
Ai mà biết trong lúc anh cười híp mắt thành hình trăng lưỡi liềm thì trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Người giống như anh rất đáng sợ.
Dương Linh Linh vừa uống thuốc cách đây không lâu, cô bị em trai mình ảnh hưởng khiến kỳ phát tình tháng này đến sớm hơn một tuần.
Em trai cô vẫn đang làm ổ ở nhà Triệu Văn Kiêu, bị pheromone của y trói chặt.
Đó chính là hậu quả của việc không nghe lời.
Phương diện sinh hoạt của Omega không thuận lợi như Beta, chỉ cần trước kỳ phát tình không cẩn thận chút thôi là gặp chuyện xui xẻo.
"Cô giáo Dương."
Sau lưng có tiếng kêu nhẹ nhàng, Dương Linh Linh chẳng những không quay đầu mà còn tăng tốc bước đi, tóc cắt ngắn chạm vào khoen trên vòng cổ, cô cũng không có lòng dạ nào để canh chừng khi nào Lương Bạch Ngọc bệnh chết, cũng tự khống chế bản thân không lên núi tìm Trần Phong.
Giao cho thời gian là được.
Thời gian sẽ trả lời tất cả những chuyện cô có thể hoặc không thể đoán ra.
.
Trần Phong bận rộn cả ngày, hắn tranh thủ làm việc nhưng tới khi xuống núi thì cũng đã trễ, nhiều nhà trong thôn đã lên đèn.
Trời đang có sương mù.
Trần Phong xách hai cái túi nylon, đi nhanh như bay, lúc gần tới nhà của Lương Bạch Ngọc thì nhìn thấy một đốm lửa nhỏ.
Lương Bạch Ngọc ngồi trên ghế tre trước cửa, trong miệng đang ngậm một que diêm.
Ngọn lửa đỏ bập bùng, khiến cho cặp mắt luôn chứa ẩn tình của anh tựa như đang phát sáng.
"Tới rồi à." Lương Bạch Ngọc ngước đầu nhìn Trần Phong, nói không rõ chữ.
Trần Phong thở hổn hển lấy lại hơi, hắn đưa hai ngón tay tới que diêm trên môi anh, tắt đốm lửa đó.
"Há miệng." Trần Phong nói.
Lương Bạch Ngọc đưa ra que diêm trên đầu lưỡi: "A."
Que diêm bị lấy đi, anh mím môi: "Đem gì cho tôi đó?"
"Đồ ăn." Trần Phong vẫn mặc đồ rằn ri, trước khi ra cửa quên thay, áσ ɭóŧ bên trong không biết đã ướt đẫm vì mồ hôi nhiêu lần, pheromone vẫn còn thoang thoảng.
Nếu là một Alpha bình thường vận động ra nhiều mồ hôi như vậy, cho dù có đeo khuyên thì cũng khó cho người khác tiếp xúc gần.
.
Vào mùa này, trong vườn rau mọc đầy cải xanh, cải thìa, tề thái, Trần Phong đem cả ba loại cho Lương Bạch Ngọc. Hắn còn gϊếŧ một con vịt, làm sạch sẽ rồi bỏ vào trong túi.
Trần Phong cứ tưởng là Lương Bạch Ngọc đã ăn rồi, ai ngờ cả ngày nay cơm anh cũng không nấu.
"Để tôi nấu." Trần Phong nhìn anh xúc gạo.
"Đã nói là làm cho chú ăn rồi mà." Lương Bạch Ngọc bĩu môi bưng nồi vào nhà bếp, "Chú nhóm lửa giúp tôi đi."
Trong lúc anh nói, gạo cũng trôi theo dòng nước rất nhiều.
Vẻ mặt Trần Phong phức tạp, muốn nói rồi lại thôi.
Lông mày mỹ miều của Lương Bạch Ngọc nhíu một cái, hờn dỗi: "Chú xem nè, là do chú cứ đứng đây nhìn tôi nên tôi vo gạo cũng chẳng xong đây này."
"..." Trần Phong yên lặng đi tới bếp lò, lúc ngồi xuống tấm ván thì sự chú ý của hắn vẫn đặt vào trong âm thanh vo gạo.
Tới khi gạo trở về nồi xong xuôi mới thở phào ra một hơi.
.
Trần Phong dở cái đồ đậy đen thui chỗ nhóm lửa ra, cạo than trên đó một cái, hắn lấy một cái lá thông, châm lửa rồi nhét vào.
Nhà bếp náo nhiệt hồi lâu, mùi khói dầu bay lên, dần dần đi vào trật tự.
Tựa hồ là vậy.
Trần Phong ném một cây củi khô vào trong, nghe được âm thanh gì đó, hắn đứng dậy đi ra ngoài: "Cậu đang nói chuyện với ai vậy?"
"Tôi á." Lương Bạch Ngọc đang cầm một miếng da lợn, lấy con dao nhỏ trong tay cạo lông, "Lúc tôi buồn chán hay thích nói chuyện với mình lắm."
Trần Phong bên cạnh không phát ra tiếng.
Lương Bạch Ngọc hơi nghiêng đầu: "Sao?"
Trần Phong kìm nén xoa tay, "Lấy tốc độ của cậu thì tới trưa ngày mai mới có thể ăn được."
Lương Bạch Ngọc nhìn Trần Phong, chậm rãi chớp mắt, vẻ mặt vô tội khiến người khác mềm lòng.
Trần Phong lấy dao nhỏ trên tay anh và miếng da lợn trong l*иg ngực anh.
.
Bữa này vẫn do Lương Bạch Ngọc nấu, anh rất kiên quyết.
Trần Phong vừa nhóm lửa vừa nhìn anh xào rau, mấy lời bên khóe miệng đều nuốt xuống.
Chỉ nấu một bữa cơm thôi mà Lương Bạch Ngọc tự khiến mình trở thành con mèo hoa, anh xới cơm vào trong chén, quay đầu nhìn Trần Phong, ánh mắt trong suốt.
Bộ dáng kia rất giống như...
Một người bạn nhỏ đang đợi khen thưởng.
Trần Phong theo bản năng đưa tay lên, muốn lau sạch hành lá dính trên mặt anh.
Lúc kịp thời phản ứng thì tay của Trần Phong đã ở giữa không trung, khuôn mặt lúng túng đỏ bừng lên.
Lòng bàn tay chợt mềm nhũn, chàng trai đang cọ mặt vào.
Một dòng điện xoẹt qua đầu ngón tay Trần Phong, theo khớp xương đi xuống, chui vào trong mạch máu đang nổi lên.
"Lau đi." Lương Bạch Ngọc cong môi cười.
Trần Phong nín thở, bàn tay thô to lấy hành lá xuống, vo nó trên đầu ngón tay.
.
Bên ngoài rất yên tĩnh, gian nhà chính sáng đèn, thức ăn cũng được dọn lên bàn.
Trần Phong lại nhìn tới hai tấm di ảnh kia, bên cạnh đó còn có một cái đồng hồ cũ.
Lương Bạch Ngọc không biết lấy chai rượu trắng nhỏ ở đâu ra, rót cho mình và Trần Phong một ly.
Rót đầy.
Trần Phong giật mình: "Hôm nay là..."
"Sinh nhật tôi." Lương Bạch Ngọc vặn nắp chai lại, lém lỉnh nhướng mày.
Trần Phong sửng sốt.
"Ngồi đi." Lương Bạch Ngọc cầm đỏ lên, gõ lên miệng chén sứ màu xanh một cái, vui vẻ nói, "Đừng ngẩng người nữa, mau nếm thử kỹ năng nấu nướng tuyệt vời của tôi nào."
Trần Phong ngồi xuống, trước mặt là chén cơm đầy như núi và một đôi đũa vẫn còn hơi nước do được rửa nhiều lần.
Mắt Lương Bạch Ngọc chăm chú nhìn hắn.
Trần Phong cầm đũa lên, gấp một miếng rau cải xào bỏ vào trong miệng.
Bộ dáng Lương Bạch Ngọc khẩn trương mong chờ: "Ăn ngon chứ?"
"Ngon." Trần Phong nhai rau được xáo hơi quá, trong cổ họng toàn là vị mặn.
Lương Bạch Ngọc ôm má cười với hắn.
Trần Phong nếm tiếp hai món ăn với canh, mặt không đổi sắc trả lời như cũ.
Lương Bạch Ngọc vẫn nhìn hắn, độ cong bên môi vẫn chưa thu lại.
Trần Phong cúi đầu ăn cơm.
Lúc này Lương Bạch Ngọc mới không nhìn nữa, anh cách tay áo vuốt chỗ đau trên cánh tay: "Tôi rất muốn vào ngày sinh nhật của mình, cả nhà ngồi chung một bàn với nhau, ăn đồ tôi nấu."
Cửa gian nhà chính bỗng bị gió thẻo kèo kẹt.
"Hết hồn, cứ tưởng cha mẹ tôi tới xem." Dưới gầm bàn, Lương Bạch Ngọc đang cọ chân mình vào đùi Trần Phong. Đó là chân bị thương của anh, anh không để ý tới.
Trần Phong nhẹ nhàng đẩy chân anh ra, rồi thẳng chân mình ra một chút, để ở gần cái chân không bị thương của anh.
Thuận tiện cho Lương Bạch Ngọc cọ.
Thế mà lúc này Lương Bạch Ngọc không cọ nữa, anh giống như không phát hiện ra vẻ mặt khó xử của người đàn ông, cười nói: "Tôi kể xong rồi, tới lượt chú nè."
Trần Phong nhìn khuôn mặt anh dưới ánh đèn.
"Muốn chú chúc mừng sinh nhật tôi." Lương Bạch Ngọc vỗ bàn tay đang đặt trên bàn của hắn, lực rất nhẹ nhàng và mềm mại.
"Sinh nhật vui vẻ." Trần Phong giật môi, khàn giọng nói.
"Cạn ly." Lương Bạch Ngọc hài lòng giơ ly rượu lên.
-------------------
Tề thái