Trứng Gà Đường Đỏ

Chương 24: Hahahahaha

"Bạch Ngọc."

Triệu Văn Kiêu vội vàng tới gần Lương Bạch Ngọc, cầm đen pin soi một vòng: "Vết thương thế nào?"

"Cũng ổn." Lương Bạch Ngọc xoa ngực.

Ánh mắt của Triệu Văn Kiêu vẫn quan tâm như cũ: "Chuyện gì xảy ra?"

Lương Bạch Ngọc nhìn người đàn bà nằm trên mặt đất.

Triệu Văn Kiêu nhìn theo tầm mắt của anh, giọng nói dịu dàng lúc trước bây giờ thêm mấy phần không vui, khách sáo nói: "Chị, con trai chị làm tay Bạch Ngọc bị thương, đã vậy xém tí nữa còn cưỡng bức em ấy, chuyện xảy ra với nhà của chị không liên quan gì tới em ấy hết, em ấy vô tội, mong chị tự trọng."

Bả vai mẹ Trương vẫn run rẩy không ngừng.

"Chị dâu nhỏ nói tôi hại cả nhà chị ấy." Lương Bạch Ngọc thuật lại nguyên vẹn những lời mẹ Trương đã nói.

Triệu Văn Kiêu xoa thái dương: "Nói bậy cái gì vậy, suy diễn cũng vừa phải thôi chứ."

Lương Bạch Ngọc bất đắc dĩ nhún vai, thông cảm nói: "Nhà xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chị ấy cũng chịu không nổi nên hơi mất trí, không biết mình đang nói cái gì."

"Chắc một số chuyện cũng không hẳn là giả, chẳng phải con chị ta đã thừa nhận hết rồi đó sao, còn tự kể ra tất cả mọi chuyện. Thân làm mẹ nên muốn đem tội lỗi của con trai mình vứt lên người khác đay mà." Triệu Văn Kiêu nhặt cây gậy dưới mặt đất, ngón tay vuốt ve dấu vết màu nâu, đặt lên chóp mũi ngửi, "Trên cây gậy là máu, có lưu lại một chút tin tức tố, hẳn là của Lưu Khoan rồi, đợi lát nữa anh đưa cho trưởng thôn."

"Aizz..." Lương Bạch Ngọc thở dài, mặt đầy thương hại.

Âm cuối vẫn chưa kịp thốt ra, trong giây lát, anh khép lại hàm răng, rủ mắt, mí mắt khẽ co rút.

Mẹ Trương cắn chặt bắp đùi của Lương Bạch Ngọc.

Sắc mặt Triệu Văn Kiêu thay đổi, cưỡng ép bóp cổ bà, ép bà nhả ra.

Bắp chân Lương Bạch Ngọc chảy máu không ngừng, Triệu Văn Kiêu muốn cõng anh nhưng anh từ chối.

"Không sao đâu, cùng lắm chỉ mất có chút thịt thôi chứ chưa mất luôn chân." Lương Bạch Ngọc thở gấp mấy hơi, mặt tái nhiệt vịn tường bước từng bước về nhà, mồ hôi lạnh tuôn ra dưới lớp áo sơ mi quần tây.

Triệu Văn Kiêu vừa bước đi đã bị một lực ngăn lại.

"Văn Kiêu, lời tôi nói đều là thật, nó nói dối..." Mẹ Trương nắm chặt vạt áo của Triệu Văn Kiêu, móng tay bấu vào trong vải, bà lắp bắp, trên miệng toàn là máu, dáng vẻ giống như người điên, "Nó là ác quỷ, con trai tôi, chồng tôi, cả nhà tôi đang hạnh phúc..."

Triệu Văn Kiêu không kiên nhẫn gạt bỏ mẹ Trương, cầm đèn pin đuổi theo Lương Bạch Ngọc, soi đèn cho anh.

Mẹ Trương ngẩn ngơ: "Không tin... Đồ hèn..."

.

Lát sau, mẹ Trương vẫn nói với mấy thôn dân khác hệt như thế, bọn họ không muốn đáp lại bà cho lắm, cũng sợ bà nổi điên gây hại tới người khác, qua loa lấy lệ trả lời rồi rời đi ngay.

Có câu nói: Một miệng hai lưỡi, hai lưỡi trăm lời.

Với mấy chuyện này ai nấy cũng đều có trí tưởng tượng vô cùng lớn, cũng tràn trề tinh thần. Bọn họ dựa theo lời kể của thằng con nhà họ Trương, bàn tán từ người này sang người khác, tổng kết ra hoàn chỉnh nguyên nhân hậu quả các thứ. Không cần trưởng thôn thông báo kết quả điều tra, bọn họ cũng đã biết hết rối.

Mặc dù bọn họ không thích Lương Bạch Ngọc đê tiện, lẳиɠ ɭơ khắp nơi nhưng cũng biết Lưu Khoan không chết trong tay anh.

Cả thôn nghị luận một hồi xong ai cũng chấp nhận rằng đứa con nhà họ Trương mới là hung thủ gϊếŧ người.

Cậu bé là đứa bé ngoan, được chăm nom kĩ càng, chẳng qua là bị con hồ ly tinh Lương Bạch Ngọc kia dụ dỗ, tâm trí bị mê hoặc, nhất thời đầu óc không tỉnh táo gây ra chuyện sai lầm, làm xong không dám nhận tội, lại còn vì phân hóa sớm mà phát điên, mình thì thân tàn ma dại, còn làm cho cha mẹ bị tổn thương, một nhà vừa đáng trách vừa đáng thương.

Nhưng chẳng lẽ nhà họ Lưu không đáng thương sao?

Một cái thôn ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy này, sau bao nhiêu năm qua lại, không biết phải nói đỡ cho ai.

"Ai cũng không tin tôi." Mẹ Trương thấy mấy thôn đi không quay đầu lại, bà điên điên khùng khùng, "Được, tốt lắm, tốt lắm..."

"Hahahahaha ——"

.

Đêm hôm đó, trong thôn phát loa, trưởng thôn thông báo mọi người tới họp.

Trừ nhà Lưu và nhà Trương thì nhà nào cũng có người đại diện tham gia.

Địa điểm họp là cái sân trước kho lúa của trưởng thôn, mọi người đều tự giác đem theo một cái ghế nhỏ ngồi ở phía trước, mỗi người cầm một cây đèn pin.

Cuộc họp này để thông báo kết quả cho vụ án mạng kinh khủng kia.

Trưởng thôn nói, bác sĩ Hoàng đã châm cứu cho đứa con nhà họ Trương, nó đã khôi phục thần trí, trong thời gian ngắn sẽ không làm ra hành động điên cuồng nào nữa.

Đứa còn nhà họ Trương tuổi còn nhỏ, không giấu được lòng dạ, chỉ dùng thủ đoạn hỏi một chút thôi đã khai ra hết.

Mọi chuyện giống hệt như những gì nó nói hồi ban chiều lúc ở trước đống cỏ.

"Tôi đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần rồi, việc gì cũng phải hòa dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý." Trưởng thôn cầm loa nói, "Chuyện này như một hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả chúng ta, bốc đồng là ma quỷ, phải biết nghĩ tới hậu quả trước khi làm."

"Còn nữa!"

Trưởng thôn ra sức nói, Trên cần cổ gầy gò nổi gân xanh, nước miếng văng tứ tung, "Nhà họ Trương che giấu là không đúng, là sai. Ngẩng đầu ba thước là Thiên Đế, giấy không gói được lửa, đừng nghĩ rằng làm chuyện phạm pháp mà trời không biết quỷ không hay! Chúng ta cần phải đứng ra nhận sai, xin lỗi, phải tự mình chịu trách nhiệm! Hãy sống làm sao cho xứng đáng với công ơn dưỡng dục của mảnh đất này!"

Một tràng vỗ tay vang lên trong sân.

Ở cái địa phương nông thôn nghèo nàn này, uy danh của trưởng thôn còn lớn hơn trời.

Dù sao ông cũng là người mang tới thảo dược cho bọn họ, nếu không thì cái thôn này đã sớm tàn lụi.

Khi tiếng vỗ tay ngưng thì cũng đến phiên các thôn dân lên tiếng.

"Trưởng thôn, mặc dù Lương Bạch Ngọc không phải là hung thủ, nhưng y cũng là nguyên nhân gây họa tới thôn này,"

"Đúng vậy, trưởng thôn, Lưu Khoan là dạng người gì ai cũng biết rõ, cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ mắng Lương Bạch Ngọc, chắc chắn là Lương Bạch Ngọc đã âm thầm làm gì đó để cậu ta chán ghét."

"Lưu Khoan là người biết điều khách khí, từng học hành va chạm xã hội, thà nói cậu ta bị ép chửi tục thì tôi còn tin, chứ mà nói cậu ta muốn trói người lại chơi nát thì tôi chả tin đâu, cậu ta có ưa gì y đâu, nhất định là nhóc con họ Trương nghe nhầm rồi." Một Omega tỏ thái độ, "Trước khi phân hóa tôi cũng từng thấy ảo giác rồi nghe nhầm đó thôi."

Không ít người phụ họa, "Đúng đúng, tôi cũng vậy."

"Nếu mà không có Lương Bạch Ngọc thì đã chẳng có chuyện gì rồi."

"..."

"Đừng cho y ở trong thôn nữa."

"..."

"Đuổi y đi đi!"

"Đuổi đi!"

Cha Dương ngồi ở phía sau hết nghe nổi, nói một câu, "Nhà của y ở đây mà, chúng ta làm gì có tư cách đuổi người ta đi?"

Giọng cha Dương không lớn, chỉ là ý trái ngược nên âm lượng tự khuếch đại.

Lực chú ý của mọi người đều dời lên người ông.

"Ông Dương, đừng nói là ông thay mặt cho cái thằng đó nhé?"

"Ông không sợ cái nóc nhà của ông biết hả?"

"Đừng nói nữa, y không mua đồ của nhà ai, chỉ mua ở nhà ông Dương, quan hệ thân thiết lắm đó."

"Ừ nhỉ, nếu là tôi thì cho dù y có đưa bao nhiêu tiền, thậm chí là vàng đi chăng nữa thì tôi cũng chả bán cho y một lá rau nào đâu."

Người thì mỉa mai, người thì ước ao, người ghen tị, người cười nhạo nói móc, cũng có người chỉ hoàn toàn hóng chuyện vui...

Cha Dương tức giận vứt điếu thuốc lá xuống đất, cầm ghế nhỏ rời đi.

Trưởng thôn giơ tay lên: "Đừng ồn nữa, ông Dương nói cũng có lý, nhà họ Lương có đất đai trong thôn chúng ta, con cháu muốn trở về ở bao lâu thì cũng là hợp tình hợp lý, vì thế tôi hy vọng mọi người nếu đã không thích y thì cũng không cần phải để ý tới y nhiều nữa, quan trọng nhất là phải sống cuộc sống của mình cho thật tốt."

"Nếu không đuổi được thì kêu y tự mình đi đi!" Một Alpha trẻ tuổi run chân rống, "Như thế cũng được mà!"

Nhiều người bắt đầu ồn ào.

Chẳng biết là hắn ta chỉ muốn anh rời đi hay còn mục đích nào khác, thừa dịp anh xuống núi làm cái gì thì ai mà biết cho được.

Giọng nói của trưởng thôn già nua chứa đầy vẻ mệt mỏi, ông vung tay: "Cuộc họp kết thúc tại đây, giải tán hết đi."

.

Lúc Trần Phong trên núi biết tới chuyện này thì một nhà họ Trương đã không còn.

Cha Trương bị con trai cắn, mất máu quá nhiều, không thể cứu được. Thằng con thì không muốn bị đưa tới đồng công an huyện nên lén đánh người canh chừng nó rồi chạy đi, kết quả trượt chân té xuống sông. Chồng và con đều mất, mẹ Trương không chịu được nữa, điên rồi.

Trần Phong đứng trước sân nhà Lương Bạch Ngọc, thấy anh đang nằm trên tảng đá phơi nắng, môi không có huyết sắc, mặt xanh xao nhưng tinh thần thì rất tốt, hắn bèn đi lại gần, hỏi anh có bị thương hay không.

"Bị thương ngoài da thôi." Lương Bạch Ngọc gối đầu lên cánh tay lành lặn, "Chú tới sớm thế, ngày mai tôi mới làm đồ ăn ngon cho chú được."

"Không vội." Trần Phong muốn nắm lấy cánh tay phải của anh.

Lương Bạch Ngọc tránh ra: "Chú làm gì đó, chú muốn xem không lẽ tôi không cho chú xem."

"Nhưng chú phải nói tôi trước." Anh giận hờn liếc người đàn ông.

Trần Phong nói: "Tôi muốn nhìn chút."

Lương Bạch Ngọc cuốn ống tay áo lên: "Xem đi."

Một mảng da nõn nà sáng lên, cánh tay nhỏ lộ ra dưới ánh sáng trắng mượt như lụa, vết thương được một mảnh vải trắng bọc lại, bên ngoài còn có vài vết máu, chỉ nhìn được nhiêu đó chứ không nhìn được gì hơn nữa.

Nửa ngày trời Trần Phong cũng chưa thu hồi ánh mắt.

"Chân tôi cũng bị thương nè." Bỗng nhiên Lương Bạch Ngọc làm nũng với hắn, "Chú muốn nhìn thử hay không ạ?"

Trần Phong cau mày: "Ở đâu?"

Lương Bạch Ngọc đưa chân tới.

Trần Phong khom lưng ngồi xổm xuống, hay ngón tay vỗ lên ống quần của chàng trai, cẩn thận hướng lên trên.

"Vết thương chắc là sâu hơn, máu chảy rất nhiều." Lương Bạch Ngọc giật giật chân, "Bác sĩ Hoàng vá lại cho tôi mấy mũi, mà không có thuốc tê."

Cổ họng Trần Phong hơi khô.

"Chú nói thử xem có phải là có người hại tôi hay không?" Lương Bạch Ngọc nhìn đỉnh đầu nghiêm túc của hắn.

"Ừ."

"Bọn họ sao lại đổ hết tội lỗi lên đầu tôi nhỉ, không muốn tôi ở đây sao?" Đôi môi hình cánh hoa của Lương Bạch Ngọc cong lên, "Không ở đây thì còn chỗ nào để ở nữa chứ."

Trần Phong ngẩng đầu nhìn chàng trai, lời nói bên môi bị cắt ngang.

"Không nói chuyện này nữa." Lương Bạch Ngọc rút chân lại, tóc dài xõa trên cánh tay, "Tay chú sao bị trầy thế này?"

Trần Phong trầm mặc.

Mấy ngày nay cha hắn không tự chủ được, từ sáng tới tối đều phải mặc tả, họ hàng không chịu dọn, nhất quyết đợi hắn đi tuần về, để cho hắn dọn.

Tả được cắt ra từ tấm ga cũ của giường dưới đáy hộp, rất cứng, khi cọ xát rất dễ bị trầy.

Phải làm nhiều lần, cho dù tay thô như hắn cũng không thể chịu nổi.

"Không muốn thì cũng không cần nói." Lương Bạch Ngọc rất biết điều, "Chú tính ở trong thôn bao lâu, có cần phải trở về núi liền không?"

"Ở được." Trần Phong nói.

"Vậy chú vào trong với tôi đi." Lương Bạch Ngọc để tay lên bả vai săn chắc của hắn, dựa vào hắn đứng lên, bước vào trong, "Đợi khi nào tôi ngủ rồi chú hẳn đi."

Khi đi tới gian nhà chính, tầm mắt Trần Phong nhìn thoáng qua hai tấm di ảnh.

Lần nào hắn nhìn cũng không thấy một hạt bụi nào trên đó.

.

"Tiểu Triệu có tới tìm tôi thì chú đừng để ý nhé." Lương Bạch Ngọc cởi giày nằm lên giường, "Tôi không lên tiếng thì anh ta cũng không gõ cửa đâu."

"Chú cũng không cần hỏi thăm chuyện nhà họ Trương đâu, không liên quan tới chú."

"Còn nữa, cho dù chú nghe mấy lời bàn tán hay là suy diễn này nọ thì cũng đừng tranh cãi, không cần thiết phải quan tâm tới mấy chuyện vô bổ, bọn họ dù đúng hay sai cũng đều là người một nhà, sẽ quay lại đổ tội ngược cho chú đó."

Lương Bạch Ngọc dặn dò vài câu, tiếng nói từ rõ ràng tới mơ hồ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng gió, anh để hai tay lên trên chăn, bộ dáng ngủ vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn.

Trần Phong ngồi xuống gần nơi để giày, dựa lưng vào cạnh giường, "Tôi không phải là người bao đồng lo mấy chuyện không đâu."

"Tôi cũng không phải Bồ Tát, không phải ai cũng đối xử tốt."

Chỉ có tiếng thở đều là đáp lại hắn.

.

Lúc Lương Bạch Ngọc ngủ, gà mẹ đang ngồi xổm trong ổ. Trứng chưa kịp ra thì anh đã tỉnh.

Dù chỉ ngủ trong một thời gian ngắn nhưng lại khiến anh đổ mồ hôi khắp người, đầu óc đau như bị châm kim, tay chân lạnh cóng.

Trần Phong hỏi: "Gặp ác mộng?"

Lương Bạch Ngọc kéo chăn màu đỏ nhạt lên, cọ khuôn mặt đầy mồ hôi: "Mơ tới một con gấu mập, nó đưa cho tôi một bông hoa nhỏ rất đẹp, và nói sẽ đối xử tốt với tôi."

"Sau đó thì sao?"

"Sau nó nó dẫn tôi đi chơi, bọn tôi trở thành bạn tốt." Lương Bạch Ngọc nhìn chiếc mùng cũ trên đầu, "Một ngày nọ, đột nhiên nó trở thành một đám cây quái vật."

Trần Phong nói tiếp: "Cây quái vật?"

"Ừm, một đám quái vật, rất đông, cành cây vẫn còn sống, mọc ra rất nhiều hàm răng, từng nhánh một bám lấy tôi, tôi không thoát ra được, rất đau." Lương Bạch Ngọc tựa như thật sự cảm nhận được cơn đau, lông mày nhíu lại vô cùng khổ sở.

Hơi thở của Trần Phong thấp xuống, anh thẳng lưng, bàn tay vỗ lên chăn mấy lần, mới mẻ an ủi, "Chỉ là giấc mơ thôi."

"Đúng vậy, chỉ là giấc mơ thôi, may mà tôi tỉnh rồi." Lương Bạch Ngọc nhe hàm răng trắng bóc, khuôn mặt tươi cười.

"Người tôi ướt nhẹp rồi, chú lấy quần áo sạch cho tôi đi, trong tủ hết ấy." Lương Bạch Ngọc vén chăn lên, không khí ngột ngạt biến mất.

Trần Phong đi lấy cho anh.

Lương Bạch Ngọc lại gọi Trần Phong đi vào nhà bếp lấy chậu nước cho anh, anh muốn tắm sơ qua.

Trần Phong làm việc rất lưu loát, nhanh chóng chuẩn bị những thứ Lương Bạch Ngọc yêu cầu xong, đưa cho anh rồi hắn ra ngoài.

Lương Bạch Ngọc gọi hắn lại: "Đừng đi, tôi không với tới lưng được, chú giúp tôi chút đi."

"Không được." Trần Phong từ chối.

"Vậy thôi, chú mở cửa sổ kêu Tiểu Triệu giúp tôi với." Lương Bạch Ngọc dùng ngón tay lấy khăn lông thả vào trong chậu nước, "Tôi nhờ anh ấy lau."

Người đang đi tới cửa quay đầu lại, đứng trước mặt anh, bóng tối bao trùm lấy anh.

Lương Bạch Ngọc cười tủm tỉm ngẩng mặt lên.

Đường cong ở cổ lộ ra nét dụ hoặc, có một giọt mồ hôi lăn xuống xương quai xanh của anh, dù là ai ở gần thấy cảnh này cũng đều muốn mυ'ŧ lấy nó.

"Sao không nói gì?" Lương Bạch Ngọc cười.

Trần Phong: "Cởϊ qυầи áo."

"Đúng nhỉ." Lương Bạch Ngọc cởi từng khuy áo sơ mi, anh bị thương, bình thường đã yếu ớt bây giờ còn yếu hơn, không cởi nổi khuy áo, muốn Trần Phong giúp.

Trần Phong nhìn sang, lưng căng cứng như đang gặp nguy hiểm, "Tôi là Alpha trưởng thành, khỏe mạnh, chưa có bạn đời."

"Tôi biết mà." Lương Bạch Ngọc hất chiếc cằm xinh đẹp tuyệt trần, "Nhanh lên đi, nước sắp lạnh rồi đó."

Trần Phong sải chân bước ra ngoài, kiểm tra khuyên tai vẫn còn chắc chắn mới quay trở lại, cùng tay cùng chân ngồi xuống trước giường.

Lương Bạch Ngọc lười biếng giang hai cánh tay.

Trần Phong nghiêng người về phía chàng trai, cúi đầu chạm lấy khuy áo của anh, ánh mắt nhìn vào chăn bông, tránh né bộ ngực trắng như tuyết đang lộ ra bên ngoài.

Xương ngón tay cứng ngắn, tiếng tim đập so với tiếng ve kêu còn ồn ào hơn.