Vu Li cái gì cũng đã đọc lướt qua, nhưng nàng vẫn là thích kiếm thuật nhất.
Nàng thích nhất là thanh kiếm của sư phụ, băng lãnh, toát ra rất nhiều khí lạnh, tựa như đến gần cũng sẽ bị hơi lạnh của nó làm cho đóng băng.
Kiếm của Vu Li luôn là mang theo ấm áp, như gió xuân và mưa phùn.
Thanh kiếm cũng như người sử dụng, sẽ toát lên linh lực của người đó.
Tính cách của Vu Li so với Vu Hàn Ngọc khác nhau một trời một vực, tự nhiên kiếm đạo cũng sẽ không giống nhau.
Mặc dù kiếm đạo khác nhau, nhưng dưới sự hướng dẫn của Vu Hàn Ngọc, kiếm thuật của Vu Li ngày càng tiến bộ, cùng với cảm ngộ kiếm thuật cũng ngày càng thâm hậu.
Sự trưởng thành nhanh chóng của Vu Li vượt xa kỳ vọng của mọi người.
Vu Hàn Ngọc có được một đệ tử tốt như vây, đại trưởng lão là người vui vẻ nhất.
Ông biết Vu Hàn Ngọc tính tình quá lãnh đạm, cần có một tiểu mặt trời nhỏ như vậy để sưởi ấm cho hắn.
Lúc này, đại trưởng lão đang ngồi trong sân uống trà với Vu Hàn Ngọc.
Vu Hàn Ngọc một thân y phục trắng toát, cái chén sứ trên tay dù trắng, cũng không bằng mấy ngón tay thanh mảnh đang cầm nó.
"Ngươi gần đây vẫn học kiếm thuật sao?"
Đại trưởng lão sờ sờ râu, cười hỏi.
Vu Hàn Ngọc ngẩng đầu nhìn ông, nói: "Vâng."
Đại trưởng lão biết hắn không thích nhiều lời, sớm cũng đã quen với tính tình kiệm lời của hắn, vui tươi hớn hở mà nói tiếp: “Vu Li quả nhiên rất giỏi, ngươi mang nó từ Ma tông về sao?”
Vu Hàn Ngọc khẽ nhúc nhích mấy ngón tay trong tay áo, rũ mắt xuống nói: “Đúng."
Đại trưởng lão không biết Vu Li là hài tử của hắn, chỉ nghĩ là Vu Hàn Ngọc không đành lòng nên mang một cô nhi về nuôi nấng.
"Đứa nhỏ này tư chất xuất chúng, không biết phụ mẫu nó là ai?"
Vu Hàn Ngọc dừng lại, giọng điệu vẫn lạnh lùng như mọi khi.
"Phụ mẫu là chưởng môn Ma Tông, Ô La.”
Chỉ một câu nói, nhưng không đề cập đến phụ thân nàng.
Đại trưởng lão kinh ngạc.
"Ô La? Phụ mẫu của Vu Li thực sự là Ô La?"
"Vâng."
Đại trưởng lão đưa tay sờ râu, không khỏi thở dài.
"Ngươi đã gϊếŧ phụ mẫu của nó và tiêu diệt Ma Tông, đứa trẻ này liệu có ôm mối hận với ngươi không?"
Đây chính là mối hận sâu nặng, nếu như Vu Li ôm mối hận trong lòng, với tư chất của nàng, chỉ cần ngủ yên mấy trăm năm tu luyện liền có thể báo thù Nam Nhai Tông.
Nghĩ đến những nguy hiểm tiềm ẩn trong tương lai, đại trưởng lão có chút lo lắng.
Hắn đã lớn tuổi, chỉ còn một bước nữa liền có thể phi thăng, nếu như sau khi hắn rời đi rồi xảy ra chuyện gì, Vu Hàn Ngọc là sư phụ của nàng, e rằng sẽ không dễ xử lí.
Vu Hàn Ngọc dùng đầu ngón tay nắn vuốt ống tay áo, nhìn về phía đại trưởng lão, trịnh trọng nói: "Vu Li sẽ không làm thế."
Đại trưởng lão nhìn hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn đã nói không thì sẽ không, xem ra cũng có một số nguyên nhân, chung quy, chỉ cần Vu Li không làm gì tổn hại đến Nam Nhai Tông là tốt rồi.
Đỉnh chính đã được xây dựng lại, Vu Li ở tiểu viện của Biện Hồng Hi hơn hai tháng, lúc nàng rời đi, hắn cũng không quyết không cho.
Sau khi trở lại đỉnh chính, mọi thứ cũng không khác mấy so với trước kia, chỉ là có thêm hoa cỏ cây cối, thoạt nhìn liền biết là tác phẩm của Biện Hồng Hi.
Dù hắn không giám sát gì, nhưng vẫn là có dụng ý sắp xếp.
Vẫn là hai phòng ngủ nhưng không ở cạnh nhau mà là thông qua một hành lang dài, ở phía đối diện.
Đây cũng là trải qua một hồi cân nhắc, dù sao Vu Li cũng ngày càng lớn, về sau có thể gây ra chút bất tiện.
Trong phòng ngủ mới, Biện Hồng Hi đã để thêm rất nhiều đồ dùng của nữ nhi, thuận tiện cho nàng sử dụng, có thể nói là vô cùng chu đáo.
Những ngày trở lại đỉnh chính rất bình yên, Vu Hàn Ngọc cũng không giống như Vu Li lo lắng rằng sẽ không để ý đến nàng, ngược lại vẫn như trước thật tâm chỉ dạy.
Hiện tại ra khỏi Đệ Tử Phong, những nền tảng cơn bản đều đã học xong, những kiến thức còn lại cũng chỉ có thể nhờ sư phụ chỉ dạy.
Vu Hàn Ngọc dạy nàng rất nhiều thứ, Vu Li học cũng rất nhanh.
Ban ngày, Vu Li luyện kiếm, học pháp thuật cùng với vẽ phù triện, ban đêm lại ngồi thiền củng cố tu vi.
Tu vi của nàng thăng quá nhanh, đó không phải là chuyện tốt.
Nhất là sau khi đạt được bậc Trúc cơ kỳ, hai năm sau đã đến giai đoạn Ngưng dịch, căn cơ như vậy không gọi là ổn.
Hậu quả của căn cơ không ổn định là rất nghiêm trọng, Vu Hàn Ngọc biết rõ về sau sẽ xuất hiện những nguy cơ tiềm ẩn, vì vậy hắn yêu cầu Vu Li không được tu luyện quá nhanh, trước hết phải củng cố tu vi của bản thân.
Vu Hàn Ngọc đưa cho nàng một bộ pháp quyết, tên là Thanh Tâm Quyết, chuyên dùng cho thiền trong quá trình tu luyện, có thể ổn định thần trí.
Chính hắn mỗi lần thiền định đều sử dụng bộ pháp quyết này.
Vu Li thử một chút, hiểu quả vô cùng rõ rệt, chỉ cần quyết tâm tu luyện, tâm trí cũng vô cùng trầm tĩnh.
Vu Hàn Ngọc lạnh lùng, kiệm lời, Vu Li cũng thức thời, không dám làm phiền hắn, hai người ở chung ngược lại vô cùng hòa thuận.
Chỉ là Vu Li dù sao cũng là nữ nhi, Vu Hàn Ngọc một thân nam nhân lại thu nhận một nữ đệ tử, có chỗ không thích hợp, tỷ như, lần đầu nàng có kinh…
Một ngày nọ, vào lúc nửa đêm, Vu Hàn Ngọc đã chìm vào giấc ngủ, Vu Li đột nhiên thần sắc hốt hoảng lao ra khỏi phòng, đẩy cửa phòng hắn, gục mặt vào bên giường hắn, kéo ống tay áo Vu Hàn Ngọc mà khóc lớn.
"Sư phụ, sư phụ, A Li sắp chết rồi, ô, ô..."