Vu Li vỗ nhẹ vào cái bụng no của mình, còn ngửi chén rượu của Biện Hồng Hi để trên bàn.
Loại linh tửu này có mùi hương rất nồng, chính là loại rượu có tuổi đời hàng trăm năm.
Vu Li ngửi thấy liền cảm giác đầu óc choáng váng, lúc lắc đôi chân nhỏ cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.
"Thật là cay!"
Vu Hàn Ngọc ngồi ở phía trên, thẳng lưng quan sát trận tỷ thí giữa các môn đồ bên dưới với vẻ mặt lãnh đạm.
Góc y phục của hắn đột nhiên khẽ nhúc nhích.
Vu Hàn Ngọc cúi đầu nhìn xuống, thấy một tiểu cô nương, gương mặt đỏ bừng từ phía sau bò đến, len lén cố sức chui vào ống tay áo của hắn.
Vu Li thấy mình bị phát hiện, chỉ ngẩng đầu lên cười với Vu Hàn Ngọc, trong tay còn đang cầm góc y phục của hắn.
Vu Hàn Ngọc nhìn nàng nhẹ giọng hỏi: "Uống rượu?"
Vu Li nghiêng đầu nói: "Đúng vậy! Thiệt là cay nha!"
Tiểu cô nương nói xong, lại bò về phía trước, nắm chặt y phục của hắn mà leo lên bàn.
Đúng là rượu giúp mọi người có thêm vài phần can đảm, tỷ như bình thường, có cho mười lá gan, Vu Li cũng không dám đến gần Vu Hàn Ngọc như vậy.
Tuy tiểu nha đầu còn nhỏ, nhưng cũng không có ngốc. Vu Hàn Ngọc không thích thân cận nàng, nàng biết điều đó nên cũng không dám xuất hiện nhiều trước mặt hắn.
Chỉ là bây giờ nàng uống quá nhiều rồi, thần trí không còn tỉnh táo, tự nhiên hành động cũng không cần kiêng dè nữa.
Vu Li một tay chống vào chân Vu Hàn Ngọc, tay kia muốn cầm lấy chén rượu của hắn.
Nàng vóc người quá nhỏ bé, dang chân cả nửa ngày cũng không chạm nỗi vào chén rượu.
Vu Li vội vàng mà không cầm được, lẩm bẩm nói: "Muốn, muốn rượu!"
Tiểu cô nương say rượu vô cùng kiên trì, không cầm được cái chén sẽ không chịu bỏ cuộc, tay kia cũng bắt đầu đưa tới, chống lên bàn để leo lên.
Vu Li hao tổn không ít sức lực, cuối cùng cũng leo lên được bàn, bàn tay nhỏ bé chạm vào mép chén, nhưng chén rượu trước mặt đột nhiên bị người khác cầm lên.
Nàng di dời sự chú ý, cuối cùng đặt trên khuôn mặt của Vu Hàn Ngọc.
"Đừng mà, sư phụ."
Vu Hàn Ngọc nhìn biểu cảm ngây thơ của nàng, lạnh lùng nói: "Không được uống rượu."
Hắn vừa dứt lời, đưa cái chén lên miệng mình, một hơi uống cạn.
Vu Li buông thõng vai, nhìn yết hầu hắn cuộn lên xuống, chén rượu cứ thế bị uống sạch.
Vu Hàn Ngọc thấy sắp đến giờ, hắn bế Vu Li đã say rượu lên, chào hỏi một lượt rồi rời đi trước.
Đại trưởng lão vuốt râu cười ha ha nhìn bóng lưng bọn họ, trên mặt là vẻ hiền lành.
"Hắn nhận đồ đệ này cũng rất tốt, rốt cuộc cũng nhìn ra một chút biểu cảm của con người rồi.”
Vu Hàn Ngọc ra sau đại điện, triệu hồi Hàn Quang kiếm rồi leo lên rời đi.
Hắn vừa bước lên kiếm, liền nhớ tới lời nói khi nãy của Vu Li.
Vu Hàn Ngọc mang theo một Vu Li vì say rượu mà nghiêng ngả, thấy nàng không có phản ứng gì, chắc chắn là đứng không vững, cũng không thể mang theo.
Vu Hàn Ngọc đứng ở cửa, do dự một lúc, cuối cùng ôm Vu Li vào lòng.
Hắn là lần đầu tiên bế một đứa trẻ, có chút bỡ ngỡ, tư thế không thoải mái khiến Vu Li rất khó chịu.
Tiểu cô nương dụi đầu vào trong ngực hắn, khó chịu mà cọ cọ.
Cơ thể của Vu Hàn Ngọc đông cứng lại, hơi thở cũng hơi ngưng trệ.
Hắn cúi người hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được tư thế thích hợp, Vu Li vẻ mặt thỏa mãn dựa vào ngực hắn mà ngủ say.
Vu Hàn Ngọc giữ nguyên động tác này, không dám di chuyển, nhưng tốc độ bay của kiếm lại nhanh hơn rất nhiều.
Vừa về đến ngọn núi cao nhất, Vu Hàn Ngọc vội vàng bước vào, đạp cửa phòng của Vu Li ra rồi đặt nàng lên giường.
Vu Li đang ngủ ngon, bỗng nhiên vòng tay cùng mùi hương rất dễ chịu kia biến mất, nàng nhắm mắt lại huơ huơ tay loạn xạ.
Vu Hàn Ngọc còn chưa kịp rời đi, đã bị Vu Li nắm lấy ống tay áo.
Hắn nhíu mày nhìn Vu Li đè ống tay áo của mình xuống dưới thân rồi tiếp tục ngủ.
Vu Hàn Ngọc nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Cửa phòng bị đóng lại, trên giường phủ một chiếc áo choàng màu trắng, chỉ thấy chiếc áo choàng nhẹ nhàng lay động, thì ra bên dưới áo là một tiểu cô nương.
Khuôn mặt nhỏ của Vu Li đỏ bừng, trên người nàng là y phục của Vu Hàn Ngọc, trên đó còn lưu lại mùi hương của hắn, vì thế nàng càng ngủ ngon hơn.
Nửa đêm, cửa phòng bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng động khe khẽ, Vu Hàn Ngọc đang ngủ say liền lập tức mở mắt, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đẩy ra một khe hở nhìn ra bên ngoài.
Hắn nhìn thấy một chuỗi các dấu chân nhỏ kéo dài từ cửa phòng đến sân đình viện.
Vu Hàn Ngọc lần theo dấu chân nhỏ, quả nhiên tìm thấy Vu Li đang vui vẻ chơi ngoài sân.
Vu Li còn chưa có tỉnh rượu, nhưng nàng rất thích tuyết, nửa đêm tỉnh dậy, nhìn thấy tuyết bên ngoài đang rơi liền phấn khích mà chạy ra ngoài.
Tiểu nha đầu lăn lộn trong lớp tuyết dày, lăn qua lăn lại, những bông tuyết trắng dính trên đầu, trên người nàng, quấn quanh thân thể như một cục bột.
Vu Hàn Ngọc đứng trước cửa sổ lặng lẽ quan sát, càng ngày càng cảm thấy nàng giống như một chú cún con, đặc biệt là dáng vẻ đang vui chơi của Vu Li.
Vu Li chơi được một lúc, cuối cùng không chống nỗi cơn buồn ngủ, trực tiếp nằm lên tuyết mà thϊếp đi.
Vu Hàn Ngọc đẩy cửa bước ra, bế nàng về phòng, chính mình lại ngồi cả đêm ở trong sân nhìn theo dấu chân nhỏ.