Vào lúc canh ba, Vu Li bị cơn đói đánh thức.
Hôm nay đa số các môn đệ đều đã về nhà, ngự trù phụ trách trù phòng nghĩ giống như những năm trước, sẽ không còn nhiều người cho nên cũng làm ít thức ăn lại.
Chỉ là rất nhiều đệ tử mới nhập môn lần này đều là dân thường, không ít người còn không có gia quyến, không tiện đi đi về về, vì thế đã ở lại Đệ Tử Sơn, năm nay số lượng so với bình thường cũng nhiều hơn, cho nên thức ăn trong trù phòng cơ bản là không đủ.
Mấy môn đệ đều ăn không đủ no, cả Vu Li cũng vậy.
Vu Li mở mắt trong bóng tối, sờ vào cái bụng đang đánh trống ầm ĩ.
Thực sự rất đói, vô cùng đói!
Nàng ngồi dậy, muốn tu luyện một chút, nhưng sau khi thiền được một lúc, nàng lại không thể tiếp tục.
Vu Li đói đến mức không thể tĩnh tâm.
Cảm giác đói bụng không chịu nỗi khiến nàng lăn lộn trên giường, trằn trọc hồi lâu.
Đang ngủ ngay phòng bên cạnh, Vu Hàn Ngọc mở mắt ra khi nghe thấy tiếng động, căn cơ tu luyện của hắn đã cao, ngũ quan rất mạnh, lúc này có thể nghe thấy rõ từng động tác của Vu Li.
Sau khi nghe Vu Li lăn qua lăn lại nửa canh giờ, Vu Hàn Ngọc cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.
Mặc dù người tu luyện không nhất thiết phải ngủ, nhưng giấc ngủ đối với tinh thần họ có tác dụng giải tỏa bớt căng thẳng, vì thế Vu Hàn Ngọc cũng thường ngủ vài giờ vào ban đêm.
Giấc ngủ của hắn không sâu, bị Vu Li đánh thức lại cộng thêm tiếng động của nàng nên hắn không tài nào ngủ lại được, vì vậy Vu Hàn Ngọc đành đứng dậy mặc áo khoác, mở cửa bước sang phòng bên cạnh.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Vu Li giật mình, vội vàng nằm xuống, không dám phát ra tiếng động.
Vu Hàn Ngọc đứng ở ngoài cửa, nhẹ giọng hỏi: "Thân thể ngươi không khỏe sao?"
Vu Li cắn góc chăn, nói một cách yếu ớt: "Không, không có."
"Vậy tại sao không chịu ngủ?"
Giọng của Vu Hàn Ngọc trầm xuống, Vu Li không biết liệu hắn có đang tức giận hay không.
"Ta, ta đói..."
Giọng nói non nớt truyền qua cửa, Vu Hàn Ngọc giật mình, hồi lâu không có lên tiếng.
Vu Li ở trong phòng cắn chăn cảm thấy không ổn, có phải mình đánh thức sư phụ không? Chắc sư phụ đang tức giận lắm.
"Sư phụ, thực sự xin lỗi, bây giờ ta liền đi ngủ!"
Vu Li trở mình, giấu đầu dưới chăn bông, nhắm chặt hai mắt lại, ép bản thân đi ngủ.
Vu Hàn Ngọc nhìn cánh cửa trước mặt, xoay người rời đi.
Không lâu sau, lúc Vu Li đang khó chịu vì cơn đói thì cửa lại bị gõ một lần nữa.
Nàng chưa kịp nói gì thì cửa đã bị đẩy ra, Vu Hàn Ngọc đi vào, đặt một bát canh trứng lên bàn, lạnh lùng nói: "Còn nóng thì mau ăn đi."
Nói xong hắn bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Đầu nhỏ của Vu Li lặng lẽ chui ra khỏi chăn, ngửi thấy mùi thơm truyền đến, nàng vội vàng vén chăn bông đứng dậy, mang giày chạy tới, bám vào bên cạnh bàn xem.
Trên bàn có một chén canh trứng bằng bạch ngọc, bên cạnh bát còn có một chiếc thìa bạch ngọc.
Vu Li ngạc nhiên reo lên, leo lên ghế, cầm thìa lên, xúc một miếng rồi cho vào miệng.
Canh trứng bên trong miệng mềm mềm, có mùi thơm nhẹ, vị thanh đạm ăn rất ngon.
Vu Li lắc lắc bàn chân nhỏ, càng ăn càng vui vẻ.
Vu Hàn Ngọc ở phòng bên cạnh, ngồi trên giường nhìn vào lòng bàn tay của mình, nghe tiếng động ăn uống của nàng mà nhíu mày.
Nói đến đây e rằng không ai dám tin, đôi tay luyện kiếm của Vu Hàn Ngọc thực sự có thể nấu ăn sao?
Khi nghe Vu Li nói rằng nàng đói, Vu Hàn Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thấy dù sao mình cũng là sư phụ, còn là cha của nàng, mấy cái khác hắn có thể không cho nàng, nhưng hắn không thể để nàng bị đói.
Vì vậy, hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chính mình lại chạy đến Vạn Thú Sơn để tìm đệ tử phụ trách trông coi hạc tiên xin một quả trứng, rồi quay lại lấy từ trong nhẫn lưu trữ một cái bát bằng bạch ngọc. Hắn đập quả trứng vào cái bát, dùng linh lực tạo ra một phần canh trứng.
Sau khi làm xong, hắn mới nhận ra, căn bản là không cần tự mình làm phiền phức như vậy, chỉ cần thông báo cho trù phòng của Đệ Tử Sơn, để bọn họ làm một phần đưa tới là được.
Chỉ là hắn đã chuẩn bị xong món canh trứng, Vu Hàn Ngọc do dự một chút, mới đưa vào phòng của Vu Li.
Sau khi Vu Li ăn xong bát canh trứng thơm phức, nàng xoa bụng rồi chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyện.
Vu Hàn Ngọc ở bên cạnh lắng nghe tiếng thở dài và đều của nàng, sau đó hắn cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có đệ tử ở Vạn Thú Sơn là thức cả đêm, không hiểu trưởng môn muốn làm gì với quả trứng hạc, chẳng lẽ là tự mình ấp một con sao? Nghĩ đến hình ảnh trưởng môn ấp ra hạc tiên con, hắn rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu, cố gắng xóa hình ảnh trong tâm trí đi.
Sao có thể như thế được? Làm thế nào mà một người cao cao tại thượng, lạnh lùng như trưởng môn lại có thể tự mình ấp trứng chứ? Nhất định là có mục đích thâm sâu khác!
Người đệ tử ngồi dưới mái hiên, nhìn hạc tiên ngủ say, suy đoán suốt đêm.