Vu Hàn Ngọc đứng dậy và đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó nhìn vào Biện Hồng Hi đứng trong sân và Vu Li đang nắm tay hắn.
Biện Hồng Hi buông tay Vu Li ra và hành lễ với Vu Hàn Ngọc.
“Chưởng môn.”
“Ừ, cực khổ rồi.”
Biện Hồng Hi ấm giọng nói: “Chưởng môn đã nghiêm trọng rồi, A Li rất ngoan ngoãn, nếu như không có chuyện gì nữa thì đệ tử xin cáo từ trước.”
Vu Hàn Ngọc gật đầu.
Vu Li biết Biện Hồng Hi phải đi thì vô cùng luyến tiếc: “Tạm biệt ca ca.”
Biện Hồng Hi cũng không nỡ rời xa một tiểu nha đầu đáng yêu như vậy, hắn sờ vào đầu nhỏ của nàng, sau đó quay người rời đi.
Sau khi Biện Hồng Hi rời khỏi đây, Vu Hàn Ngọc cúi đầu nhìn củ cải nhỏ Vu Li: “Con có nguyện ý bái ta làm sư phụ không?”
Vu Li ngẩng đầu lên, nàng chớp mắt suy nghĩ một chút rồi nói: “Con nguyện ý.”
Người này lớn lên đẹp mắt như vậy, vậy thì bạn bè của hắn nhất định cũng rất đẹp, theo bên người hắn biết đâu lại tìm được cha của nàng thì sao.
Suy nghĩ của trẻ con luôn rất đơn giản, tâm nguyện duy nhất của nàng vào lúc này chính là tìm được cha của mình.
Vu Hàn Ngọc thấy Vu Li ngoan như vậy thì để lại một câu nói rồi ngự kiếm rời đi.
“Quay về phòng đi, không được chạy lung tung.”
Vu Li nhìn theo bóng lưng hắn và đáp một tiếng, sau đó nàng co chân chạy về phòng ngủ.
Vu Hàn Ngọc đi tìm đại trưởng lão, người đứng đầu môn phái muốn thu nhận đồ đệ, còn là đồ đệ đầu tiên thì cần phải chuẩn bị đại điển thu đồ. Loại chuyện này không phải là sở trường của hắn, nên phải tìm đại trưởng lão để thương lượng một phen.
Đại trưởng lão là một lão giả có khuôn mặt hiền lành, nay đã hơn năm trăm tuổi.
Từ ngày chưởng môn tiền nhiệm phi thăng và Vu Hàn Ngọc tiếp nhận vị trí chưởng môn cho đến bây giờ, đại trưởng lão vẫn luôn tận tình chiếu cố Vu Hàn Ngọc, chuyện ở trong tông môn cũng không cần hắn phải phí nhiều tâm tư.
Đại sư huynh Biện Hồng Hi của Nam Nhai Tông chính là đồ đệ do đại trưởng lão đích thân chỉ dạy, là một người tài giỏi, mọi chuyện khi qua tay Biện Hồng Hi đều được xử lý một cách hoàn hảo, khiến người khác vô cùng yên tâm.
Vu Hàn Ngọc nói chuyện muốn thu nhận đồ đệ cho đại trưởng lão nghe, ông ấy vô cùng vui mừng.
Bản thân ông thu nhận đệ tử khá muộn, trước đó vẫn luôn khuyên Vu Hàn Ngọc nên thu đồ đệ sớm hơn, chỉ là hắn luôn từ chối, nói là không muốn phân tâm làm chậm trễ quá trình tu luyện.
Hai người thương lượng một phen, cuối cùng quyết định sẽ tổ chức đại điển thu đồ vào ngày sau. Sau khi Vu Hàn Ngọc bàn bạc xong liền quay về Chủ Phong.
Mở cửa phòng ngủ ra, Vu Hàn Ngọc đi từng bước về phía giường ngủ của mình.
Hắn đột nhiên dừng bước, khuôn mặt tối sầm nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang ôm chăn của hắn và ngủ một cách ngon lành trên giường của hắn, Vu Hàn Ngọc mím chặt môi mỏng.
Tính cách của hắn không chỉ lạnh lùng mà còn cực kì ghét ai đó động vào đồ của mình.
Nhưng Vu Li cũng không phải cố ý, rốt cuộc tuổi của nàng còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu chuyện, hơn nữa, mấy căn phòng ở đây lại giống hệt nhau, nàng không chú ý liền đi sai phòng, vừa trèo lên giường đã ngủ thϊếp đi nên đâu có biết chuyện gì nữa.
Vu Hàn Ngọc phải kiềm chế một lúc lâu mới không trực tiếp ném người ra ngoài.
Hắn đưa tay nhấc Vu Li lên và sải bước lớn đi ra khỏi phòng ngủ của mình, sau đó đặt nàng xuống chiếc giường ở phòng sát vách.
Sau khi trở lại phòng liền dùng tịnh vật quyết để làm sạch giường ngủ, lúc bấy giờ Vu Hàn Ngọc mới chịu nằm xuống.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, rõ ràng hắn đã thi chú làm sạch rồi, nhưng đâu đó vẫn thoang thoảng mùi sữa. Vu Hàn Ngọc cảm thấy bực bội trong lòng, hắn ngồi phắt dậy, nhắm mắt lại và bắt đầu tu luyện tĩnh tâm quyết.