Ô La đứng ở cửa ra vào, sợ tới mức tâm can run rẩy, quỳ rạp xuống đất, vái vài cái.
“Tiền bối tha mạng, ta không phải cố ý quấy rầy ngài thanh tu, thật sự là tại kẻ thù truy bắt ta nên vào nhầm đây, cầu ngài tha cho ta một mạng!”
Ô La khái xong nửa ngày không thấy bên trong phát ra tiếng, nàng nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn vào bên trong, nghĩ chẳng lẽ không có ai?
Do dự hồi lâu, Ô La lấy hết can đảm run rẩy đi từng bước một vào bên trong, tính toán tìm tòi đến tột cùng.
Động phủ vô cùng ngắn gọn, vừa nhìn là thấy ngay, cho nên Ô La mới vừa nhìn thấy một bộ bạch y kia liền sững sờ ở tại chỗ.
“Vu, Vu Hàn Ngọc?!”
Nàng không chắc chắn mà kinh hô ra tiếng.
Chỉ thấy Vu Hàn Ngọc nằm ở trên giường, tựa hồ lâm vào hôn mê.
Ô La đứng yên thật lâu sau đó ngơ ngác mà nhìn hắn.
Từ hai trăm năm trước sau khi hắn ngự kiếm rời đi, Ô La liền biết, chính mình xong rồi, nàng yêu một người không thể yêu—— Con trai của đệ nhất chưởng môn Tiên môn - Vu Hàn Ngọc.
Nàng là con gái của tông chủ Ma tông, cùng Vu Hàn Ngọc thân phận cách biệt một trời, nhưng nàng chính là yêu hắn, yêu dung nhan tuấn lãng của hắn, yêu khí chất cao ngạo của hắn.
Nữ nhân ái mộ hắn quá nhiều, vì có thể tiếp cận hắn, Ô La tiến vào Nam Nhai tông, trải qua khảo hạch trở thành đệ tử nội môn, biến thành sư muội của hắn.
Nhưng ai biết người nam nhân này quá mức lạnh lùng, ước chừng một trăm năm, hai người đến lời nói cũng chưa nói qua vài câu, mỗi lần đáp lời đều bị tầm mắt của hắn làm cho đông cứng, vô pháp tiến thêm một bước.
Sau này Ma tông xảy ra chuyện, Ô La bị khẩn cấp triệu hồi, tiếp quản Ma tông, từ đó về sau hai người không quan hệ.
Nhìn Vu Hàn Ngọc nằm yên ở đó, rung động chất chứa trong tim nàng trăm năm rốt cuộc cũng phá tan nhà giam nơi đáy lòng, một cái chớp mắt kia nàng bị tìиɧ ɖu͙© mê tâm trí, muốn cùng hắn có sợi dây ràng buộc.
Đúng lúc nàng bị trọng thương, mà thân thể thuần dương của Vu Hàn Ngọc đối với nữ nhân chính là đại bổ, chỉ cần cùng hắn giao hợp là có thể được lợi, trường kỳ song tu càng có thể nâng cao tu vi của nữ nhân, quả thực chính là một viên linh đan diệu dược, nếu không phải tu vi của Vu Hàn Ngọc cực cao, chỉ sợ sớm đã bị người dòm ngó.
Thời cơ thật tốt, Ô La không có nhịn xuống dụ hoặc, nàng hưng phấn mà cởϊ qυầи áo của Vu Hàn Ngọc, đáng xấu hổ mà trộm nguyên dương của hắn.
Hồi ức của nữ nhân bị bước chân của nam nhân cắt ngang, Vu Hàn Ngọc dẫn theo kiếm đi về phía nàng, trên mũi kiếm máu tươi nhỏ giọt.
“Chúng ta đã từng chặt chẽ mà giao hợp như vậy, ngươi vẫn muốn gϊếŧ ta sao?”
Nữ nhân cười đến mức vũ mị réo rắt thảm thiết.
“Câm mồm! Làm nhiều việc ác, há có thể giữ ngươi!”
Vu Hàn Ngọc chung quy đã bị nàng chọc giận, trong mắt hàm chứa căm giận ngút trời, thanh âm như ngọc thạch va chạm, dễ nghe lại lạnh băng, vô tình vô dục.
“Ha ha ha!”
Nữ nhân ngửa đầu cười to, máu tươi nhiễm hồng cần cổ trắng nõn của nàng.
“Ta làm nhiều việc ác? Ta là gϊếŧ không ít người, làm không ít chuyện xấu, nhưng những người bí cảnh của Nam Nhai tông ngươi đó thật sự không phải ta gϊếŧ.
Vu Hàn Ngọc, những người này của tông phái ta đền mạng cho đệ tử Nam Nhai tông của ngươi còn chưa đủ sao? Ta yêu ngươi a! Sư huynh, ngươi tin ta được không?”
Ô La cười cười, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt.
Nàng chưởng quản Ma tông to như vậy, bao nhiêu người ỷ vào tên tuổi của nàng làm ác? Lại có bao nhiêu chính đạo làm chuyện thương thiên hại lí vu oan ở trên người nàng?
Quá nhiều, thật sự quá nhiều.
Quản không được, cũng không muốn quản
Nàng không dám mơ mộng Vu Hàn Ngọc có thể hạ thủ lưu tình, dù sao nàng cũng sắp chết, chỉ là rốt cuộc ái mộ hắn mấy trăm năm, Ô La chỉ cầu hắn tin chính mình một lần.
Nhưng mà Vu Hàn Ngọc vẫn lạnh lùng mà nhìn nàng, phảng giống như nhìn một thứ đồ vật không đáng nhắc tới.
Nữ nhân cười khổ một tiếng, hoàn toàn đã chết tâm.
Nước mắt xẹt qua gương mặt, Ô La cười đến thê lương.
Được, được lắm.
Hôm nay cùng hắn nói nhiều lời như vậy nàng đã thỏa mãn.
Nhưng không chiếm được thì như thế nào, ta muốn ngươi cuộc đời này đều không thể quên được ta!
Ô La si mê mà nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Sư huynh, ta biết ngươi không yêu ta, thôi, rốt cuộc là ta si tâm vọng tưởng.
Ta sắp chết, không cần ô uế tay ngươi, chỉ nguyện ngươi có thể đối xử tử tế con gái của chúng ta.”
Bước chân của Vu Hàn Ngọc chợt dừng lại, trong lòng lỡ một nhịp, lạnh lùng nói: “Nữ nhi?”
Không có sức lực trả lời hắn nữa, quang mang trong mắt nữ nhân dần dần tiêu tán, nàng si ngốc mà nhìn hắn, muốn đem hắn khắc ở trong lòng, linh hồn.
“Sư huynh...”
Một tiếng nỉ non phiêu tán, ánh sáng trong mắt nữ nhân hoàn toàn tắt, nàng ưu nhã mà tựa lưng vào ghế ngồi, khép lại hai mắt.