Mặc dù Linh Đang ở lại Tử Điền thành cùng Cố Trường Minh bồi dưỡng tình cảm, nhưng Cổ Tiếu Tiếu lại khẩn cấp muốn đi gặp Tĩnh Huyền Phong, nên chỉ nghĩ sẽ tùy tiện mang theo một hai nha hoàn, ngồi xe ngựa đi Đông Thấm Quốc.
Nhưng lại có cái gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng, nàng sau khi chuẩn bị hết mọi thứ mới phát hiện Tĩnh Huyền Phong trước đó đã có lệnh, quân sư như canh gác phạm nhân nhất quyết không cho phép nàng ra khỏi phủ nửa bước, nàng cũng mấy lần thừa dịp trăng mờ gió lớn định trèo tường, nhưng bởi vì không nhìn thấy đường, nên nếu không phải trèo vào hậu viện thì chính là nhảy ra trước cửa, cuối cùng vẫn lại bị quân sư “áp giải” trở về phòng.
Sau nhiều lần thất bại, Cổ Tiếu Tiếu rốt cục cũng hiểu ra một sự kiện, không có Linh Đang bên người nàng giống như mất đi phụ tá đắc lực, mà những nha hoàn còn lại trong phủ đều là nhát gan sợ phiền phức, bị quân sư hai ba câu hù dọa liền hết mực ngoan ngoãn trở thành “Gian tế”.
Bất quá, Linh Đang sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày phải lập gia đình, cầu người không bằng cầu mình, giờ phút này, nàng cầm cây gậy trong tay tính toán từng bước từ tẩm cung đến đại Vương phủ… Hai trăm bốn mươi bảy, hai trăm bốn mươi tám… Lão quản gia đứng lặng một bên nhìn một lát, lại phát hiện Trấn Nam Vương phi trong miệng tựa hồ như đang mặc niệm cái gì đó, hắn lại nhiệt tình đuổi theo hỏi, “Vương phi, ngài lưu loan đâu? Hay là lạc đường ? Có cần tiểu nhân đưa ngài trở về phòng hay không?”
“…” Hai trăm bốn mươi chín! Đáng ghét, lão nhân này đã hỏi nàng đến tận bốn lần rồi, chẳng lẽ Vương phủ chỉ có mỗi một đường này sao? Mỗi lần đều khéo như vậy chạm mặt nàng.
Lão quản gia thấy Cổ Tiếu Tiếu không để ý tới mình lại thưởng nàng không nghe thấy, bám riết không tha tiếp tục đi theo, còn cố ý đề cao giọng hô, “Vương, phi! Ngài này là đang muốn đi đâu a? ! —— “
“Hai trăm năm mươi!” Cổ Tiếu Tiếu quay mặt về phía lão, nhưng vẫn đứng bất động tại chỗ làm ký hiệu, nói ra mấy lời “thấm thía” , “Lão gia gia, ngài có thể đừng tiếp đón ta nữa được hay không? Mỗi lần ta có chuyện ngài đều đến quấy rối là có ý tứ gì?”
Lão quản gia vừa nghe Trấn Nam Vương phi kêu mình gia gia, kinh hãi khoát khoát tay, ủy khuất nói, “Vương phi ngài đây là muốn tiểu nhân chết sớm hay sao a? Tiểu nhân chỉ là thấy ngài cứ đi qua đi lại chỗ này, cho nên mới nghĩ ở bên hầu hạ xem ngài có cần gì thôi…”
“Ân? ! Ta vẫn luôn đi lại quanh chỗ này sao?”
“Đúng vậy, tiểu nhân ở trong sân thay Vương phi pha một ấm trà, chờ ngài đi mệt liền có thể qua nghỉ chân một chút, ha ha “
Cổ Tiếu Tiếu nháy mắt hóa đá, nguyên lai không phải lão nhân vô ý tìm ra, mà do nàng loay hoay tại chỗ.
Nàng linh cơ vừa động! Đúng rồi, lão quản gia tuy rằng có điểm dong dài, nhưng hẳn là không sợ quân sư đe dọa đi? …Cổ Tiếu Tiếu ra vẻ thản nhiên xoa xoa cổ, ” quản gia bá bá thân ái, ngài có thể mang ta đi ra ngoài một chút hay không? Trong viện ta đều đã xem chán…”
“Kia có gì vấn đề!” Lão quản gia sảng khoái đáp ứng, Cổ Tiếu Tiếu trong lòng mừng rỡ, có lối thoát rồi a! … Lão quản gia thấyVương phi hưng phấn không thôi, tức khắc tiến lên từng bước nhiệt tình nói, “Tiểu nhân mang ngươi đến trung viện đi dạo!”
Cổ Tiếu Tiếu nghe vậy trên mặt lại tiu nghỉu, vô lực nói, “Có thể ra khỏi tiền, trung, hậu viện không?”
“Được a, còn có hai nơi là đông, tây biệt viện!”
“…” Cổ Tiếu Tiếu đầu óc có điểm choáng váng, bắt đầu nói hươu nói vượn, “Có thể mang ta ra khỏi phủ được không? Ngài không thể đột phá một lần giống như Thiên ù sao?”
Lời này vừa nói ra, lão quản gia liền vuốt vuốt chòm râu hoa rầm đầy hưng trí, “A, Vương phi cũng biết chơi mạt chược sao?”
Cổ Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm hừ nhẹ nói, “Còn phải nói a, bản phi cũng là cao thủ, thiên hạ vô địch, ngài có nghe qua một câu “Vô địch tịch mịch nhất” chưa? Chính là để nói về ta”
Lão quản gia hai mắt không khỏi sáng ngời, từ khi hắn đi theo Tĩnh Huyền Phong đến Vân thành liền không có cơ hội chơi mạt chược, mặc dù có thời gian nhàn hạ nhưng lại không có bạn hữu, hắn xoa xoa lòng bàn tay đang nổi lên từng trận ngứa ngáy, rồi lại lén lút từ trong áo lấy ra một quân bài mạt chược đưa cho Cổ Tiếu Tiếu, “Ngài có thể biết đây là quân gì sao?”
Cổ Tiếu Tiếu cầm lấy sờ một chút, không hề do dự trả lời, “Tam điều, này cũng không quá khó khăn “
Lão quản gia trừng lớn con mắt, hưng trí bừng bừng nói, “Vương phi đoán thực chuẩn a “
Cổ Tiếu Tiếu đắc chí vui vẻ, lại nói cha mẹ nàng đều thích chơi mạt chược, thời điểm tiểu hài tử nhà người ta ngoạn búp bê, lão ba nàng lại ném cho nàng một bài bộ mạt chược để tự chợi đùa nghịch, còn thuận tiện đưa cho nàng một cái hộp, nói nàng để quân bài vào hộp kín rồi lấy tay đoán xem đồng thời cũng coi như là rèn luyện kiên nhẫn, sau này khi lớn lên, nàng mới biết được đó là chơi bài mạt chược a, ai nha… Tính ra công phu cũng có hơn mười năm , “Sờ đoán” vật đối với nàng mà nói chỉ là trò trẻ con.
Lão quản gia lấm la lấm lét quan sát bốn phía, một tay che ở bên tai Cổ Tiếu Tiếu, thần bí hề hề nhỏ giọng hỏi, “Ba chân thiếu một, Vương phi có muốn vô giúp vui hay không?”
Cổ Tiếu Tiếu mặc dù biết chơi mạt chược nhưng lại đổ không tốt, có điều nàng nháy nháy mắt nhớ ra mình đã thiếu chút nữa quên mất vấn đề mấu chốt, nàng cho dù có thể chạy ra khỏi vương phủ nhưng trên người cũng không có bạc, vừa vặn mượn cơ hội này tay không bắt sói, “Khụ… Bản phi chỉ chơi ăn bạc”
Lão quản gia vui vẻ tới đuôi lông mày cũng nhếch lên gật đầu, “Đương nhiên đương nhiên, không ăn bạc không tính chơi mạt chược, kia tiểu nhân đi gọi người vào bàn a?”
Cổ Tiếu Tiếu đắc ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, “Đi thôi đi thôi, nhớ rõ mang bạc nhiều một chút, nếu không cũng không đủ cho ngài lão thua đâu…”
“Vâng, vâng” lão quản gia cúi đầu khom lưng lên tiếng trả lời mà đi, nói, hắn tiền riêng không ít chính là không có đất để tiêu, cho dù hôm nay đều thua cũng muốn đánh một trận thật thống khoái.
※※ ※
Cổ Tiếu Tiếu cùng ba người lão quản gia ở trong phòng ” chiến đấu đẫm máu hăng hái” suốt hai canh giờ, mà Cổ Tiếu Tiếu hôm nay ra tay thực mạnh, bài có được luôn đủ bộ——
“Hồ, trang, tự sờ xa hoa thất đối” Cổ Tiếu Tiếu lười biếng đẩy bài, nàng đã chơi tới tình trạng kiệt sức, liền xòe tay hường ba người kia đòi tiền, “Thất đối tam phiên, xa hoa vừa lật, tự sờ tứ phiên, tổng cộng bát phiên, mau đưa bạc đây”
Lão quản gia xoa xoa cái trán mồ hôi lạnh, còn lại hai huynh đệ Đại ngưu, Tiểu ngưu đều là mồ hôi chảy ròng ròng, Trấn Nam Vương phi hôm nay muốn gió được gió muốn mưa được mưa, một đường bài lớn bài nhỏ ăn tiền, bọn họ ba người bốc lên toàn bài xấu, mấy túi tiền mồ hôi nước mắt đều lần lượt tháo ra.
Gia đinh đại ngưu đã muốn thua không tìm thấy đường về, hắn ngốc ngốc cười, “Ha ha… Vương phi, có thể nợ lại được không?”
Cổ Tiếu Tiếu trong lòng mừng thầm, hôm nay thắng mấy trăm lượng bạc, hẳn là đủ thuê lượng xe ngựa to rồi, nàng vội ho một tiếng, mặt không chút thay đổi làm khó dễ nói, “Kia không được, đã là dân cờ bạc phải chơi đến thân nhân cũng không nhận, tuyệt không nương tay, mau trả bạc trả bạc”
Lão quản gia đương nhiên hiểu được quy củ trên bàn mạt chược, đành lén lút đưa cho gia đinh Đại ngưu một nén bạc, khó được dịp Vương phi cao hứng, không thể làm mất hưng trí. Bất quá, này cùng ước nguyện thắng bạc ban đầu bắt đầu của hắn có điểm đi ngược lại.
Gia đinh Tiểu ngưu lấy tay áo lau lau mồ hôi, vốn tưởng rằng có thể mượn cơ hội kiếm ăn một phen, không ngờ đến này mắt sáng lại đánh không nổi mắt mù , Trấn Nam Vương phi có thể nói là cao nhân dấu tài, la cao thủ cờ bạc a! Tính sai a tính sai.
Sau một vòng đại chiến, mọi người đang rầm rầm lật bài, lúc này, nha hoàn ở cửa hô lão quản gia một tiếng, lão quản gia đành để mọi người chờ, tức khắc đứng dậy mà đi ——
Cổ Tiếu Tiếu thản nhiên dựa lưng ở trên ghế, thỉnh thoảng còn nghe được hai gã gia đinh đang khe khẽ nói nhỏ, đại khái ý tứ là không có tiền , còn thiếu lão quản gia chút bạc, nghe nói lại còn bán thân cho vương phủ mười năm không thể đi.
… Cổ Tiếu Tiếu trong đầu hiện lên một cái bóng đèn, cơ hội tới? Nàng lệnh gia đinh Đại Ngưu giúp mình châm trà, đợi khi Đại Ngưu tới gần, nàng lập tức bắt lấy tay hắn, Đại Ngưu thấy thế nhất thời đổ mồ hôi lạnh, phù phù một chút quỳ trên mặt đất, không đánh đã khai nói, “Vương phi tha mạng, tiểu nhân chỉ là trong lòng nghĩ đến chuyện chạy trốn, chứ thực chất cũng không dám a…”
“…” Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng khẽ nhếch, không nghĩ qua lại bắt được một kẻ chạy trốn không thành, nàng hòa ái cười, “Ta với ngươi làm chút giao dịch, nếu ngươi đáp ứng, khoản nợ phía trước liền xóa bỏ “
Gia đinh Tiểu Ngưu vừa nghe nói vậy cũng tiến lên, vội vàng chen vào, “Tiểu nhân cũng muốn làm giao dịch!”
“…” Cổ Tiếu Tiếu vừa nghĩ cũng biết, có nhiều người chiếu cố cũng không tệ, nàng hướng hai người vẫy tay ý bảo tiến lên, nhỏ giọng nói ra kế hoạch chạy trốn, còn nói sau khi việc thành sẽ thưởng mỗi người một trăm lượng bạc… Hai gã gia đinh vò đầu bứt tai mắt to trừng mắt nhỏ, “Nhưng Vương gia không cho phép ngài rời khỏi phủ đệ nửa bước, một khi sự tình bại lộ, chúng tiểu nhân tánh mạng khó giữ được “
Cổ Tiếu Tiếu gật gật đầu kích động nói, “Nam tử hán đại trượng phu! Trọng nhất là làm lên nghiệp lớn! Các ngươi chẳng lẽ lại nguyện ý cả đời làm trâu làm ngựa làm hạ nhân cho vương phủ, chứ không nguyện ý cầm một trăm lượng bạc về nhà thú thê sinh tiểu hài tử hay sao?” Nàng dừng một chút lại gật đầu khích lệ, “Mọi chuyện đều có bản phi một người chịu trách nhiệm, các ngươi chẳng lẽ không biết bản phi có Hoàng Thượng che chở sao? Bản phi trong tay có một đạo thánh chỉ, giờ phút này liền ngay cả Vương gia cũng còn phải nghe bản phi chỉ huy, còn nữa nói bản phi là ai? Là thân con dâu của ngôi cửu ngũ chí tôn a! Vương gia cũng chỉ coi là quan lại chẳng lẽ còn dám đắc tội Hoàng Thượng hay sao?”
Gia đinh Đại Ngưu lau mồ hôi, “Nhưng Vương gia là thân nhi tử của Hoàng Thượng, hình như quan hệ so với ngài còn cóđiểm gần hơn…”
Gia đinh Tiểu Ngưu phụ hoạ theo đuôi gật gật đầu, “Đúng vậy, Vương gia tính tình hỏa bạo, còn không phải sẽ chém đầu hai huynh đệ chúng ta…”
Cổ Tiếu Tiếu thấy hai người ấp a ấp úng do dự mãi không quyết, nhất thời vỗ bàn đứng lên, “Nói một câu cho thống khoái! Có đi hay là không “
Đại Ngưu, Tiểu Ngưu liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng kiên định nói, “Đi! —— “
Thèm vào! Còn tưởng rằng toàn lũ nhát gan đâu.
Đợi sau khi ba người bàn bạc kĩ lưỡng, lão quản gia cũng vừa vặn chạy về, vừa xin lỗi vừa định ngồi xuống, đã thấy ba người kia đang đứng dậy, Cổ Tiếu Tiếu nói mệt nhọc, Đại Ngưu nói đã hết ngân lượng, Tiểu Ngưu nói còn bát chưa rửa xong, “Xoát” ! —— toàn bộ tiêu thất.
Lão quản gia chớp chớp ánh mắt, hắn còn cố ý giắt bạc đầy khố chờ gỡ vốn đâu, sao lại tan nhanh như vậy, ô.
Đợi đến nửa đêm, khi bốn bề vắng lặng
Cổ Tiếu Tiếu tìm cái cớ, lệnh nha hoàn giúp nàng đem quần áo phân ra, dài ngắn để riêng hai nơi, nha hoàn tự nhiên làm theo, đợi sau khi thu thập thỏa đáng, nàng thừa dịp nha đầu kia vừa ra khỏi cửa, tức khắc tay chân luống cuống vớ lấy mấy bộ quần áo, ôm hộp châm cứu chuồn ra khỏi phòng… Hai huynh đệ Đại Ngưu, Tiểu Ngưu trên lưng cũng đeo một bọc nhỏ, một cái đầu trâu mặt ngựa quan sát hướng đi bốn phía, một cái hết sức chăm chú nhìn về phía hành lang tìm kiếm một tiểu thân ảnh sẽ tùy thời sẽ xuất hiện.
Vueà thấy Cổ Tiếu Tiếu đến nơi, Đại Ngưu liền vội vàng lại tất cung tất kính tiến lên, vừa muốn hành lễ liền bị Cổ Tiếu Tiếu bắt lấy cổ tay thúc giục, “Đi nhanh đi, thời gian chính là vàng bạc “
Tiếp đó, ba người rón ra rón rén thoát ra hành lang gấp khúc, Tiểu Ngưu nhìn chung quanh ở phía trước dò đường, Đại Ngưu giúp đỡ Cổ Tiếu Tiếu theo sát phía sau, trong khi hạ nhân trong phủ đều đang vù vù ngủ say, ba người cứ như vậy thần không biết quỷ không hay ly khai khỏi vương phủ, tức khắc leo lên mã xa chuẩn bị từ trước chạy như điên ——
Cổ Tiếu Tiếu đến khi ngồi ở trên xe ngựa xóc nảy mới bắt đầu an tâm, nàng lòng còn chút sợ hãi hơi vuốt ngực thuận thuận khí, nói, thật sự là ông trời trợ giúp nàng mà, điều tra sơ qua thấy, Đại Ngưu biết chạy xe ngựa, làm bè gỗ, săn thú, Tiểu Ngưu lại biết nấu ăn, giặt quần áo, này không nghĩ qua lại có thể tìm được hai cái so với nha hoàn còn hoàn hảo hơn, đúng là nô tài toàn năng a.
Cổ Tiếu Tiếu suy nghĩ kỳ quái một mình ngây ngô cười, Tĩnh Huyền Phong! Thân ái ! Ta đến đây, hắc hắc hắc hắc —