Tối "Manh" Xuyên Qua (Xuyên Qua Bị Mù)

Chương 8: Nên ra tay khi có thể ra tay

Sau đó ba, bốn ngày, Tĩnh Huyền Phong rời khỏi vương phủ đi chỉnh đốn kỷ luật quân đội, khiến Cổ Tiếu Tiếu thật ra rất thoải mái, mỗi ngày được hầu hạ ăn uống, đổ mồ hôi có người hỗ trợ tắm rửa, nóng liền có người quạt mát, hơn nữa Vân thành hoa quả chủng loại đa dạng, nàng trừ bỏ điểm nhìn không thấy, quả thực so với thần tiên còn sống sung sướиɠ hơn.

Nàng hé răng ra, Hồng Hạnh liền đem quả nho lột sach vỏ để vào trong miệng nàng, giờ phút này, Cổ Tiếu Tiếu thảnh thơi ngồi ở dưới gốc đại thụ hóng mát, “Ai… Nếu có hạng mục giải trí thích hợp cho người mù thì càng thoải mái…” (bịtt mắt bắt dê a, bất quá tỉ ko cần bịtt XD)

“Vương phi chỉ là tạm thời không nhìn thấy, ngày sau nhất định hội tốt lại” Hòng Hạnh lần đầu tiếp xúc với Cổ Tiếu Tiếu, cho rằng nàng là quái nhân, mà sau khi thường xuyên qua lại tiếp xúc, kết luận Vương phi quả thật là quái nhân.

Cổ Tiếu Tiếu thờ ơ nằm trên ghế, nàng không muốn nói cho người khác chân tướng, trước cứ như vậy cho qua đi.

Lúc này nàng nghe được một loạt tiếng bước chân tề xoát hướng chính mình tới gần, chỉ chốc lát sau, thị vệ trưởng chạy bộ tiến lên, hành lễ quân sự mới nói: “Bẩm báo Vương phi, Vương gia thỉnh ngài đi đến quân doanh một chuyến.”

Cổ Tiếu Tiếu mày nhăn một cái ngồi dậy, “Có biết Vương gia bảo ta đi làm chuyện gì không?”

“Thuộc hạ không biết, cỗ kiệu đã nâng đến, Vương gia chỉ nói thỉnh ngài thay triều phục chính thống xong lập tức đến” thị vệ trưởng sau khi nói lưu loát rõ ràng xong, lập tức đứng ở một bên chờ, “Vương gia còn hạ lênh, cho ngài một canh giờ chuẩn bị, nếu tói muộn liền xử trí theo quân pháp.”

“….” Cổ Tiếu Tiếu bất đắc dĩ thở dài, tự mình an ủi nói, khẳng định hắn là rất nhớ nàng.

Hồng Hạnh vừa nghe Vương gia có lệnh , cấp bách nâng Cổ Tiếu Tiếu dậy bước nhanh về hướng phòng, Cổ Tiếu Tiếu vung tay bất mãn nói, “Gấp cái gì nha, muộn là đặc quyền của nữ nhân.”

“Quân lệnh như núi, Vương phi đừng không thèm để ý việc này, theo nô tỳ biết, binh lính không tuân thủ bị Vương gia tù hình ngay tại chỗ nhiều đêm không xuể, Vương gia mang binh đánh giặc lấy quân ký nghiêm minh nổi tiếng xa gần ”

“A? Còn có việc này….” Cổ Tiếu Tiếu nhổ phụt hạt nho trong miệng, nắm tay Hồng Hạnh chạy như điên, “Mau, mau, mau, thời gian chính là sinh mệnh.”

———Đợi sau khi rửa mặt chải đầu, Cổ Tiếu Tiếu một thân hoàng gia lễ bào trong ba tầng ngoài ba tầng, tay kéo mũ phượng mười cân lễn cỗ kiệu, tám người khiêng kiệu tức khắc nâng lên một đường hướng ra ngoài Vương phủ chạy đi ————

Cổ Tiếu Tiếu ngồi ở trong kiệu liền ngồi vào chỗ tốt nhất, nóng tới lè lưỡi, nàng đánh giá hiện tại nhiêt độ ít nhất phải trên dưới 40 độ, mồ hôi theo hai má chảy xuống, nhưng nàng sợ làm hỏng trang điểm, đành lấy tay quạt quạt bên ngoài, không khỏi nghiến răng nghiến lợi phát tiết nói,

“Ngoài 37 độ quốc gia đã cho nghỉ a, Tĩnh Huyền Phong nguơi cái đồ biếи ŧɦái ”

Nhanh như chớp, đoàn người rốt cục trong thời gian quy định đứng ngoài tường thành quân doanh, Tĩnh Huyền Phong thân mặc long bào chiến giáp đứng lặng phía trên tường thành cao nhất, vẻ mặt nghiêm nghị như một pho tượng.

Mà Cổ Tiếu Tiếu ngay cả khẩu khí còn chưa kịp suyễn, đã bị Hồng Hạnh nâng đi lên một trăm bậc đá, nàng nhớ rõ hồi trước khi chơi xuân leo núi mệt mỏi quá, nàng liền từ từ nhắm hai mắt lại, nghĩ mình không nhìn thấy bậc thang sẽ bất tri bất giác đi đên đỉnh núi, nàng còn đem hảo phương pháp này dạy cho mấy ban học khác, làm cho vài người lầm đường lạc lối, cuối cùng tạo thành sự kiện hai ngã ba lăn thảm khốc.

Tĩnh Huyền Phong tiến lên từng bước tiếp nhận tay Cổ Tiếu Tiếu, thấy nàng trán mồ hôi đầm đìa mâu trung không khỏi dịu đi đôi chút, tức khắc khóe miệng liền mở, trịnh trọng nói, “Quân lính bốn năm chưa về cố hương, khó tránh khỏi có loại tình cảm nhớ nhà, mặc dù không có người nào dám ở trước mặt bổn vương nói, nhưng bổn vương biết được họ gần đây vì thế sự buồn bực không ít, ngươi nghĩ biện pháp trấn an một chút.”

“Ta ta ta ?!” Cổ Tiếu Tiếu nhất thời chỉ vào mũi mình, thất kinh nói, “Tức giận nhỏ gộp lại thành tức giận lớn, ngài cũng quá coi trọng ta rồi, ta ngay cả bài khóa đều không niệm ra hồn, làm sapleen tiếng trấn an được a”

Tĩnh Huyền Phong giờ phút này không có nửa điểm vui đùa, quân tâm không ổn, tất tạo thành loạn, hắn thân là tam quân thống soái mặc dù có thể hạ mệnh lệnh cứng nhắc, nhưng đối với việc ổn định quân tâm mà nói đều không phải là thượng sách.

“Ngươi vốn là Trấn Nam Vương phi, cũng nên vì bổn phận, đây là mệnh lệnh “

Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy dưới đài ồn ào huyên náo tất cả đều là người, nàng không khỏi nuốt nuốt nước miếng, “Phía dưới có bao nhiêu người?”

“Năm vạn người”

“…” Lưu Đức Hoa cũng chưa phải nói trước nhiều người như nàng a.

“Có bản thảo diễn thuyết không? Đại ý nói gì?”

“Tự nói ”

“…” Này không phải vô nghĩa sao? Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy dưới đài cao đã dần dần bị vây bởi trạng thái im lặng, nàng khẩn trương thở phào nhẹ nhõm, lại bắt chước tư thế lãnh đạo quốc gia nói chuyện, “Alo…”

“Câm miệng! Ngươi lại nói hươu nói vượn, bổn vuơng thực không khách khí “

Cổ Tiếu Tiếu khẩn trương tới sắp khóc, đừng nói nàng là người mù, cho dù là thời điểm chưa mù trong lúc bị gọi lên trả lời, đối mặt với ba mươi mấy bạn trong lớp còn đỏ mặt, huống hồ là năm mươi vạn người, đó là loại trường hợp đồ sộ nào a.

Tĩnh Huyền Phong lấy khuỷu tay huých lưng nàng một chút, ý bảo nàng mau mau nói chuyện, Cổ Tiếu Tiếu ủy khuất bĩu môi, đâm lao phải theo lao, đi về phía trước ba bước, chỉ nghe dưới đài tiếng kim loại kéo dài không dứt vang lên, “Binh lách cách bang” từng loạt từng loạt quỳ xuống đất hành lễ, “Cung nghênh Trấn nam Vương phi vào thành——-”

Cổ Tiếu Tiếu hai chân thẳng như chuột rút, sợ tới mức mồ hôi lạnh rơi ròng ròng, lúc này thật đúng là không còn thấỵ nóng , Tĩnh Huyền Phong hai tay hoàn ngực ngồi vào ghế, yên lặng nhìn chăm chú Cổ Tiếu Tiếu bóng dáng lạnh run…. “Có gì đáng sợ ? Người cũng nhìn không thấy “

“Chính là vì nhìn không thấy, ta chỉ sợ năm vạn ám tiễn đem ta đυ.c thành tổ ong vò vẽ” Cổ Tiếu Tiếu một hồi bi ai giãy dụa nói, “Thân ái, lệnh lang, lão công, nam nhân của ta, ngài đừng bắt ta nói chuyện đi…Ô…ô”

Tĩnh Huyền Phong nghe đến cuối một đồng từ ngữ xuôi tai loạn thất bát tao mới hiểu, không khỏi nhẹ giọng cười, “Đừng kéo dài thời gian, nam nhân của ngươi đang ở phía sau thay ngươi tọa trấn đây, mau xuất ra mấy lời ngươi ngày thường hay nói ấy, lớn tiếng giảng.”

…..Cổ Tiếu Tiếu thấy xin giúp đỡ không có hiệu quả, nơm nớp lo sợ quay về phía binh lính, nàng vội ho một tiếng, nhắm chặt hai mắt, hai tay trụ lại khàn cả giọng hô lớn, “Binh lính anh dũng vô địch! Vì bảo hộ thê nhi già trẻ trong nhà, các ngươi vất vả rồi——“

Lời này vừa nói ra, mọi nơi im lặng một mảnh, bọn lính nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ, mà Tĩnh Huyền Phong vừa nghe lời này tức giận đến hộc máu, thứ binh lính phải bảo vệ là lãnh thổ triều đại, lời này nói ra không phải quá mất khí thế hoàng gia đi.

Cổ Tiếu Tiếu mân mím môi, cảm giác tim đập đều nhanh ngừng, này thật xấu hổ giống như sau khi hát một bài không có ai thèm vỗ tay.

“Ta còn chưa giáo ngươi nói cái gì đâu!” Tĩnh Huyền Phong nguyên bản là muốn thử nàng, kỳ thật muôn giảng nội dung như thế nào hắn sớm đã nghĩ hảo, chỉ vì chính hắn từng định ra quy củ: không có trận chiến nào không có tai ương, không thể tùy liên dùng ngân lượng. Mà lần này, Tĩnh Huyền Phong chủ yếu là mượn tiếng Cổ Tiếu Tiếu trấn an quân tâm, nếu không đành phải dùng ngân lượng (thật ra nguyên bàn không có cụm này, cơ mà ta sợ mọi muôi thấy khó hỉu, nên thêm vào, đừng mắng ta hồ ngôn loạn ngữ như Tiếu tỉ a) ,lúc này thực bị nàng khiến cho mất mặt.

“Chờ, còn chưa nói hết đâu!” Cổ Tiếu Tiếu không phục nhỏ giọng cãi lại.

“Nguoi còn dám nói? ! Ta một đao…”

“Hư…”

Nàng tức khắc đánh gãy lời nói Tĩnh Huyền Phong, nói, nàng cả đời sợ nhất tẻ ngắt, cũng vội ho một tiếng, bắt cứ giá nào ! Thật sự không được liền đem biện pháp sửa trị nàng dọc theo đường đi của Tĩnh Huyền Phong đổi thành phiến tình bản, một lần nữa suy diễn… Nghĩ vậy, nàng như ăn phải gan hùm bắt đầu lừa dối:

“Khụ khụ! Bản phi cũng không phải nữ nhân hội giảng đạo lí lớn, nhưng có thể hiểu được tâm tình nhớ nhà của mọi người, Vân thành mùa hè nóng bức quả thật làm người ta khó chịu, khả bản phi trong lòng có lời muốn nói, Trấn Nam vương cùng bản phi trong ngày thành hôn liền khẩn trương chạy về Vân thành, Vương gia vì tiết kiệm đường xá sớm ngày trở về, thế nhưng không quản mạng theo tân hôn thê tử trèo đèo lội suối bôn ba vất vả, mà vừa đến Vân thành liền dấn thân vào trong quân doanh, mọi người đều biết , Trấn Nam vương năm nay hai mươi ba tuổi, có lẽ tuổi còn nhỏ hơn các vị, Vương gia hồi kinh ba ngày cùng Hoàng thượng không gặp quá lần thứ hai, đề tài trừ bỏ quân sự chính là quốc sự, trở về sau, hắn tức khắc mặc kệ tân hôn thê tử, lại cố tình vì cảm xúc của các vị mà nghĩ tới ta còn có chỗ sử dụng, Vương gia cùng chư vị đồng cam cộng khổ, có thể nói dụng tâm lương khổ…”

Cổ Tiếu Tiếu hoãn khẩu khí, thật sâu cúi đầu, “Coi như là một nữ nhân không biết nặng nhẹ càu nhàu đi, hy vọng chư vị truớc sau như một đi theo Trấn Nam vương, mọi người có yên ổn, mới có hạnh phúc tiều gia, Cổ Tiểu Tiểu lúc này xin đa tạ”

… Cổ Tiếu Tiếu lên tiếng xong đợi một lát, dưới đài như trước bình tĩnh không tiếng động, mồ hôi khẩn trương “Tí tách ti tách tháp”rơi trên mặt đất, nếu không vỗ tay, nàng cũng thật không còn gì để nói…

Làm nàng giật minh tới sắp té xỉu, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc rung núi động biển của năm vạn quân sĩ vang lên, mà sĩ khí binh lính chưạ từng có tăng vọt, “Thề sống chết đi theo Trấn Nam vương, vì lãnh thồ nước nhà mà chiến đấu, cúc cung tận tụy đến chết

——” khẩu hiệu không dứt bên tai quanh quẩn ở trong sơn cốc, thanh thế lớn giống như kinh đào hãi lãng——

Kết quả ngoài ý muốn làm Tĩnh Huyền Phong không khỏi toát mồ hôi lạnh, hắn ở giữa quan vọng thai đứng dậy phất tay kêu gọi vạn chúng, dưới đài năm vạn người lại nhiệt huyết sôi trào, lấy khí thế nuốt núi ăn sông giơ lên giáo có dây tua đỏ hướng Trấn Nam vuơng chào, trong đó có đủ binh linh biểu hiện càng khoa trương, thậm chí ở trong trăm mối cảm xúc ngổn ngang, dưới tình huống lệ sái đương trường.

Tĩnh Huyền Phong miệng động môi bất động nhỏ giọng nói, “Ngươi có biết mấy câu nói đó, tiết kiệm bao nhiêu ngân lượng trong quốc khố không?”

Cổ Tiếu Tiếu ngoài cười nhưng trong không cười huớng dưới đài vẫy,

“Năm vạn lượng?”

“Năm trăm vạn lượng “

Cổ Tiếu Tiếu một hơi không kiềm đươc thiếu chút nữa hét lên. “Ta nói nhiều lời nói dối như vậy, chia hoa hồng cho ta!”

“Vì triền đình chính là vì Hoàng Thượng, vì Hoàng Thượng chính là bổn phận cua nguơi, mà người trong nhà đừng so đo như vậy, còn nữa nói, ngươi cái tiểu manh nhi cũng không chỗ tiêu bạc đi “

“…”đây là nguời nào a , chắng lẽ mù không được phép tiêu bạc sao?! Trịnh Huyền Phong cũng thật không phải này nọ.

Tiếng hoan hô chợt đình chỉ, đột nhiên đều nhịp đổi thành tinh sắc bản, “Thân đi—–mau thân đi—— (là thân thiết, kỉu như hôn đi ý)

Tĩnh Huyền Phong xấu hố cười cười, đột nhiên lại nhìn về phía quân sư, chi thấy tấm biển ghi “Thân đi” trọng taỵ quân sư còn chưa tới kịp buòng, quân sư hắc hắc ngây ngô cười, vội vàng đem tấm biển vo thành một đoàn nhét vào miệng nhai nhai, (đến khổ)

Khả âm điệu ồn ào dưới đài càng ngày càng cao, tựa hồ đã đến tình trạng không thể vãn hồi… Tĩnh Huyền Phong hơi hơi nhíu mi nhìn về phía Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu Tiếu vẫn như trước hưng phấn đắm chìm trong tiếng hoan hô cua vạn chúng, mặc dù không nhìn tới có bao nhiêu hùng vĩ, nhưng nghe nghe cũng rất đã nghiền.

Tĩnh Huyền Phong đem tâm nhất thành, đột nhiên nâng hai má Cổ Tiếu Tiếu lên hôn môi nàng….Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng cứng đờ, trước mặt nhiều người như vậy hôn môi?…Rất lưu manh!

Tĩnh Huyền Phong định làm bộ dáng hôn nhẹ rồi cho qua, nhưng rồi cảm giác môi chạm môi làm hắn thất thần một lát….Lưỡi nóng bỏng không kiên nhẫn tiến vào trong miệng nàng, Cổ Tiếu Tiếu ngốc hồ hồ nháy mắt mấy cái, theo bản năng dùng đầu lưỡi ngăn cản, nhưng Tĩnh Huyền phong bá đạo cường thế không cho nàng một chút đường sống trốn tránh, lưỡi cùng lưỡi trong lúc hỗn loạn triền miên cùng một chỗ, tinh tế va chạm tựa hồ như nhen nhóm lên một ngọn lửa, cứ như vậy, hôn thật lâu, thật lâu….

Từ xa nhìn lại, thân ảnh một đôi vợ chồng ôm nhau triền miên, tuyệt vời như bức họa ẩn hiện trên chỗ cao nhất của Vân thành——-