“Đấy là di ngôn của nhà ngươi à?”
Ánh mắt lạnh lẽo và xa lạ của Phượng Ngân khiến Quý cười khổ một cái.
“Nói thì hay lắm, nhìn lại mình đi cái đồ nửa người nửa chó! Đã thế lại còn cầm cái lưỡi liềm to chà bá nữa chứ? Định hóa trang thần chết à?”
Anh chàng vừa nói linh tinh, vừa rút bùa ra thủ sẵn ở tay, vừa khom mình xuống thủ thế.
Phượng Ngân hiện tại có hai lỗ tai thú trên đỉnh đầu, hình như là tai chó sói. Tuy mặt vẫn nhận ra là mặt người, nhưng đã có một lớp lông đen trải dài từ má xuống đến tận cần cổ. Ngón tay, ngón chân đều mọc ra những móng vuốt dài, sắc lẻm. Mỗi lần cô nàng nói chuyện đều để lộ hai hàm răng nanh dài, nhọn hoắt.
Hình dáng hiện tại của Phượng Ngân làm Điền Quý nhớ đến cái hình thù quái vật của Trịnh Thanh Loan – Lục Thần biến.
Điền Quý giơ tay ra trước, nói:
“Khoan đã...”
“Chuyện gì?”
Phượng Ngân kéo lưỡi liềm lên đất, làm tóe ra cả những tia lửa. Song cô nàng lại không tiếp tục tấn công, mà chờ cho anh chàng nói nốt câu định nói.
Điều này khiến Điền Quý thở phào.
Ít ra, vẫn còn có thể nói chuyện được.
Anh chàng hắng giọng một cái, bảo:
“Thì... trời đánh còn tránh bữa ăn. Cô để tôi lấp cái hố kia lại, rồi vệ sinh cá nhân đã. Chứ đánh nhau mà thế này... ai mà chịu nổi?”
“Quả đúng như chị Loan đã dặn, nhà ngươi hở tí ra là lại giả ngây giả ngô!”
Phượng Ngân quát lên một tiếng, sau đó lưỡi liềm đã bổ thẳng vào lưng con Bát Long Cẩu.
Bành!
Ánh đao từ dưới đất vọt lên, tua tủa như hàm cá mập, éo cho cô nàng phải lui lại. Con Bát Long Cẩu chỉ chờ có thể, cong chân lên chạy thẳng về phía ngọn đồi.
Điền Quý nhăn răng cười, bảo:
“Đến con Bát Long Cẩu còn xuống tay thì chắc thằng Quý này khó mà được khoan hồng rồi.”
Anh chàng bẻ cổ, đoạn nói:
“Đi với nhau lâu như thế, mà chưa đánh được trận nào tử tế nhỉ? Sao? Đánh chứ?”
“Đừng tỏ ra thân thiết thế! Ai đi đâu với nhà ngươi?”
Phượng Ngân vung lưỡi liềm một cái, chấn gãy hết đống bóng đao, sẵng giọng.
Điền Quý nhún vai, bảo:
“Rồi. Rồi. Cô thắng. Không quen biết. Dễ xuống tay hơn.”
Vừa nói dứt lời, thì lưỡi liêm đao của Phượng Ngân đã đánh tới, nhè ngay cái cổ anh chàng mà phạt.
Song, cơ thể Điền Quý lại tự động giật bắn một cái, bắn vọt sang ngang, cùng hướng với đòn chém của Phượng Ngân.
Chém trượt một đòn, song cô nàng như đã liệu trước được, lại xách liêm đao lên bổ tiếp. Lưỡi hái của cô nàng nhanh bao nhiêu, thì chuyển động của anh chàng lại nhanh bấy nhiêu, cố làm sao cũng không thu hẹp được khoảng cách giữa anh chàng và lưỡi đao. Mặc cho Phượng Ngân hết bổ trái lại chém phải, Điền Quý vẫn luôn có thể tránh thoát được, hệt như một con lươn trơn tuột.
“Đánh đã chưa?”
Tuy Phượng Ngân đánh không trúng, nhưng bị quăng quật như miếng giẻ rách cũng chẳng thích thú gì cho lắm. Điền Quý vung tay một cái, từ dưới đất chợt phóng ra mấy chục sợi tơ vàng, luồn lách khóa cứng các kẽ tay kẽ chân Phượng Ngân lại.
Cô nàng giằng một cái, quá nửa số tơ đã bị giật đứt. Điền Quý nghe tiếng tơ đứt phừn phựt mà lạnh cả người, cứ theo ánh mắt mà đoán thì biết, chỉ cần lấy lại tự do, thằng đầu tiên mà Phượng Ngân chém chắc chắn là anh chàng. Hai tay Điền Quý vừa chắp vào nhau, tức thì tơ vàng bắn ra chi chít, trói chặt Phượng Ngân lại như người ta gói bánh tét vậy.
“Sống rồi.”
Anh chàng ngồi phịch xuống, thở ra một hơi, đoạn vừa cười vừa hỏi:
“Sao, lạnh cái đầu lại để nói chuyện chưa?”
Phượng Ngân hé miệng như muốn nói gì đó, thế rồi bỗng ghé răng, giằng đứt toạc cả đống tơ vàng. Cô nàng lại gồng đứt cả đống tơ còn lại, sau đó kéo liêm đao về sau, giật mạnh một cái.
Tức thì, cả người Điền Quý không chịu khống chế, bị nhấc bổng lên không, bay thẳng về phía cô nàng. Anh chàng vung chân múa tay, không khác gì con cá bị người ta giật lên khỏi mặt nước.
Rầm!
Ngực anh chàng trúng một đấm nặng, bay ngược ra sau như cục giấy lộn, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất rồi nằm bẹp dí một đống.
Điền Quý nôn ra một bãi máu, đầu váng ong ong vì hứng cú gậy ông đập lưng ông nhừ tử. Anh chàng cố gượng dậy, nghe tiếng xương kêu răng rắc, đau đến độ thở không ra hơi.
“Xem thường... cô rồi...”
Điền Quý quệt máu, lấy chai thuốc nước bọt Giả Chan ra tu một ngụm.
Phượng Ngân không thèm đáp, đưa tay vơ vào lưỡi liêm đao, giật ra một đống tơ trong suốt, quăng xuống đất.
Anh chàng loạng choạng đứng dậy, mặt méo xẹo. Nước bọt Giả Chan đúng là có thể hồi phục lại những chỗ bị thương, nhưng cơn đau là phản ứng tự nhiên của não thì nước thuốc này chịu chết, thành ra đến giờ Điền Quý vẫn còn hụt hơi. Anh chàng ngó bộ vuốt của Phượng Ngân, đoạn hỏi:
“Thế... sao không móc đứt cuống họng tôi ngay vừa rồi?”
Cô nàng đáp, giọng lạnh tanh:
“Nhà ngươi cũng có thể gϊếŧ ta ngay lúc nãy, cớ gì không ra tay?”
“Vì tôi là một thằng ngu... chắc vậy...”
Điền Quý nhún vai một cái.
Phượng Ngân nhíu mày một cái, đoạn lắc đầu, vung mạnh lưỡi hái trong tay, nói:
“Đừng hòng giả nhân giả nghĩa, giả ngây giả ngơ trước mặt ta nữa. Ban nãy không lấy mạng nhà ngươi thì giờ đã hòa nhau, chiêu tiếp theo... cẩn thận cái đầu đấy.”
Anh chàng giơ tay ra, nói:
“Gượm đã! Cho tôi hỏi lại một câu trước khi tôi toi đời: chị cô dặn cô tôi là thằng suốt ngày giả ngây giả dại?”
“Chẳng nhẽ nhà ngươi không phải người như thế sao?”
Phượng Ngân cười khẩy, trong ánh mắt lạnh lẽo giờ còn có thêm ba phần khinh bỉ.
Điền Quý bước lui lại một bước, cặp mắt nheo lại, hỏi:
“Cô có biết từ mười năm trước chị cô đã chết rồi không?”
“Nói láo!”
Phượng Ngân vung lưỡi hái lên, sẵng giọng. Ánh mắt cô nàng ác liệt, hoang dại, khát máu và lạnh lùng, hệt như ánh mắt của một con sói trong đêm tối thảo nguyên.
Điền Quý đảo mắt, nói tiếp:
“Gượm đã nào. Chả nhẽ cô không thấy lạ à? Cô đã thấy chị mình bỏ khẩu trang xuống chưa?”
“Nhà ngươi hỏi những chuyện này để làm gì? Muốn kéo dài thời gian cho con chó kia hả?”
“Gì mà cứ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thế? Tôi là người sắp đi chết ở đây, tôi không vội thì thôi, cô vội cái gì? Cô nổi cáu tức là chưa nhìn thấy?”
Anh chàng lại nói tiếp.
Phượng Ngân chặc lưỡi một cái, đáp:
“Rồi!”
Giọng cô nàng cho thấy rõ ràng Phượng Ngân đã hơi bực mình trước đống câu hỏi của Điền Quý.
Anh chàng nghe xong, mắt đảo như rang lạc, giống như đã nghĩ đến điều gì đấy then chốt. Điền Quý hắng giọng, lại hỏi:
“Thế chả nhẽ cô không thấy lạ khi chị cô mất một phần tư khuôn mặt, lộ ra cả xương như thế à?”
“Để nhà ngươi nửa ngày trời, còn tưởng mồm mép thế nào. Té ra thủ đoạn chia rẽ của nhà ngươi chỉ đến thế thôi.”
Phượng Ngân cười khẩy, vung thanh liêm đao nghe vù một cái, đoạn gằn giọng:
“Đừng có mà dùng ba cái trò dối trá rẻ tiền ấy để chia rẽ chị em ta nữa. Mặt chị ta có bị làm sao đâu?”
“Đã rõ!”
Điền Quý vỗ tay vào nhau, cười lạnh.
Dứt lời thì lưỡi hái của Phượng Ngân đã đánh xồ tới, chỉ chầu chực bổ thẳng vào đỉnh đầu anh chàng.
Lưỡi hái này chém đứt được cả linh lực và trận pháp của Điền Quý, lại thêm sức mạnh kinh hồn của cô nàng dưới hình dáng Lục Thần biến, khiến cú đánh này trở nên càng chết người. Điền Quý có thể chắc chắn, nếu như không cản được Phượng Ngân, thì sẽ có một màn bổ dưa hấu ngay ở quả đồi với cây thị vẹo này.
Coong!
Lưỡi hái của Phượng Ngân bị chặn đứng thật.
Trước mặt Điền Quý, hiện giờ đang có một người mặc giáp trụ thời cổ, che kín toàn thân đứng chắn. Kẻ thần bí này cao phải hơn hai mét, cả người tỏa ra ánh sáng màu lục nhè nhẹ, một thứ huỳnh quang không xuất hiện trên người người sống, mà chỉ có ở những linh hồn.
Một âm binh.
Điền Quý nói:
“Bác à, lần sau làm ăn nhanh nhẹn lên giúp cháu được không? Chậm nửa giây thôi là thằng cháu bác có một suất lên ngắm mông gà rồi đấy.”
Không có lời đáp lại, bởi “ông bác” không hề xuất hiện, cũng không ném mảnh giấy nào vào mặt anh chàng cả.
“Giờ là đánh hiệp hai này!”
Điền Quý cười hềnh hệch, đoạn ném một lá bùa về phía anh âm binh trước mặt mình. Lá bùa bốc cháy giữa không trung, sau đó hóa thành hai tia sáng, bay đến bàn tay của hồn ma. Gã âm binh cao to nắm hai bàn tay lại, hai luồng sáng đã hóa thành một cặp song giản màu vàng, tổng cộng có chín đốt.
Anh chàng lại ném thêm hai lá bùa nữa, rồi ngồi thụp xuống , lầm rầm đọc mấy câu chú ngữ.
Dưới sự chỉ huy của Điền Quý, âm binh vung đôi giản lên, đánh về phía đối thủ. Qua cặp mắt của gã âm binh, anh chàng có thể thấy rõ mồn một Phượng Ngân nhảy lui ra sau, đoạn vung liêm đao lên đánh trả.
Thế nhưng, lưỡi hái của cô nàng vừa đánh vào giáp trụ của âm binh này là bị dội ngược lại ngay, không đâm hay cứa vào nổi một li một tí nào cả.
Điền Quý lại tiếp tục cho âm binh xông tới, vung ngọn giản lên đánh túi bụi. Âm binh vừa không sợ đau, vừa có giáp trụ kiên cố, lại không ngừng được các loại trận pháp của Điền Quý trợ chiến, thành ra áp đảo được Phượng Ngân không đánh trả lại nổi.
Cô nàng dường như cũng đã nhận ra mấu chốt của vấn đề. Chỉ thấy Phượng Ngân hé miệng, cắn vào thân lưỡi liềm, rồi khom người chạy bằng cả bốn chi. Cô nàng phóng mình một cái, tay vin lấy giáp vai, chân đạp lên giáp eo của gã âm binh mà lấy đà, lao vυ't lên không. Phượng Ngân lại lấy mặt âm binh làm điểm đặt chân tiếp theo, nhún mình một cái, dễ dàng vượt qua tường chắn là vị âm binh mà bắn về phía Điền Quý như một hòn đạn.
Anh chàng không ngờ người như Phượng Ngân lại chịu di chuyển như con vật như vậy, thành ra không kịp đề phòng. Lúc này, cô nàng đã chạy đến sát sườn, lưỡi hái to oạch chỉ cách cổ Điền Quý non nửa mét. Không đến ba giây đồng hồ, nếu anh chàng còn không đánh bạt được Phượng Ngân ra, thì cái cổ thể nào cũng bị gặt mất.