Đất Ma

Chương 53: Quán rượu trên sông

Hai người ra khỏi quán trọ Hương Rừng, đoạn đi về phía đường lớn. Bấy giờ, ánh nắng cuối ngày đã ở phía xa xa, chuẩn bị khuất sau những rặng đồi. Điền Quý hít một hơi dài, mùi khói bếp từ các xóm truyền vào khoang mũi, khiến anh chàng bất giác cảm thấy khoan khoái hơn một chút.

“Này. Đi đâu đấy?”

Phượng Ngân nhỏ giọng, hỏi.

Điền Quý khịt mũi, đáp:

“Yên tâm, lần này không dẫn cô đến chỗ toàn ma với quỷ đâu mà lo.”

Hai người đi mãi, đi mãi, đến tận lúc ra đến bờ sông thì trăng đã lấp ló trong những ánh mây vương nắng tàn. Điền Quý chỉ tay về phía trước, bảo:

“Xem. Đến rồi đấy.”

Bên bờ sông, có một cái cầu cảng bằng gỗ, trên bày nào là vỉ nướng, nào là bếp than. Mùi đồ ăn chín tới theo cái quạt nan tre trong tay đầu bếp phả ra tận đường đi bộ, ngửi thôi mà như cảm thấy được cả hương vị món ăn tan ra nơi đầu lưỡi.

Điền Quý dẫn Phượng Ngân đi đến trước nhà bếp, gọi:

“Cụ ơi, có bạn anh Bắc đến làm khách này.”

Lão đầu bếp lấy ngón tay cáu đầy dầu mở đen ngòm ngoáy lỗ tai, đoạn quay về phía hai người. Lão tháo cái mũ xuống, khiến những lọn tóc dài và thưa xòa xuống trước mặt. Lão giương cặp mắt vàng khè, không có con ngươi ra ngó chòng chọc cả hai, đoạn vừa nói, vừa lấy tay kỳ ghét ở má:

“Hai người phỏng? Thế lên con thuyền thúng thứ bảy, tao sẽ mang đủ món ra cho mà xơi.”

“Thế thì xin cảm ơn cụ.”

Điền Quý vừa nói, vừa lấy một bộ áo quan, một con cá chép, tất cả đều là vàng mã ra đưa cho ông cụ. Lão cười nấc lên, bảo:

“Tốt. Thằng ranh này biết điều đấy. Giờ cút lên thuyền đi đừng có đứng đây làm phiền tao nữa.”

Anh chàng không ngờ lão này câu trước vừa khen, câu sau đã chửi, nên ngẩn tò te ra. Phượng Ngân vội vàng kéo tay Điền Quý, chạy về phía bờ sông.

Chỗ cầu tàu neo đậu cơ man không biết bao nhiêu là thuyền. Thuyền lớn thì cỡ con thuyền đánh cá công nghiệp, mà nhỏ thì có mấy con thuyền thúng chỉ vừa một người khoanh chân. Điền Quý và Phượng Ngân tìm đúng cái ô tàu số bảy, rồi trèo xuống con thuyền thúng đậu ở đấy. Con thuyền chòng chành trên sóng nước một hồi, rồi ổn định lại.

Hai người vừa an vị, thì cái đèn dầu đặt ở giữa thuyền bỗng tự nổi lửa. Ngọn lửa màu xám cháy âm ỉ, âm ỉ trên dòng sông vắng ngắt như tờ mang lại một cảm giác rất quỷ quái.

Phượng Ngân ngó chừng xung quanh, rồi thấp giọng hỏi:

“Này... ông cụ ấy là ma à?”

“Bậy. Báng bổ. Cụ ấy là Táo quân ở khu này đấy.”

Điền Quý đáp.

“Ông Táo? Thế nhưng sao lại phải đứng đây mở quán làm ăn như thế?”

Phượng Ngân trố mắt, nhìn anh chàng.

“Người ta kiếm thêm ngoài giờ. Chứ một năm chỉ lên trời một vụ thì có mà đói rã họng ra ấy. Cái thời buổi cô Tấm còn mở công ty làm dọn dẹp nữa mà.”

Điền Quý vừa dứt câu, thì trên cầu tàu đã có tiếng con gái trong veo cất lên.

“Em chào hai anh chị ạ. Anh chị cần dùng thứ gì?”

Hai người ngẩng đầu nhìn, thì phát hiện ấy là một bé hầu bàn, mặt mũi cũng sáng láng lanh lợi.

Điền Quý hắng giọng, nói:

“Cho trước mấy cốc bia hơi, với con mực nướng trước... mà thôi, có nem chua hay lạc rang gì cũng được.”

“À không không. Không có gì đâu ạ. Để em mang mực lên...”

Cô bé hầu bàn lập tức tỏ ra lúng túng.

Phượng Ngân bật cười, bảo:

“Thôi đừng cố. Râu mực thò ra hết rồi kia kìa.”

Chờ cô bé đi khuất, cô nàng mới quay sang chỗ Điền Quý, hỏi:

“Này... hay hôm nay chúng ta gọi toàn món chay đi. Chứ tôi sợ lại ăn phải đồng loại nào của con bé ấy thì tội.”

“Chẳng liên quan gì đâu. Động vật có thể khai khiếu, có thể học phép tu yêu, kéo dài sự sống thực chẳng nhiều, vốn đã là chuyện phi tự nhiên. Đổi một cách nói, bây giờ cô có còn coi vượn là đồng loại không? Chẳng qua con nhóc này mới luyện thành người chưa lâu, đối với mực còn quyến luyến chút thôi. Huống hồ, dân dĩ thực vi thiên. Ăn thịt, chẳng phải giúp bọn họ hóa kiếp, sớm đổi hình hài khác, sống cuộc đời mới. Thế thì thú phải biết chứ gì? Ở đời ấy mà, đừng nên suy nghĩ quá mà chuốc bực dọc vào người.”

Phượng Ngân gật gù, bảo:

“Anh nói cũng có lý, mà khoan...”

Chỉ thấy Điền Quý đứng dậy, chắp tay với người ngồi ở con thuyền kế bên, nói bằng lối văn nửa cổ nửa mới:

“Vị này có kiến giải thật độc đáo, xin hỏi xưng hô thế nào?”

“Mỗ họ Hồ, tên Thuyết, người trong hai cõi đặt cho cái danh là Ăn Nói Tào Lao.”

Ngồi trên một con thuyền thúng bé tẹo là một gã trung niên mặt mày hốc hác, tay áo lòng thòng, vá chằng vá đυ.p. Nếu là lúc bình thường, có lẽ Điền Quý sẽ còn vời hắn vào uống vài chén, Thế nhưng hôm nay tiếp Phượng Ngân, nếu tự nhiên đi chú ý người khác, không khỏi có phần bất lịch sự.

Phượng Ngân đánh chỏ anh chàng, nói nhỏ:

“Người này rõ là cao nhân, sao không mời vào uống mấy chén?”

“Hôm nay mời cô ra để nói chuyện cho thanh thản, không phải thời điểm tiếp cao nhân. Nếu có duyên tự khắc sẽ có lúc gặp lại hắn. Cái người biệt hiệu Ăn Nói Tào Lao này... quả rất thú vị.”

Điền Quý đáp.

Cô bé bồi bàn đã quay trở lại, tay khệ nệ bưng một cái mâm. Đến chỗ cầu tàu, hai tay cô bé bỗng dài ngoằng ra như làm bằng đất nặn, đặt cái mâm xuống, khéo léo tránh được ngọn đèn dầu. Điền Quý ngó vào, chỉ thấy trên mâm đặt một quả bầu, một đĩa rau muống xào tỏi, một đĩa đậu phụ xốt cà chua, một bát cá kho tiêu, một bát cơm nóng, một con gà luộc, một con mực nướng.

Cá nâu đen, gà vàng bóng, rau xanh mướt, đậu vàng lẫn đỏ cà chua, cơm trắng nóng hôi hổi, tính ra là vừa đủ cả ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ. Con mực nướng hai người Điền Quý gọi riêng té ra lại thành lạc quẻ trong mâm cơm.

Đây đều là đồ ăn trong một bữa cơm gia đình, nào phải thứ mồi đưa rượu để mà chén tạc chén thù.

Anh chàng đưa tay, bốc rau cho vào miệng nhai rào rạo, lại nói:

“Ông Táo này thì nấu nướng chả chê vào đâu được, nhưng lại không hiểu dân nhậu gì cả.”

Phượng Ngân hỏi:

“Không có bát đũa cốc chén gì à?”

“Không. Ở đây chỉ được ăn bốc, uống tu thôi. Sao? Lạ không?”

Điền Quý cười khì, với tay tóm lấy quả bầu, dốc một ngụm thật to. Bia vàng lấp lánh dưới ánh trăng, đổ vào hầu, hơi men và vị đắng như phá đầu lưỡi, rồi sộc ra toàn thân. Anh chàng “khà” một cái, chửi:

“Bia gì nấu chán thật.”

Phượng Ngân nhún vai, nói:

“Nhập gia tùy tục vậy.”

Cô nàng bốc đậu lên ăn, không nhịn nổi tấm tắc khen tài nấu nướng của vua bếp.

Chắc vì món ăn quá ngon, nên Phượng Ngân có lẽ không kịp chờ để thưởng thức, với tay lấy quả bầu từ chỗ Điền Quý. Vừa uống một ngụm, cô nàng đã ho sặc sụa. Cái vị bia đắng ngoét như cắn vào lưỡi, dán vào họng, cực kì khó chịu.

“Đúng là chán thật.”

Phượng Ngân chảy cả nước mắt, đặt quả bầu khô xuống mặt thúng. Nói đoạn, cô nàng đưa tay, chẳng quản ngón tay đầy dầu mỡ, lấy một miếng cá cho vào miệng, không nhai mà ngậm lại. Cá kho kiểu truyền thông rất mặn, dùng để ăn với cơm nóng, chứ ăn vã thế này hiếm có người nào chịu đựng nổi.

Điền Quý vỗ tay:

“Đúng! Lấy cái mặn của cá để rửa lưỡi, cho nó khỏi cái vị đắng nghét đi.”

Anh chàng xé một miếng thịt gà, chấm bái muối tiêu chanh rồi nuốt đánh ực một cái, đoạn bảo:

“Bia chán thế này, thì phải uống cho kỳ hết. Ai bỏ cuộc trước thì thua, dám không?”

“Được. Coi như cho anh một cơ hội thắng tôi, chứ so tửu lượng thì anh cộng thêm anh chó trắng còn chả có cửa, nữa là đấu tay đôi?”

Phượng Ngân tay chỉ, miệng nói, đầy vẻ hào sảng khí phách.

Điền Quý biết cô nàng đi cùng cũng là hạng tài cao, gan lớn, thành ra cũng muốn dốc lòng đấu một phen thật sảng khoái xem ai hơn ai kém. Thành thử, anh chàng dù tửu lượng chẳng ra sao, song dựa vào khí thế hùng hùng hổ hổ cũng miễn cưỡng đấu được bất phân thắng bại với Phượng Ngân.

Quả bầu được phù phép, tuy nhỏ nhưng sức chứa lại rất lớn, hai người uống bạt mạng vậy mà bia bên trong vẫn chẳng vơi đi chút nào. Ăn gần xong đồ nhắm, cả hai cũng bắt đầu say đến váng đầu chóng mặt rồi mà quả bầu khô mới vơi đến lưng.

Phượng Ngân bỗng nấc lên một cái, nói:

“Này. Anh... hấc... có biết... không? Lúc đấy ấy... tôi chỉ muốn... đâm... đâm anh một nhát... quách! Nhưng lại... không làm.”

Có lẽ vì say, cũng có lẽ vì tâm trạng, mà đôi mắt nhìn xa xăm của Phượng Ngân như ngậm lấy ánh trăng phản chiếu trên mặt sông, trông long lanh như giữ hai hàng lệ. Điền Quý lắc đầu một cái, cố ép cho ba cô bạn hợp lại thành một, rồi cười phá:

“Chắc do... tôi đẹp trai quá... nên không nỡ chứ gì?”

“Mơ đi... tôi có người... yêu rồi.”

“À... tôi... hấc... cũng thế...”

Dưới ánh trăng bàng bạc, trên con nước êm ả, hai người dù say, lại thấy chuyện trò khó càng thêm khó.

Phải mất một lúc lâu, Phượng Ngân mới nói:

“Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Điền Quý ngập ngừng hồi lâu, đoạn vắt tay lên trán, hỏi:

“Là vì... hấc... Vân Kiếm?”

“Ý anh là...”

“Nếu... đâm tôi... thì cũng bằng... thừa nhận... Vân Kiếm... hấc... chính là... người đó.”

Điền Quý nói, giọng lèm bèm sặc mùi men.

Nói đoạn, anh chàng nhỏm người dậy, hỏi bằng giọng tỉnh táo:

“Cô không muốn thừa nhận đúng không? Rằng cái người quen ấy chính là một kẻ sẵn sàng ra tay với trẻ con vô tội.”

“Bia tệ quá nhỉ?”

Phượng Ngân cũng ngồi dậy, nói.

“Đúng. Say kiểu gì mà vẫn chả quên được cái của nợ gì cả.”

Điền Quý đáp.