Trưa đổi thành chiều...
Đám trẻ con cũng đã về nhà, sân trường thoắt cái trở nên trống trải. Gió thổi hiu hiu, vài chiếc lá lìa cành đậu xuống nền gạch. Phượng Ngân phóng tầm mắt lên bầu không.
Điền Quý bỗng lảo đảo một chốc, rồi đổ nghiêng, đầu hơi tựa vào vai cô nàng, thiu thiu ngủ mất.
Phượng Ngân cũng không đánh thức anh ta làm gì, cứ để kệ đấy.
Kỳ thực, cô nàng rất muốn Điền Quý giải thích cho rõ chuyện với Vân Kiếm. Cô ta có tội lỗi gì, đáng chết hay không, hoặc giả là lệnh của cấp trên... Thế nhưng cái gì anh chàng cũng không nói. Giống như, Điền Quý mặc nhiên thừa nhận anh ta từng gϊếŧ người vô tội vậy.
Những ngày ngày, Điền Quý có lộ ra rất nhiều bản mặt. Anh ta lười biếng, nghiêm túc, thô bỉ, hài hước, thế nhưng lại rất quan tâm đến người khác, đặc biệt là lũ trẻ ở chùa Trấn Long. Phượng Ngân quả thực không hi vọng cái người lúc nào cũng sẵn nụ cười khẩy, cái nhún vai thờ ơ kia lại là kẻ gϊếŧ người.
Song, đúng như Điền Quý từng nói, cô nàng đâu đã biết gì nhiều về anh ta. Quá khứ của anh chàng trước giờ vẫn là một ẩn số. Điền Quý không nói, Phượng Ngân không biết, cũng không đi tìm hiểu.
Cô nàng nuốt khan một cái, tự hỏi liệu mình có biết người đang ngồi bên cạnh không.
Đúng lúc này, bỗng sau lưng hai người, có tiếng ai đó cất lên:
“Cái thằng này... bỏ phí đồ ăn thế này phải tội đấy.”
Giọng người này ồm ồm, rắn rỏi, hình như là tiếng của một lão già sáu bảy mươi tuổi. Phượng Ngân giật mình, cả kinh quay người lại. Trong trường ngoại trừ hai người thì chỉ còn anh bảo vệ. Giọng anh này cô nàng đã nghe rồi, tuyệt nhiên không giống như cái người vừa lên tiếng.
Sau lưng Phượng Ngân chỉ thấy cái phòng bảo vệ, chẳng thấy ai khác cả.
“Lẽ nào thiếu ngủ nên nghe nhầm?”
Ôm một bụng nghi ngờ, cô nàng quay đầu lại, chợt phát hiện trên băng ghế lúc này đã có một người thứ ba ngồi. Ấy là một ông già nhỏ như cái kẹo, ba chòm râu đều đã trắng phớ. Ông cụ mặc một cái áo ba lỗ nhem nhuốc màu cám lợn, chân xỏ một đôi dép lê sứt mất một miếng. Bấy giờ, ông lão đang cầm cái bánh kem mà Điền Quý đánh rơi cho vào miệng nhai ngon lành.
“Ông...”
Phượng Ngân đang định lấy thỏi son, thì ông cụ đã nhìn sang. Ánh mắt lão lóe lên như điện khiến sống lưng cô nàng ớn lạnh, tay chân bỗng mềm oặt ra như cọng bún. Phượng Ngân gian nan nuốt khan một cái. Ông già chỉ ngồi đấy, nhưng lại khiến cho cô nàng cảm thấy khó thở, lòng tự tin ầm ầm sụp đổ.
Phượng Ngân từng đối mặt với vua ma rừng, thất kiếm thánh, bảy con quỷ thế nhưng chưa có ai lại khiến cô nàng đến dũng khí chống trả cũng không có như lão già này. Trực giác mách bảo cô nàng, lão có thể nhiến nát cô như một con kiến nếu dám manh động.
Ông cụ xua tay, bảo:
“Không cần lôi vũ khí ra, tao là bác nó. Ắt hẳn mấy ngày này hai đứa đi cùng nhau, con cóc và cô cáo chắc cũng nhắc đến tao vài lần rồi.”
“Đúng là ông?”
Phượng Ngân ngồi thẳng dậy, cũng bỏ hẳn ý định lấy Lục Chuyển ra.
Cô nàng nhớ mang máng lão cóc, chị Hà, và cả Vân Kiếm hôm qua đều từng nhắc đến một ông bác của Điền Quý với vẻ kiêng dè. Đến nay xem ra thì chắc hẳn là cái ông già nhỏ thó, trông chẳng có vẻ gì là nguy hiểm này rồi.
Phượng Ngân nuốt khan, hỏi:
“Cụ nói thế tức là ám chỉ mấy ngày này cụ vẫn đi theo bọn con?”
Cô nàng vẫn nhớ như in là lúc đến gặp chị Hà – Hộ Quốc Hồ Phu Nhân – chỉ có ba người bọn họ mà thôi. Ít nhất, cô nàng chỉ thấy được ba người.
Ông cụ cười khẩy:
“Đúng rồi. Và cả lúc ở trên tàu, dưới quán Ba Thước nữa. Mày tưởng những hồn ma kia vì sợ thằng ranh này mà đứng dạt sang một bên đấy à?”
Phượng Ngân hít sâu một hơi, lại hỏi:
“Cụ... cụ là thần thánh phương nào?”
“Thần với thánh thì có được ai phong cho đếch đâu mà dám mạo xưng? Tao là ma. Một con ma mà nếu tao không thích, thì cho dù mày có ăn bánh trôi của Bách Nhãn Nương Nương cũng không nhìn thấy được. Nếu không, chả quá bằng tao chỉ ngang cái loại thần trùng vớ vẩn kia thôi à?”
Ông cụ vuốt chòm râu, đoạn tiếp:
“Chẳng cần phải khẩn trương làm gì. Tao muốn xử chúng mày thì mấy ngày nay có cả ối cơ hội, đúng không?”
Thấy lời ông có lý, Phượng Ngân bèn hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, đoạn hỏi:
“Thế thì lần này cụ đột nhiên hiện hình trước mặt con chắc hẳn là có chuyện muốn nói phải không?”
“Sao? Không muốn nghe chuyện hồi xưa của thằng Quý à? Mày chờ nó thì đến mùa quýt nó cũng không chịu kể đâu.”
Ông cụ nhún vai, bảo.
Phượng Ngân cười, bảo:
“Cụ chịu kể thì con cám ơn, nhưng làm thế có sợ anh Quý giãy nảy lên không?”
“Thằng ấy thì kệ xác nó. Hà huống, nếu không nói cho mày nghe, rồi lại hiểu nhầm hiểu sai, đến lúc quan trọng mày lại xiên thằng cháu tao thì tao ôm xô à? Quan trọng là thông tin qua lại cô ơi, người lớn hết rồi, có phải trẻ con đâu.”
Ông cụ càu nhàu, đoạn tống một đấm về phía Điền Quý. Nắm đấm nhỏ bé của lão bay xuyên qua cái đầu của anh chàng, xuyên qua cả cái băng ghế dài. Lão rút tay ra, điềm nhiên nói tiếp:
“Tất nhiên là trừ cái thằng trẻ con ngoại cỡ, lớn đầu còn không nên nết này ra.”
Hai người đưa Điền Quý về nhà trọ Hương Rừng, sau đó đến phòng của Phượng Ngân nói chuyện. Nghe ông cụ bảo, có điên mà nói những chuyện ma quỷ yêu tinh này trước bàn dân thiên hạ.
Ông cụ bắt đầu kể lại:
“Vào hồi mười năm trước, lúc biên giới còn đánh nhau ấy, thằng Quý được lệnh lên mấy tỉnh miền núi phía Bắc. Trên bộ có tin là có một bản làng người Thái trộm xác lính chết trận về thờ làm ma xó., tức là cái loại ma giữ nhà đấy.”
“Cháu biết.”
Phượng Ngân đáp.
Ông lão kể tiếp:
“Nhìn mặt mày chắc chưa hiểu gì, thôi tao nói cả những cái thường thức của giới hành giả luôn. Thứ nhất, có biết tại sao hành giả lại phải hoạt động bí mật, không để ai biết đến sự tồn tại của cõi âm không?”
“Vì...”
Phượng Ngân đang định đáp, nhưng sau nghĩ không nên múa rìu qua mắt thợ trước ông cụ, nên lại thôi. Kỳ thực, cô nàng vẫn coi việc sự tồn tại của cõi âm được giữ bí mật là thường thức, thành ra không hề nghĩ đến chuyện này.
Ông cụ cười khẩy:
“Đừng nghĩ hành giả bọn tao bảo thủ, ngu xuẩn thế chứ? Sao không nói chuyện với giới khoa học, hợp tác với bọn họ quách đi, cùng nghiên cứu phát triển có phải nhàn không?”
“Mong cụ chỉ dạy cho ạ.”
“Chuyện nói ra thì rất đơn giản thôi, nhiều loài quỷ ma hoạt động trên cơ sở lòng tin. Người ta càng tin vào chúng nó, thì chúng nó lại càng mạnh, thế nên chúng mới cố tình đi ra hù dọa dân lành. Thằng Quý chẳng từng nói cho mày chỉ vì con người ta tin vào yêu quái ba bị, mà loài ba bị xuất hiện thật luôn à?
Bây giờ truyền thông phát triển, nếu mấy tỉ người đều tin vào chúng, thì bọn đấy nó sẽ mạnh đến mức nào? Nói luôn cho mà biết nhé: không ai trong hai cõi âm dương có thể cản nổi chúng nữa.”
Ông cụ nhếch mép, tự rót cho mình một cốc nước, đoạn tiếp:
“Thứ hai, giới hành giả không được vận dụng sức mạnh của cõi âm vào việc trần thế, đặc biệt là chiến tranh, kể cả là chiến tranh vệ quốc. Âm dương khác nẻo, cõi siêu hình tốt nhất không nên can thiệp vào chuyện của dương gian. Nếu không, hành giả lợi dụng ma quỷ bùa chú cướp chính quyền, xưng vương xưng bá thì sao? Hoặc giả là âm dương giao chiến, thần ma hai nước nhảy vào đánh nhau thì thiên hạ có mà loạn à?”
Lão kể đến đây thì bỗng bật cười, bảo:
“Ấy thế nhưng nếu mày muốn từ bỏ thân phận hành giả, tòng quân như một người bình thường thì cấp trên cũng không ngăn cấm. Miễn là lúc nguy cấp mày đừng có mà vận dụng lực lượng của cõi âm là được.”
Phượng Ngân nghe đến đây thì cũng đã hiểu phần nào, bèn hỏi:
“Ý của bác là...”
Ông cụ ngồi thẳng dậy, quắc mắt, ánh nhìn như điện giật ngó chằm chằm cô nàng:
“Tao không biết mày có quan hệ gì với Vân Kiếm, thế nhưng chắc chắn là không đơn giản. Hôm nay gọi mày đến, giải thích rõ ra, kẻo mày lại ngứa tay lên đâm sau lưng thằng cháu tao. Giờ nghe tao kể tiếp này...
Bản làng người Thái nghĩ mình không làm gì sai tất nhiên là không chịu phục. Thằng Quý lại là người ngoài, thành ra cả làng xúm lại cấm cửa, không cho nó vào nói chuyện. Hồi ấy thằng Quý nó cũng nóng, bèn ra tối hậu thư...”
“Và rồi...”
“Cái làng ấy cho rằng thầy cúng người Kinh thì làm quái gì nổi ma người Thái, nên khinh thường, chả để nó vào mắt. Chuyện gì đến cũng phải đến, nó cho cả làng đó đi bán muối.”
Ông lão nhún vai, bảo.
Phượng Ngân nuốt nước bọt, hỏi:
“Chuyện này... có tàn nhẫn quá không?”
“Tàn nhẫn ấy hả? Đúng.
Lựa chọn thứ hai là hành giả hai nước xắn tay giã nhau sống chết cùng với quân đội, tức là dịch bệnh phá hoại khắp nơi, ma quỷ hoành hành hơn nghìn cây số đường biên giới, mày thích lựa chọn nào hơn?”
Ông cụ nói đến đoạn này, bỗng cười:
“Mày đoán được hồi đấy thằng Quý bảo gì với tao không?”
“Bác à, cháu quen anh Quý mới được vài hôm, làm sao mà đoán được?”
“Nó bảo: Nếu hành giả của người ta tin tưởng quân họ tất thắng, mà chúng ta lại phải nhúng tay vào chuyện cõi dương, há chẳng phải bảo quân đội ta không đáng tin, yếu hơn người ta à? Nó cũng nói, nó tin là quân đội mình chả yếu đến thế. Không cần phép thuật huyền hoặc, chả cần thần thánh ra tay, cũng tất sẽ khải hoàn chiến thắng.”
Ông cụ vuốt chòm râu, lại bảo:
“Mà việc của hành giả như nó là thu dọn chiến trường. Ai cần đầu thai thì đầu thai, ai cần yên nghỉ thì yên nghỉ. Còn những kẻ nhân lúc chiến loạn mà tai họa nhân gian, thì ắt phải trừ khử.”
Ông cụ nói đến đoạn này thì nhún vai, bảo:
“Tao kể đây không phải muốn mày đồng tình với nó, mà là để mày biết lúc đưa ra quyết định đấy nó đã nghĩ gì, vậy thôi.”