Đất Ma

Chương 48: Đánh quỷ tiên

Điền Quý ngáp một cái, đoạn đổi tư thế, Anh chàng nằm hẳn ra, hai chân gác lên một bên tay vịn, nửa người trên tựa vào tay ghế đối diện. Nói đoạn, anh chàng ngó lão quỷ tiên, nói bằng giọng cực kì nghiêm túc:

"Đâu có? Câu giờ làm gì? Lão đứng lên, vào đây đánh ta đi này. Lão làm được từ thì hai đầu gối ta bằng nhau, con ta sau này nó gọi ta bằng bố.”

Dứt lời, Điền Quý bĩu môi một cái, mặt khệnh khạng, tay vẫy mấy cái thách thức.

Nói đoạn, anh chàng lại bảo:

“Này lão thấy sao? Giống Lý Tiểu Long chứ hả? À quên mất. Cái lão già khú đế phải trốn chui trốn nhủi trong mộ, núp sau váy thần giữ của thì làm quái gì mà biết được?”

“Mày có thôi cái mỏ lách cách của mày đi không!”

Lão quỷ tiên nghiến răng trèo trẹo, quát lên đe dọa. Giọng lão ầm vang như dùng loa phóng thanh, Điền Quý không kịp bịt tai nên thấy váng cả đầu, mắt hoa lên một cái. Thế nhưng, to mồm thì to mồm, lão quỷ tiên vẫn không dám bước vào phòng một bước.

Cái tượng ngọc kỳ lân lù lù trên bàn bị Điền Quý thò tay bắt lấy. Anh chàng đặt lên lòng, vuốt đầu tượng như vuốt ve con chó, bảo:

“Ngoan. Ngoan lắm. Có ngươi ở đây, mấy thứ dơ bẩn rác rưởi cũng không vào nổi cửa. Ơ? Ông lão vẫn ở ngoài đấy à? Vào đây uống miếng nước ăn miếng bánh rồi từ từ đàm đạo đã chứ?”

Điền Quý cố tình chọc tức lão, cũng đoán chắc rằng lão đã biết thừa đây là chiêu khích tướng.

Song lão có biết cũng chẳng can hệ gì cả.

Sự thật không thể thay đổi đấy là chừng nào tượng kỳ lân còn ở trong phòng, chừng đó lão còn không dám bước qua cánh cửa kia.

Thực chất, ba con quỷ lợn dễ dàng chạy vào, còn lão quỷ tiên tuy mạnh hơn mỗi con lại không dám bước chân vào là có nguyên do. Bọn quỷ lợn là quỷ, còn lão chỉ là cái thây người, lợi dụng trận pháp và âm khí tu thành nửa ma nửa người, đứng trên lằn ranh sống chết mà thôi.

Thế nên, lão sợ uy kỳ lân phải gấp năm gấp bảy mấy con quỷ lợn.

Đây là giới hạn về giống loài, về bản năng, hoàn toàn không liên quan gì đến sức mạnh cả.

Âu cũng do quỷ tiên vốn là cách gọi của những lái buôn người Tàu đến định cư, mà trong tâm thức của người Trung Quốc, họ định nghĩa “quỷ” khác với người Việt Nam.

Lão quỷ tiên nghiến răng trèo trẹo, quát:

“Mày có giỏi thì cất cái tượng đấy đi.”

“Ông có giỏi thì vào mà đập!”

Điền Quý cũng trả treo ngược lại.

Lão quỷ tiên không dám ra ngoài trời sáng, nên lão không có thì giờ để mà dây dưa với anh chàng.

Trong nhà này còn con cháu của lão, lão mà giỡ sập phòng, cả bảy người này chết cả thì lấy ai hương khói thờ phụng lão?

Điền Quý biết lão đang ngại cái bình nên không dám ném con chuột cống là anh ta mà thôi.

Anh chàng đợi hơn nửa tiếng...

Bấy giờ, thấy đã qua giờ sửu, Điền Quý mới đứng dậy, lấy một lớp vải điều phủ cái tượng ngọc lại.

Không còn kỳ lân, lão quỷ tiên như sống dậy. Lão ta cười gằn đầy vẻ ác độc, nói:

“Mày sẽ hối hận vì hành động vừa rồi con ạ.”

“Lão già, để ta nhắc cho lão nhớ, lão chỉ là cái xác sống dở chết dở. Tưởng rằng có cái danh mỹ miều là quỷ tiên thì lão thành tiên thật đấy phỏng?”

Điền Quý cong ngón tay một cái.

Tức thì, dưới đất xộc lên một lưỡi lửa lớn, quét về phía lão. Lão vừa định tránh, thì từ hai bức tường trái phải có ánh đao bổ ra, sét đánh ầm ầm. Lão quỷ tiên đã đề phòng, vội vội vàng vàng lui ra cửa. Thế nhưng, lưng lão vừa chạm đến bậc thềm thì từ các góc cửa, bốn dây xích trượt ra, nhè ngay xương tỳ bà của lão mà móc vào. Lão quỷ tiên hú hồn hú vía, chỉ còn cách lao vào biển lửa phía trước, định bụng ỷ vào thân xác được âm khí nuôi dưỡng của mình để chống cự.

Chẳng ngờ lưỡi lửa vừa bén lên là bắt ngay, da thịt lão bị đốt cháy xèo xèo. Cả người lão quỷ tiên như một cây đuốc sống, chỉ biết dùng một chân nhảy lò cò lóc cóc, lung tung cả.

Lúc này...

Bên ngoài, một đám mây trắng từ từ kéo đến.

Giữa đêm tối canh khuya mà lại có một đóa mây trắng như cục bột xuất hiện, ắt là có điềm không lành.

Biết là Vân Kiếm thừa lúc này xuất hiện, song Điền Quý có biết, cũng chẳng có cách nào khác cả. Bây giờ, chỉ hi vọng những trận pháp anh chàng giăng ra khắp khu nhà cản chân được con ả lâu lúc nào hay lúc ấy, rồi cầu mong Phượng Ngân có thể cầm cự được ít lâu.

Ít nhất là đủ lâu để Điền Quý xử lý lão quỷ tiên.

Lão quỷ tiên tuy là bị đốt, nhưng thân xác nhiều năm được âm khí ôn dưỡng, trở nên cực kì bền chắc. Lửa của Điền Quý đốt vào, nghe tiếng thì kinh khủng, thế nhưng làn da lão chỉ xuất hiện những vệt đen đen như vằn hổ chứ chẳng tổn thương gì.

Lão ta hung hãn nhảy về phía Điền Quý, cánh tay độc nhất giơ ra, quát:

“Tao phải phanh thây ăn tim nuốt gan mày.”

Điền Quý cười nhạt, chân dẫm xuống đất một cái, mắt thì ngó xô máu xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra. Tiếc thay, bây giờ nóc phòng giăng kín sương khói trắng phau. Ngoại trừ thỉnh thoảng có ánh lửa do kim khí va chạm lóe lên thì chẳng thấy được cái gì hết.

Lập tức, trên trần nhà vốn trống rỗng xuất hiện một bức tượng thần tay cầm kiếm, tay cầm tháp, toàn thân nửa trong suốt hư hư thực thực. Tượng thần giáng xuống đầu lão quỷ tiên, áp cho lão nằm bẹp dí trên mặt đất không cựa mình nổi.

Anh chàng trừng mắt, nói:

“Giỏi lắm. Khá khen cho mày.

Chẳng những lừa tao chọn miếng đất đẹp để chôn, lại còn làm cái trò thất đức như luyện thần giữ của. Hôm nay tao bảo vệ mạng con cháu mày, thì phải đánh cho mày hồn bay phách tán, từ nay không bao giờ được siêu sinh nữa mới đủ đền cho nạn nhân xấu số kia!”

Lão quỷ tiên vừa nghe Điền Quý nói mình là người chọn đất thì lập tức hoảng hốt, kêu van lạy lục:

“Trời ơi. Mong cậu tha cho. Mong cậu tha cho. Bổn... à... ta... ta còn chuyện phải làm. Ta chưa chết được.”

Có lẽ vì lão cũng học thuật phù thủy, nên nhận ra người chọn được đất chôn lão phải có trình độ cao tay đến mức nào.

“Giờ mới biết sợ à? Muộn rồi. Từ lúc mày đặt chân vào căn phòng này thì đừng mơ mà ra được!”

Điền Quý cười gằn, cũng mặc xác người nhà lão Nguyễn Hải Phong đang đập tay vào tấm màn vô hình bao quanh vòng ghế trong tuyệt vọng. Anh chàng lấy ra một lá bùa đen cùng loại với lá phong ấn con Xóc Cà Tực lần trước, bảo:

“Để tao kể cho mày một câu chuyện nhé. Ở trên đại ngàn Tây Nguyên có một con rắn, ba đầu, biết phun lửa, phun nước, nổi bão nổi giông. Ghê gớm lắm.”

“Chẳng... chẳng nhẽ...”

Lão ta lắp bắp, nuốt nước bọt một cái.

Nhìn vẻ hoang mang của lão, Điền Quý đã có thể đoán được lão đang tưởng tượng cái gì.

Anh chàng cười khẩy, bảo:

“Mày điên à? Thả nó ra đánh thằng nhãi như mày rồi ai bắt lại? Ta đây kể chuyện cổ tích đêm khuya vậy thôi chứ có ý gì đâu?”

“Mày...”

Lão ta vừa định lên tiếng, hai xương tì bà đã bị xỏ xích sắt xuyên qua, không còn cựa gì được nữa. Điền Quý cậy miệng lão, ném vào một viên ngọc, bảo:

“Từ từ mà thưởng thức...”

Nói xong bỏ ra cửa, chẳng thèm nhìn cảnh viên ngọc trong bụng lão quỷ tiên bốc cháy hừng hực.

Điền Quý nhảy lên mái nhà...

Vân Kiếm đứng dạt ở một đầu mái nhà, Phượng Ngân cầm chắc Câu Trần đao thủ thế ở một góc còn lại. Anh chàng bò lên mái nhà, vừa khéo đứng ở phía cô bạn đồng hành.

Anh chàng thấy Phượng Ngân thở hổn hà hổn hển, trên người đã trúng thương mấy chỗ, thì chặc lưỡi than thầm:

“Vân Kiếm chẳng hổ là kiếm thánh, con ả này đánh xuyên qua mấy lớp trận pháp của mình mà còn đấu ngang tay Phượng Ngân được.”

Bỗng, có một cái khẩu trang được chìa ra trước mặt Điền Quý.

Phượng Ngân nói, hơi có vẻ ngắt quãng, có lẽ vì đánh nhau mệt mỏi:

“Này... tôi... tôi giật được khẩu trang của ả ta rồi đấy.”

Điền Quý bèn dõi mắt về phía đối thủ.

Bấy giờ, Vân Kiếm vốn đang chống kiếm cúi mặt thì từ từ ngẩng đầu dậy, đôi mắt đen không tròng trắng xoáy vào Điền Quý. Ánh mắt hai người va chạm giữa bán không, thế nhưng chẳng có tí cảm xúc lãng mạn nào cả.

Chỉ có kinh ngạc và căm hận.

“Còn nhớ tao không, hay ngài truyền nhân nhà họ Điền danh giá đã quên bẵng đi kẻ đáng thương chết dưới tay ngài rồi?”

“Ra là mày!”

Điền Quý cau mày.

Mặt Vân Kiếm đã thối rữa mất một phần tư, gò má trái và nửa bên miệng, từ mang tai xuống tận cằm trơ ra xương trắng. Trừ chỗ đó ra, thì vẫn có thể nhận rõ mặt mũi con ả lúc còn sống là như thế nào.

Ả cười gằn, nói:

“Ngạc nhiên lắm à?”

“Đúng là không ngờ kẻ năm xưa bị tao đánh bại lần trước đánh tao suýt chết. Có tiến bộ, đúng là một nhân vật, đáng khen. Sao nào? Muốn đòi nợ cũ hay thù mới thì cứ xông vào đây, tao tiếp hết.”

Điền Quý giơ ngón cái, nói, giọng đặc sệt vẻ mỉa mai.

Vân Kiếm thu kiếm vào bao, đáp với vẻ khinh khỉnh:

“Đánh bại? Điền thiếu gia, ngài đúng là giỏi ăn nói. Ngài gϊếŧ ta, thế nhưng lại nói giảm đi là đánh bại. Cũng đúng. Chuyện to thì co thành bé, chuyện bé nhắm mắt cho qua có phải không?”

Thấy Điền Quý không đáp, ả bèn tiếp:

“Ngài đây là nhân vật lớn, không để tâm đến chuyện nhỏ nhặt, thí dụ như ngày xưa từng gϊếŧ ai đó, mặc kệ họ có tội danh thật hay là không.”

Ả đi lùi lại nửa bước, rồi tiếp:

“Nhưng loại sâu kiến như ta đây, không thể không đề phòng, chú ý nhất cử nhất động của ngài. Ngài là người mà, vô tâm nhấn một cái là bọn nhỏ bé như ta đi đời rồi. Ai mà biết trong lúc ngài nói chuyện, sau lưng lại đang ngấm ngầm làm gì? Ta hiểu ngài quá mà.”

Ả bỗng bật cười khúc khích:

“Huống hồ, chưa nói nơi này đầy rẫy trận pháp ngày giăng sẵn... có lão ta ở quanh đây, ta tự nhận không có bản lĩnh để gϊếŧ ngài. Thế nên, vẫn là thôi đi.”

Vừa dứt câu, thì người Vân Kiếm bỗng hóa thành một làn khói, tan vào bóng đêm chung quanh.

Đêm khuya vắng ngắt, chỉ còn tiếng cười của ả là còn văng vẳng vọng lại:

“Bảy con quỷ đó coi như là quà, ta tặng cho ngài lấy thảo. Hi vọng ngài đừng có toi mạng trước khi tìm thấy Lăng Vua Ma đấy, truyền nhân nhà họ Điền lẫy lừng danh tiếng, sát nhân – Điền Quý!”

Ầm!

Cả tòa nhà sáng rực lên.

Đao kiếm, lửa đỏ, sét vàng, nước trắng, đất đen, thần ma quỷ quái đồng thời xuất hiện, đánh vào khoảng không.

Thế nhưng Vân Kiếm đã mất dạng.