Người đàn ông kia thu xếp xong, bèn cho tài xế đánh xe đến đưa Phượng Ngân, Điền Quý về nhà mình bắt ma. Cái thời này mà có xe ô tô riêng là sang lắm, phải thuộc diện giàu có nổi tiếng chứ không phải thường.
Trong xe tối om, các cửa sổ trừ kính chắn gió đều dán giấy đen để người ngoài không nhìn vào được. Lúc hai người bọn Phượng Ngân bước vào, tài xế vội vàng bật cái đèn nhỏ lên làm nguồn sáng.
Điền Quý đóng vai cao nhân, vừa lên xe là nhắm mắt, làm như dưỡng thần. Phượng Ngân thì làm bộ khuân khuân vác vác hai cái ba lô trong nhồi đầy quần áo cũ, tự hỏi không biết lần này anh bạn đồng hành kia sao lại tự dưng phát rồ. Từ lúc gặp nhau đến giờ, Điền Quý trên răng dưới cát tút chỉ có độc một bộ quần áo, cần thứ gì thì đều lấy trong túi quần đã được phù phép ra chứ có khi nào tay xách nách mang lỉnh kỉnh đâu?
Cô nàng nghĩ mãi không ra, lại lân la hỏi chuyện:
“Ông làm sao mà bị chúng nó ám? Phải nói thật, không thì bọn tôi cũng đành chịu.”
Người nọ lắc đầu, than:
“Cũng chỉ trách tôi bị lòng tham làm mờ mắt, làm ra cái chuyện thất đức ấy để rồi bị phạt thế này.”
Sau đó, ông ta bèn thuật lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Thì ra, người đàn ông này tên Nguyễn Hải Phong, sinh ra trong một dòng họ làm đầu bếp đã bảy đời ở thị trấn B, cách tỉnh A độ ba tiếng đi xe ô tô. Y vừa nổi tiếng về tay nghề làm bếp, lại đi học ở Tây về, rất có đầu óc kinh tế. Vừa tiếp quản nhà hàng của cha, Nguyễn Hải Phong đã dùng đủ loại thủ đoạn, ngoài sáng có mà trong tối cũng có. Dần dần, y móc nối với tất cả các chủ lò mổ ở thị trấn B, trở thành người giàu nhất thị trấn.
Lò mổ làm ăn với y từ một, rồi ba, rồi mười. Ngày ngày gϊếŧ mổ không ít, máu ra đỏ đυ.c cả con mương.
Thế rồi có một hôm, có một người đàn ông ăn mặc sang trọng đến gạ Nguyễn Hải Phong làm một món ăn độc lạ chưa từng có, nghe đồn là mua được công thức từ tay một ngự trù về già, còn thực hư ra sao thì chẳng rõ.
“Cũng vì cái món ăn thất đức đấy mà giờ tôi ra nông nỗi này đây, người ta bảo quả báo nhãn tiền không sai mà.”
Nguyễn Hải Phong vừa kể, vừa kéo cái mũ xuống. Y ngồi ở ghế phụ lái, lưng quay về phía hai người Phượng Ngân ngồi sau. Lúc này y cởi mũ, để lộ nửa sau đầu ra cho hai người xem.
Hai tai Nguyễn Hải Phong to phình ra thành hai lỗ tai lợn, mà nửa sau đầu lão cũng phình ra thành một cái đầu heo dủ cả mõm, cả mũi. Đỉnh đầu và gáy lão mọc ra những gân máu quái dị, cứ phập phồng, nở ra co lại như đang thở. Cặp mắt heo đỏ quạch trừng ra, thao láo nhìn hai người bọn Điền Quý. Cũng may nó không kêu lên eng éc, chứ không chắc Phượng Ngân không nhịn nổi mà kêu toáng lên mất.
Nguyễn Hải Phong hiểu ý, vội vàng bịt đầu lại như cũ, đoạn bảo:
“Cái món ăn thất đức kia là nuôi một con heo nái mẹ bằng nước sâm và hà thủ ô, đến khi nó đẻ thì thôi. Sau đó lúc heo con được hai tháng tuổi thì gϊếŧ heo mẹ đi, trộn vào cám cho chúng nó ăn, rồi gϊếŧ thịt.”
“Chuyện vô nhân tính thế mà ông cũng làm được?”
Phượng Ngân không ngờ con người vừa nãy còn lạy lục mình cứu giúp hóa ra lại máu lạnh đến thế, đập mạnh tay xuống ghế đang ngồi.
Nguyễn Hải Phong thấy thế, vội vàng kêu:
“Cũng tại tôi cả, tại tôi tất cả. Vì tôi tham món tiền to mà thành. Nhưng khổ quá, tôi nghĩ đã gϊếŧ lợn, gϊếŧ sao mà chẳng là gϊếŧ? Có ngờ đâu lại xảy ra cái chuyện tày trời này?”
Cô nàng hứ một cái, quay mặt đi, thừa biết sở dĩ lão ta vội vàng giải thích là sợ Phượng Ngân đổi ý, khiến tay “sư huynh” khó tính bỏ đi nốt.
Điền Quý chẳng biết đã dậy từ lúc nào, bỗng hắng giọng, bảo:
“Thôi bỏ đi, cứ nghe hắn nói tiếp cái đã. Dù sao cũng không phải sư muội không tính được hắn là kẻ không ra gì.”
Nguyễn Hải Phong bèn nói:
“Sau đó, lợn mẹ đẻ một lứa sáu con. Đợi chúng đủ hai tháng, tôi đã làm đúng theo lời dặn của khách, rồi nấu cả sáu gửi cho họ, để họ kịp làm lễ cưới. Tôi... tôi trót dại... nhưng vì đã nhận tiền cọc rồi nên...”
“Nên nhà ngươi bỏ qua cả điềm báo mộng, cho là mơ mị vớ vẩn đúng không?”
Điền Quý lạnh lùng hỏi.
Lão đầu bếp bèn gục xuống.
Phượng Ngân vô thức định quay sang hỏi chuyện báo mộng, nhưng anh chàng đã đưa một ngón tay lên môi ra dấu cứ yên lặng, nên lại thôi.
Điền Quý hắng giọng, tiếp:
“Nếu suy đoán của ta không sai, hôm trước khi người khách kia đến ông đã mơ thấy một phụ nữ bụng chửa vượt mặt, đến xin tha cho mẹ con cô ta. Nhưng ông vẫn bỏ ngoài tai. Sao? Nhớ lại ánh mắt con heo mẹ lúc chết chưa?”
Nguyễn Hải Phong ngồi phía trước vẫn im lặng không dám nói lấy một lời, nhưng Phượng Ngân có thể nhìn rõ ông ta đang run lên lẩy bẩy.
Anh chàng ngả ra ghế, nói:
“Lần này thì liều liệu mà kể cho tử tế. Nếu còn định giấu diếm thì đừng trách bọn này bắt ông dừng xe. Ông cũng biết mà... cứu người hay hại người đối với bọn ta mà nói thì dễ lắm. Người ngoài nghề như ông có nhìn cả đời cũng không thấy sơ hở đâu.”
Phượng Ngân che miệng cười không thành tiếng.
Phen này, cái lão Nguyễn Hải Phong kia không bị Điền Quý dọa cho mặt xanh như đít nhái mới lạ.
Lão ta bèn kể tiếp:
“Sau đó, tôi nghe nói cả nhà người khách kia đều bị chết vì bệnh truyền nhiễm, người ta bảo là lở mồm long móng. Tôi quen một người trong tổ khám nghiệm, được người ta cho xem ảnh nạn nhân. Ai nấy đều có một chỗ lùng bùng da thừa, nghe người bác sĩ bảo trước khi chết chỗ đó đã sưng phù lên.
Tôi lấy làm sợ, bèn vội vàng thỉnh hai thầy Khai Tâm và Minh Đăng về giúp. Bọn họ bấm độn xong thì kinh hãi, cho nhà tôi một bát mạt cưa để rắc quanh nhà, dặn hôm nào cũng phải làm rồi họ sẽ tìm cách đối phó.”
Nguyễn Hải Phong kể đến đây thì Điền Quý đã cắt ngang:
“Nhưng sáng hôm sau ông gọi đến thì cả hai người đều không liên lạc được nữa, cho người đến chùa hỏi thì họ đã rời đi từ đêm hôm trước?”
“Thầy liệu sự như thần. Qua hai hôm, cũng là đúng một tuần trước hôm nay, phát hiện hai thầy Khai Tâm và Minh Đăng đã viên tịch, xác bị giày xéo như có xe cộ cán qua, thảm lắm.”
“Hai người này đã toi đời, chắc hẳn chúng sẽ mò đến nhà ông rồi?”
Trước câu hỏi của Điền Quý, Nguyễn Hải Phong vội đáp:
“Thưa thầy, đúng thế ạ. Từ đó đến giờ cứ đúng hai giờ sáng là bên ngoài cửa xuất hiện bảy con lợn sề, trên cổ mọc ra nửa thân người, chính là người nhà của khách hàng kia và hai thầy Minh Đăng, Khai Tâm. Hôm đầu tiên con tưởng hai thầy đến, ra ngoài gặp, đầu vừa ló ra khỏi tường thì bị đánh một cái, đầu mới mọc ra cái của nợ này đây.”
Nhắc đến đầu lợn sau gáy, lão bèn hạ giọng xuống, như thể sợ bọn ma nghe thấy.
“Bọn chúng từ đấy cứ đến trước nhà kêu gào, đá cổng, húc tường, chửi bới nguyền rủa không dứt tiếng. Thế nhưng chắc vì có rắc mạt cưa nên bọn này không vào được. Song mạt cưa hai thầy đưa cho dùng đã sắp hết rồi, cực chẳng đã con mới gọi cho anh Bắc, để anh ấy giới thiệu cho thầy. Bọn ma lợn bảo bao giờ hết mạt cưa sẽ vào gϊếŧ hết người trong nhà, không tha một ai cả. Lần này tôi cũng hết cách, mới thu hết can đảm ra ngoài cầu xin thầy.”
Điền Quý gật đầu, đoạn nói:
“Thế cũng được, nhưng có chút chuyện cần giải quyết.”
Anh chàng vừa dứt lời, thì cái xe đang đi bon bon bỗng thắng đánh kít lại giữa đường. Khuôn mặt của người lái xe phản chiếu trong gương từ từ biến thành một cái mặt lợn. Hắn cất tiếng cười với giọng ồm ồm, rằng:
“Hôm nay thì mày đừng hòng sống được!”
Những cỗ xe lại qua trên đường lao ầm ầm về phía cái xe con đang đứng sững lại càng lúc càng nhanh, có lẽ chỉ chốc lát đây thôi sẽ nghiến cả cái ô tô bốn người đang ngồi ra thành bã. Lão Nguyễn Hải Phong chồm đến muốn giằng lấy vô lăng, nhưng cái đầu heo sau gáy bỗng kêu eng éc, khiến lão đau đớn quằn quại trên ghế ngồi.
“Có tí bản lĩnh này cũng muốn ra oai trước mặt tao à?”
Điền Quý nhún vai, chân gõ một cái xuống sàn xe. Tức thì, giao lộ bốn phía với những chiếc xe vun vυ't đều biến mất cả. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ là căn nhà của lão Nguyễn Hải Phong, trong nhà truyền ra tiếng người già râm ran niệm Phật, tụng kinh. Không chờ cho tên lái xe kịp phản ứng, anh chàng đã rút ngay một lá bùa ra dán vào trán hắn. Tên nọ chỉ kịp kêu lên một cái, trong miệng đã có một sợi khói đen thoát ra, chui ra khỏi cửa xe rồi đi khuất hẳn.
Điền Quý vỗ lên vai lão Nguyễn Hải Phong một cái, nói:
“Này, chủ nhà mà không mời hai ta vào uống được chén nước chè à?”
Bấy giờ lão ta mới tỉnh giấc, nhìn quanh ngơ ngác, ú ớ mãi không nói nổi câu nào.
Phượng Ngân cũng phải ngạc nhiên, bởi lẽ từ lúc xe bắt đầu chuyển bánh đến giờ mới có hơn một tiếng, thế mà cái xe đã vượt qua quãng đường phải đi hết ba giờ, đúng là kỳ quái. Hơn nữa, cái cách mà anh chàng biến cảnh vật xung quanh từ giao lộ trở thành ngôi nhà của Nguyễn Hải Phong phải nói là thần kỳ một cách hư cấu.
“Anh ta đã làm thế ngay trước mũi mình...”
Bất chợt nhận ra chuyện này khiến Phượng Ngân càng thấy Điền Quý đáng sợ hơn. Hiện giờ, cô nàng đã bắt đầu hiểu tại sao Lê Thị Năm lại bảo người ta thà đánh nhau với Thất Thánh Kiếm chứ không muốn đối đầu với cái anh tưởng như lúc nào cũng dở dở ương ương này.
Phượng Ngân nuốt nước bọt một cái, thầm cảm thấy may mắn...
Ít nhất cô nàng không phải là kẻ thù của Điền Quý.