Đất Ma

Chương 30: Rối

Phượng Ngân vung kiếm Bạch Hổ đánh dạt đối thủ, đoạn lại nhảy lui về phía sau một bước. Cô nàng nhìn chằm chằm vào thứ đang hăm he vồ mình, trong mắt hiện rõ vẻ hiếu kỳ.

Cái đang đứng lù lù trước mặt Phượng Ngân là một con rối gỗ, tạo hình thì gần giống loại dùng trong rối nước, nhưng không thấy sào tre điều khiển đâu cả. Một con rối đầu hổ to như con người, đứng bằng hai chân sau và bộ vuốt cùng hàm răng làm bằng những lưỡi dao sáng choang, sắc lem lẻm. Khớp tay, khớp chân của nó bị bẻ vặn và xoay vẹo như bánh quai chèo, khiến vẻ dị dạng và quái gở của con rối càng nổi bật hơn. Nhưng đáng sợ nhất là ở trước ngực nó treo lủng lẳng một quả tim, mạch máu bám vào thớ gỗ, tim co bóp thình thịch như còn sống.

Phượng Ngân thấy quả tim treo tơ hơ bên ngoài, đoán là có trá, nên mới thử cầm kiếm định vờ tấn công vào đấy xem sao. Thế nhưng nói thì dễ hơn làm, con rối hổ thủ rất chắc, kiếm đồng đen của cô nàng không tài nào đánh vào nổi.

Sau đó, Phượng Ngân thử dùng Chu Tước cung bắn trái tim ở ngực con rối xem sao.

Và con rối... bay lên.

Sau lưng nó mở ra một đôi cánh, gỗ trên người bẻ vặn một cách quái đản. Nanh vuốt trong miệng kéo ra ngoài, tạo thành mỏ chim. Lúc Phượng Ngân gọi Chu Tước cung, con rối cũng biến đổi hình dáng thành một con rối Chu Tước với vẻ ngoài vặn vẹo và kinh tởm.

Suốt gần mười phút vừa rồi, cô nàng đã thử hết sáu hình thái của Lục Chuyển, chỉ để phát hiện con rối quái dị kia cũng có đủ cả sáu hình dạng. Cứ như thể đây là vật sinh ra chuyên để khác chế Phượng Ngân vậy.

Nhưng thế vẫn chưa là gì.

Phượng Ngân còn phát hiện, chỉ cần cô nàng không tiến vào bán kính mười mét quanh con rối thì nó sẽ đứng yên, coi như không trông thấy gì cả.

“Xem ra còn có kẻ khác nhúng tay, sai con rối này đến canh giữ ngọc đây mà.”

Cô nàng ngó về căn nhà phía xa xa, chặc lưỡi một cái.

Đến lúc này thì Phượng Ngân dám chắc đến sáu phần rằng cuộc hành trình trên đồi hoa tím này của bọn họ đã xuất hiện bên thứ ba nhúng tay vào. Nếu không, làm sao loài quỷ Quàn Tài lại biết lần này Phượng Ngân sẽ lên đồi mà làm sẵn một con rối khắc chế Lục Thần Quyết như vậy? Cũng tức là ngay lúc này, Điền Quý chẳng những phải đối phó với lũ quỷ, còn phải chống lại một kẻ địch chưa biết tên.

Phượng Ngân không rõ rốt cuộc anh chàng này đã từng gây thù chuốc oán với những ai, nên cũng không dám khẳng định chắc chắn. Song, nếu chỉ giới hạn trong mấy ngày gần đây thì cô nàng quả có biết một người rất đáng ngờ: Vân Kiếm – một trong Thất Kiếm Thánh của Chân Kiếm Hội.

Cô nàng cắn răng, đang định chạy về phía ngôi nhà trên đồi để chi viện cho Điền Quý thì con rối gỗ đã giương cánh tay đánh bổ tới. Không dám coi thường bộ vuốt sắc như dao cạo của nó, Phượng Ngân vội vội vàng vàng giơ kiếm lên đỡ.

Chỉ nghe một tiếng lanh lảnh, bộ vuốt sắc của con rối đã bị thanh kiếm đồng đen đánh cho vỡ vụn, song cô nàng cũng bị sức mạnh đáng sợ của rối gỗ bức phải lui về phía sau.

Con rối này chẳng biết làm từ cái gì, tay chân nanh vuốt đều cứng rắn hơn kim khí bình thường không nói. lại có thể tự chữa lành. Phượng Ngân cầm kiếm đồng đen chặt chi chém đầu nó, nhưng chỉ nhoáng một cái là lành như cũ. Thứ duy nhất cô nàng chưa động được đến là trái tim đỏ ối kia, nên chẳng rõ thế nào cả.

Phượng Ngân bị con rối này dây dưa, tiến cũng không nổi, về cũng chẳng xong, chỉ chôn chân một chỗ không làm gì được. Ở phía tòa nhà bỏ hoang kia bỗng có một con quái thú khổng lồ xuất hiện, nghe cách nói năng thì hoàn toàn không tốt lành gì cả. Cô nàng không khỏi lấy làm lo lắng cho Điền Quý.

Phượng Ngân mải tìm cách thoát khói sự dây dưa của con rối, không chú ý tới một bàn tay đang từ từ đưa tới, vỗ lên vai cô nàng đánh bốp một cái. Sự việc xảy ra thình lình khiến Phượng Ngân giật bắn người, vừa toan nhảy lui lại rồi vung kiếm đánh trả, song bàn tay kia đã vận lực ghim chặt cô nàng xuống đất. Giọng nói hào sảng của Lê Thị Năm cất lên:

“Này. Em mà nhảy tới là nó đánh đấy.”

Người xuất hiện ở đồi hoa tím đúng là Ngạc Kiếm.

“Chị... chị chưa đi sao?”

“Đi rồi. Vừa quay về đón ông chồng xong.”

Lê Thị Năm cười hà hà, vừa lúc này ở trong tòa nhà bỏ hoang, từng cột sương trắng bốc lên cao đến mấy tầng nhà. Ngạc Kiếm gỡ thanh kiếm to đùng xuống, nói:

“Quả nhiên con ả Vân Kiếm đó đang ở đây.”

“Hai người lợi dụng Quý làm mồi nhử?”

“Lợi dụng gì? Đây là hợp tác. Chính thằng Quý nó cũng thừa biết, chả qua nó không nói ra mồm thôi.”

Lê Thị Năm nhún vai, bỗng cười ngất:

“Đấy, cứ chơi với nó là nhiễm cái thói này.”

“Chị ngăn con rối này giúp em, để em qua chi viện cho anh ta.”

Phượng Ngân nắm chắc thanh Bạch Hổ kiếm, toan búng mình lao đi thì Ngạc Kiếm đã chặn lại. Cô ả cười dài, bảo:

“Bên đấy đã có ông chồng chị lo, mà thằng Quý cũng không dễ gϊếŧ thế đâu. Nó sống dai như gián ấy.”

“Chị đánh giá anh ta cao đến thế à?”

“Thế thì cô lại không biết rồi. Thằng Quý này chẳng phải loại dễ nhai gì. Thậm chí trong giới hành giả, người ta thà đi chọc bọn chị chứ không dễ gì mà kiếm chuyện với nó đâu.”

Ngạc Kiếm nhếch mép, nói.

Bốn phía chợt có tiếng gió ù ù nổi lên, một cơn ớn lạnh xộc từ dưới gan bàn chân lêи đỉиɦ đầu khiến Phượng Ngân rùng mình một cái. Cô nàng lại phát giác bốn bề có vô vàn những ánh mắt nhìn về phía mình và Ngạc Kiếm, trong gió có những tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ. Dưới ánh trăng bàng bạc, khói đen cuộn xoắn lên không thành những hình thù đáng sợ, bên trong thi thoảng lóe ra ánh sáng lục hiện lên trước mặt Phượng Ngân. Xa xa, trên con đường mòn quanh co, đủ thứ oan hồn lững thững bước đi giữa một rừng lửa ma trơi cháy đượm. Ánh lửa xanh rọi lên nền hoa tím, vẽ nên một khung cảnh với những gam màu quái đản.

Ngạc Kiếm nói:

“Ái chà, thằng nhóc này thế mà liều, xách cả cái U Minh đạo lên dương gian thì đúng là chẳng vừa đâu.”

Vừa dứt câu thì cô ta đã rút trong túi áo ra một cái lệnh bài khắc những chữ Hán viết ngược rất tinh xảo, hai bên cạnh uốn lượn hai con rồng bằng sắt đen trũi. Lập tức, cảm giác nôn nao khó chịu Phượng Ngân đang cảm thấy bốc hơi mất.

“Cái này... cũng do anh Quý làm?”

“Ngoài nó ra thì còn ai vào đây nữa? Khỉ gió. Cứ tưởng tao với ông già làm nó bất ngờ được, ai ngờ bị nó đánh hơi thấy mất rồi.”

“Ý chị là...”

“Thằng Quý này không phải không biết nghĩ trước nghĩ sau. Nó là thằng bày trò thì không nói, nhưng em thì kinh nghiệm còn non, thể nào chả lóng ngóng tay chân, không biết phải xử lý thế nào. Chẳng may không kịp phản ứng thì có mà chết không kịp ngáp.”

“Cũng tức là... anh ta biết hai người đến đây rồi mới dám dùng chiêu này?”

Ngạc Kiếm chỉ cười mà không đáp.

Cô ta lại nâng thanh đại kiếm lên, lao tới phạt một nhát ngang ngực con rối, nhè ngay vào quả tim đang đập thình thịch. Chiêu số của Lê Thị Năm đơn giản mà thô bạo, mượn việc xoay vòng để tăng lực chém lên cao nhất. Đối với người bình thường mà nói, hành động này chẳng khác nào tự lộ sơ hở mời đối thủ chém cả. Thế nhưng Ngạc Kiếm bản thể là sấu năm chèo, có sức mạnh cực kì khủng khϊếp. Mỗi nhát chém của cô ta đánh ra, Phượng Ngân đứng cách mười mét còn thấy gió tạt vào mặt đến khó thở, chứ đừng nói là cố gắng tiếp cận.

Một kiếm kinh hồn bạt vía của Lê Thị Năm chém vào, con rối có muốn đỡ cũng không nổi. Thanh đại kiếm nghiến nát cả hai cánh tay, đà đi chưa hết, tiếp tục xấn tới muốn chém bục cả trái tim trước ngực. Song đúng lúc này, Ngạc Kiếm lại thu kiếm về, chặc lưỡi chửi:

“Mẹ nó thằng nào làm trò thất đức thế?”

Phượng Ngân đứng đằng sau xem cũng ngẩn người.

Bởi lẽ, con rối gỗ vừa cất tiếng:

“Chơi... với... con...”

Con rối gỗ lẫm chẫm bước từng bước cà giật, sau đó bắt đầu lên tiếng:

“Tối... quá... Đau... quá...”

“Bác... là... ai?”

“Sao lại... cắn con? Đau... đau quá... Thả... con ra...”

“Mẹ... mẹ...”

Những câu nói đứt quãng, non nớt của con rối gỗ như từng nhát dao cứa vào tim người nghe. Ngạc Kiếm giộng thanh kiếm lớn xuống, quát lên:

“Con khốn Vân Kiếm.”

“Chị... chuyện này...”

Phượng Ngân hãi hùng nhìn con rối gỗ quái đản đằng trước.

“Rối này mang linh hồn của một cô bé.”

“Cắn... tức là...”

“Nó bị ăn thịt!”

Lê Thị Năm nghiến răng, vung kiếm đập đánh rầm một cái xuống đất. Sức mạnh từ nhát chém cày ra một cái rãnh sâu đến một gang tay, dài ba bốn mét.

Cô ta hít một hơi thật sâu cho bình tĩnh, rồi tiếp:

“Nếu chém vỡ quả tim kia, gϊếŧ con rối gỗ thì hồn con bé con sẽ tiêu tan luôn, muốn đầu thai cũng không có cách gì.”

Phượng Ngân thốt nhiên giật mình, trong lòng thầm hô là may mắn ban nãy không thành công đánh nổ trái tim của con rối.

Ngạc Kiếm nghiến răng trèo trẹo, bảo:

“Con khốn này tính toán hay thật. Con rối thì khắc chế Lục Thần quyết của cô em, còn nếu như chị và lão Trúc Kiếm ra tay nó sẽ để cô bé con bị phong trong đó lên tiếng, trói tay trói chân bọn ta.”

“Lẽ nào chị cũng không có cách nào?”

“Chị thì chịu thôi, nhưng không phải là không có ai cứu được con bé này, để nó siêu thoát đầu thai.”

“Người đó ở đâu? Để em đi tìm.”

Ngạc Kiếm chỏ ngón cái về phía ngôi nhà hoang, bảo:

“Cần gì phải tìm cho mất công? Thằng Quý chứ ai.”