Đất Ma

Chương 16: Lục thần quyết

“Nghi binh? Định nói phét đến lúc nào??”

Ả Lan nghiến răng, hỏi.

Điền Quý đáp:

“Chị Lan hỏi câu này, thằng em đánh giá là giận quá hóa ngu. Chị không thử nghĩ ngược lại xem, nếu thằng Quý này đã nghi ngờ hai người từ lúc rắc bột, tại sao còn cố tình để cô bạn đi cùng lộ ra sáu loại vũ khí bằng đồng đen?? Giao trứng cho ác à? Chị này, đến cái nước này rồi, chị sẽ không cho rằng thằng em đây là thằng ngu đấy chứ?”

“Không ổn!”

Ả Lan kêu lên, định điều mấy con chim sẻ bay đi báo cho chồng.

Chỉ tiếc là, đám sẻ vẫn rúc đầu vào cánh, ngủ khì trên cành cây như thể không nghe thấy tiếng gọi.

Điền Quý chỏ xuống chân, nói:

“Trận pháp cách âm này bày đơn giản lắm, em làm nhoằng cái là xong ấy mà.”

Quả thật, chỗ anh chàng đang đạp lên, có thể loáng thoáng thấy một vòng tròn ánh sáng nhỏ bằng quả cam.

Ả Lan nghiến răng, hất đầu về phía Điền Quý, huýt sáo ra lệnh cho Bối Kiếm Cẩu. Con chó nhỏ bỗng lớn bổng lên một vòng, răng chìa ra khỏi mồm, lởm chởm sắc lẹm, lông toàn thân dựng đứng, tua tủa như gai nhím. Lại thấy trên lưng nó hiện lên đồ văn một thanh kiếm dài, mũi kiếm hướng về đuôi, sáng lên lập lòe trong đêm tối.

Bối Kiếm Cẩu có thể phá tà, nhưng trên đời có câu vật cực tất phản. Kiếm trên lưng chó có thể chém yêu tà, tự nhiên cũng có thể cắt bỏ thế đất tốt đẹp, phá hoại phong thủy, thậm chí hại ngược cho chủ. Sở dĩ ở Á Đông không phải ai cũng bày sư tử đá cũng vì duyên cớ tương tự. Không đủ uy quyền trấn áp được sư tử, tám chín phần sẽ bị nó hại.

Hai vợ chồng Lan – Hùng tất nhiên không đủ uy quyền trấn áp Bối Kiếm Cẩu, nên bình thường cũng không tùy tiện mượn sức nó quá lâu là vậy.

Con chó ngửa cổ tru lên, sau đó tung mình, nhảy xồ vào muốn vồ chết Điền Quý.

Anh chàng lập tức nghiêm túc lại, lấy ra lá bùa ban nãy phong ấn lửa Chu Tước, quăng về phía con chó. Bối Kiếm Cẩu xồ tới quá nhanh, giữa không trung không thể chuyển hướng, cứ thế bị ngọn lửa Chu Tước nuốt chửng.

Điền Quý phủi áo, nói:

“Này chó con, để anh dạy cho một bài vỡ lòng về ngũ hành nhé. Kiếm trên lưng chú mày là hành kim, mà hỏa thì khắc cái gì nhỉ?”

Bối Kiếm Cẩu bị lửa Chu Tước vây chặt, không sao thoát nổi, chỉ biết cuộn lại thành một đống, cắn răng chống đổ lửa thiêu.

Anh chàng lại gõ một ngón tay xuống đất, nói:

“Ê. Anh cho nhóc một lựa chọn. Hoặc là nhóc đi theo anh, hoặc anh nung chảy kiếm trên lưng nhóc rồi thả đi. Nhưng anh mày cũng muốn xem xem thằng nhóc như mày mất kiếm rồi, người ta còn để ý tới chú mày không.”

Điền Quý biết Bối Kiếm Cẩu là tướng chó thần, lại được hai người Hùng – Lan huấn luyện, khả năng rất cao là nó hiểu tiếng người. Nhưng ngặt nỗi, giống chó rất trung thành. Nếu như Bối Kiếm Cẩu không chịu buông mà nhất quyết nghe lời chủ, đòi gϊếŧ anh chàng bằng được, Điền Quý cũng chỉ có cách nung chảy kiếm trên lưng nó, cho nó thành con chó thường.

Phượng Ngân vẩy mạnh thanh kiếm đồng đen trên tay, máu nhiễm trên lưỡi kiếm toàn bộ đều bị hất xuống đất. Trước mặt cô nàng, một con chim to như con cò nằm vật ra trên một nấm mồ, người đầy vết chém, không tài nào nhận ra đâu là máu đâu là màu lông tự nhiên của nó.

Con thần trùng nhếch cái mỏ đỏ lên, nhưng gắng gượng mãi cũng không đào đâu ra sức lực, nên chỉ được một lúc là đầu lại gục xuống.

Phượng Ngân lấy chân đạp lên người nó một cái, cúi đầu nhìn xuống, mặt lạnh như tiền, ánh mắt hàm chứa sát ý áp đảo, đủ khiến người bình thường cứng đờ tại chỗ.

“Có thế thôi à? Còn chiêu gì nữa thì giở nốt ra đây xem nào.”

Cô nàng sẵng giọng, hỏi. Thanh kiếm đồng trên tay kéo trên mặt đá đến tóe lửa.

Con thần trùng rên lên một cái, nhưng không dám dương dương tự đắc trước mặt Phượng Ngân như hồi chiều hôm trước nữa.

Cô nàng đưa ngón tay, búng lên lưỡi kiếm đồng nghe “tinhhh” một cái, lại lườm con thần trùng, hỏi:

“Ai là người đứng sau lưng ra lệnh cho mày gϊếŧ cả nhà anh Nam, khôn hồn thì nôn ra đây. Sự kiên nhẫn của tao có hạn thôi.”

Con thần trùng ngậm chặt mỏ, đôi mắt người với con ngươi đỏ lòm của nó nhìn chằm chằm vào cô nàng với vẻ oán độc và không cam lòng.

Phượng Ngân thấy con thần trùng có vẻ không phục, bèn nhíu mày, nói:

“Sao?? Muốn đánh thêm lần nữa không?”

Con thần trùng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, sẵng giọng quát:

“Mẹ kiếp, hôm nay là cái ngày quái gì mà xui thế, gặp phải đúng thứ khắc tinh nhà mày!”

Phượng Ngân thản nhiên đáp:

“Ở đời này một vật trị một vật, cái gì cũng có khắc tinh của nó, loại như mày đâu phải ngoại lệ? Mày thua rồi, giờ khai ra không hay để tao từ từ tra khảo?”

Con thần trùng hứ một cái, rồi không thèm nói thêm chữ nào nữa.

Thấy nó nhất quyết không hé răng, bèn lấy ra một lá bùa Điền Quý đưa cho hồi nãy, dán lên trán con chim. Con chim quỷ không kịp kêu tiếng nào, đã hóa thành một làn khói rồi bị hút vào trong lá bùa. Tấm bùa lúc trước còn trống rỗng bỗng hiện ra hình một con chim mỏ đỏ, mặt người, mặc một cái váy xòe, đội mũ bảo hiểm và đi giày cao gót,

“Tiên sư thằng khốn nạn nào làm cái bùa chết tiệt này?!”

Tiếng thét đầy oán hận của con thần trùng văng vẳng vọng ra từ lá bùa.

Phượng Ngân thở ra một hơi, cất lá bùa phong ấn con thần trùng lại vào túi.

Trận đánh này dễ hơn cô nàng tưởng nhiều...

Còn nhớ, Điền Quý từng nói, hai điểm đáng sợ nhất của thần trùng là mắt âm dương không nhìn thấy nó và thuật bắt hồn của nó. Cái trước thì Phượng Ngân đã ăn bánh trôi ở đền Con Mắt, coi như bỏ qua. Nhưng điều khiến cô nàng thấy khó hiểu là tại sao con thần trùng không dám dùng thuật bắt hồn với mình.

Hay nói đúng hơn, nó vừa dùng thuật bắt hồn với Phượng Ngân là đã kinh hồn táng đảm, chả còn tâm trí đâu mà chiến đấu nữa.

Phượng Ngân ngó thanh kiếm đồng, tự hỏi:

“Lẽ nào liên quan đến Lục Thần quyết của nhà mình??”

Nhà họ Trịnh là dân võ nhiều đời, trong dòng họ có một bộ bí pháp chỉ truyền cho con cháu dòng chính, tuyệt nhiên không truyền cho người ngoài, gọi là Lục Thần quyết.

Cái gọi là lục thần, thực ra không nổi tiếng như tứ tượng, hay ngũ hành, nhưng trong một vài trường phái phong thủy địa lý, bấm độn kinh dịch mà nói thì ba khái niệm này liên quan mật thiết đến nhau.

Lục thần gồm: tứ tượng, Đằng Xà, Câu Trần; lần lượt ứng với ngũ hành mộc, kim, hỏa, thủy, thổ. Một hành thổ khuyết thiếu trong tứ tượng được gán cho hai thần Đằng Xà, Câu Trần. Lục Thần quyết của nhà họ Trịnh lấy sáu mạch khí ở tay làm căn bản, mỗi mạch luyện theo một thần, vừa vặn tương ứng với sáu loại binh khí đồng đen của Phượng Ngân mang theo.

Dựa vào môn công phu này, cô nàng tin tưởng dù có phải đánh một trận với vua của loài ma rừng thì mình cũng không thể thua được. Thế nhưng, nếu nói liệu Lục Thần quyết có công dụng khắc chế thuật câu hồn của thần trùng hay không, và nếu có thì nguyên lý ra sao, thì cô nàng không hiểu cho lắm.

“Có lẽ nếu chị mà còn, chị sẽ giải thích cho mình ngay.”

Phượng Ngân vừa nghĩ đến đây, vô thức thò tay vào túi, lấy ra một xâu chìa khóa. Móc khóa là một con phượng hoàng Á Đông nhồi bông, thêu theo kiểu hoạt hình, mắt to chân ngắn, béo ục béo ịch.

Ký ức về cái móc khóa vẫn còn mới nguyên trong hồi tưởng của cô nàng, như thể mọi chuyện chỉ vừa xảy ra vào hôm qua vậy.

Phượng Ngân lắc đầu, tự ép mình nghĩ sang chuyện khác:

“Nhắc mới nhớ, mình mang chùm chìa khóa duy nhất mở được tủ bàn thờ đi thế này, ông già ở nhà chắc tức đến nỗi mồm phun lửa, tai xì khói mất.”

Chẳng là, trước buổi đính ước mấy hôm, cái chìa khóa dùng để mở tủ ban thờ đã bị gãy mất. Ông Mạnh đã mời anh thợ khóa trong làng đến nhà sau buổi âm hôn để đánh thêm một bộ chìa sơ cua. Thế nhưng, lúc bỏ trốn, vì không muốn bỏ lại di vật duy nhất của chị gái nên Phượng Ngân cuỗm cả chùm chìa khóa theo.

Cô nàng ngẩng lên bầu trời, đổi kiếm sang tay trái, chĩa vào vầng trăng, nói:

“Đêm cũng muộn rồi, có vài chuyện nên giải quyết cho xong đi.”

Vừa dứt lời, lưỡi kiếm rụt vào, chuôi kiếm mở ra, nháy mắt chuyển thành một cái quyền sáo đen kịt, trang trí họa tiết mai rùa, che kín từ đầu ngón tay cho đến tận khuỷu tay. Cô nàng giơ quyền sáo lên chắn trước người, các đường vân mai rùa bắt đầu phát sáng.

Không khí phía trước Phượng Ngân bắt đầu gợn sóng, như một mặt hồ đang đón lấy những giọt mưa đầu tiên. Sáu viên đạn bắn lén từ chỗ tối dễ dàng bị khóa lại trong không trung, không tài nào tiến thêm nổi dù là một phân. Đạn bay hết đà, cũng không rơi xuống mà tiếp tục lơ lửng trong không khí. Nhìn từ xa, những tưởng thời gian chỗ đó đã đông cứng lại. Phượng Ngân hất tay một cái, mấy viên đạn lập tức quay ngược đầu lại, lao về phía chúng được bắn ra, tốc độ và uy lực còn hơn bắn ra bằng súng mấy phần.

Một tiếng chó tru cất lên, sáu viên đạn đánh vào người của con Bối Kiếm Cẩu đều vỡ tan tành cả.

Hùng từ từ bước ra từ phía sau con chó, súng lăm lăm ở tay, nói:

“Xem ra lần này tính sai rồi.”

“Không ngờ con thần trùng thua nhanh như thế?”

“Không sai. Đánh giá cô em quá thấp đúng là sai lầm của vợ chồng tao.”

Phượng Ngân gật đầu, không phản đối.

Cô nàng cũng biết, nếu ban nãy mình đánh nhau mà bị Hùng và con Bối Kiếm Cẩu quấy rầy thì chưa chắc con thần trùng đã bị bắt dễ dàng đến thế. Sở dĩ, đối phương không vội xuất hiện ngay vì sợ bị lộ tẩy, lại không tin con chim quỷ với thuật bắt hồn lại thua chóng vánh đến vậy, thế nên mới đến muộn đó thôi.

“Vậy sao??”

Hùng nhếch mép, đoạn vỗ đầu con chó một cái, ra vẻ tự hào lắm.

“Muốn nói gì thì nói thẳng đi, vòng vo tam quốc làm gì?”

“Chúng ta đánh cược một ván nhé?”

“Cược gì?”

Tay Hùng cười lạnh:

“Nếu tao nói mày sẽ phải thả con thần trùng ra thì mày có tin không?”