Đất Ma

Chương 2: Gà mổ xác

Biết mình bị ma trêu, Phượng Ngân mới nổi nóng toan cho cả hai một trận thì Điền Quý vội vàng can lại, bảo:

“Họ đùa thôi mà, không có ác ý gì đâu. Người trong nghề với nhau cả.”

Anh chàng lấy một ít tiền vàng mã ra, lại hỏi:

“Hai bác là thổ địa ở đây, cho cháu hỏi thăm nhà anh Bắc ở đâu với.”

“Bắc bán gà chứ gì?? Ra cửa ga rẽ trái đi độ hai trăm mét, vào ngõ số sáu, tìm nhà thứ chín là đến.”

Hai ông lão ma đáp xong, bèn giơ tay chỏ chỏ vào mớ tiền giấy Điền Quý đang cầm. Anh chàng trao tiền âm phủ sang, vừa chạm vào tay họ là cả xấp đã hóa thành tro rơi lả tả xuống đất. Bấy giờ Điền Quý mới ra hiệu cho Phượng Ngân đi theo mình đến nhà của Bắc.

Đi được một chốc, xa khỏi hai ông bác ma, cô nàng mới hỏi:

“Này! Anh nói người trong nghề là sao??”

“Người trong nghề thì là người trong nghề thôi...”

Anh chàng nói xong, đi thêm vài bước thì bỗng đứng khựng lại như thể vừa nhận ra chuyện gì đó.

“Chẳng nhẽ... cô không biết gì hết hả?”

Điền Quý quay lại, hỏi mà mặt méo xẹo.

“Làm... làm gì có...” – Phượng Ngân nhìn sang chỗ khác, có vẻ bối rối trước câu hỏi bất ngờ của anh chàng.

Thấy thế, Điền Quý bèn thở dài, đoạn nói:

“Chỗ này không tiện nói, tìm quán của anh Bắc rồi tôi kể cho.”

Cô nàng Phượng Ngân ngó dòng người tất tả mưu sinh ngược xuôi trên hè phố một thoáng, rồi cũng gật đầu đồng ý. Bây giờ là lúc cả nước cùng hướng đến công nghiệp hóa, hiện đại hóa, giữa ban ngày ban mặt nói chuyện ma quỷ thế này, nhẹ thì bị coi là người hâm, nặng thì khéo còn phải lên đồn giải trình việc truyền bá mê tín dị đoan ấy chứ.

Điền Quý dẫn cô nàng mới quen đi theo chỉ dẫn của hai ông lão ma, loanh quanh hơn nửa tiếng mới tìm được cửa hàng bán gà của Bắc. Quán cách ga không xa, nhưng vì ngày xưa thị trấn này là nơi kháng chiến, đường xá sắp xếp như trận đồ, ngõ nọ xiên vào hẻm kia, ngách này lại gối lên đường khác. Tuy không đến mức trận đồ như phố cổ Hà Nội, song người từ nơi khác đến như Điền Quý và Phượng Ngân thì chẳng biết đâu mà lần thật.

Quán của Bắc là một cái nhà mái tôn xập xệ, tối om và ẩm thấp. Từ ngoài cửa đã nghe inh ỏi tiếng gà vỗ cánh, đứng từ xa đã ngửi thấy mùi cứt gà hôi rình.

Trước cửa nhà có một người gầy đét như cái que ngồi cởi trần, quạt trên tay phẩy lia lịa mà vẫn mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Phượng Ngân đoán chắc là cái người tên Bắc – chủ quán. Những người Điền Quý từng tiếp xúc kể từ lúc xuống tàu, không phải ma thì cũng là quỷ, chẳng ai là con người cả.

Điền Quý bước lên mấy bước, chào lớn tiếng:

“Anh Bắc.”

“Ô. Thằng Quý đấy à? Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?”

Anh Bắc ngóc đầu dậy, mắt gà gà như người say, rồi lại ngó Phượng Ngân đang đứng phía sau Điền Quý một cái. Đôi môi mỏng dích nhếch lên, anh ta bèn bá cổ Quý, nói:

“Kinh thật. Nghe đâu cậu mới lấy vợ, mà bận quá không xuống được, trùng hợp thế nào hai vợ chồng lại lên cái nơi khỉ ho cò gáy này trăng mật à?”

Phượng Ngân bèn nói, giọng không thân thiện cũng chẳng lạnh nhạt:

“Bọn tôi không phải quan hệ đấy, mong anh đừng hiểu nhầm.”

Anh Bắc gà “à” lên một cái, rồi cười trộm, nói:

“Ra là đào hôn cùng tình nhân à? Chết chết. Tình tiết như phim truyện thế này mà không báo cho anh biế...”

Ánh mắt lạnh và sắc như lưỡi kiếm của Phượng Ngân khiến anh hàng gà vội vàng nuốt nốt mấy câu định nói vào bụng.

Điền Quý bèn bảo:

“Tình cờ gặp trên đường thôi, nói cho đúng thì đây là khách hàng của em.”

“Ra là chuyện làm ăn. Sư bố nhà ông, chả nói sớm, làm người ta dọa tớ tí thì đái ra quần.”

Anh Bắc phủi quần đứng dậy, rồi dẫn hai người bước vào cửa hàng.

Quán của anh Bắc là một căn nhà kiểu cũ, ba gian, hai chái. Sân trước đã được cải tạo lại thành nơi nuôi nhốt gà, chỉ để lại một lối đi bé tẹo, tối mù sát tường trái. Mới bước vào, mùi hôi thối khăm khẳm bốc lên, gián bò loạn xạ dưới đất khiến Phượng Ngân nhăn mặt lại, nhưng thấy anh Bắc bán gà và Điền Quý chẳng tỏ vẻ gì khác lạ, nên cô nàng cũng cố nhịn chứ không chịu kém.

Song kể cũng lạ, đi chưa được bao lâu, cô nàng đã cảm thấy trong bóng tối có những ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Lối đi chật hẹp chỉ đủ đi hàng một, Phượng Ngân lại là người đi cuối cùng, thế nên những cái nhìn đó tuyệt đối không thể là của Điền Quý và anh Bắc được.

Càng đi sâu vào, nhiệt độ càng hạ xuống. Ban đầu chỉ thấy man mát dìu dịu, còn bây giờ chẳng khác nào bước đi trong hầm băng vậy. Điền Quý đi trước bỗng dừng phắt lại, móc trong túi quần ra một lá bùa nhàu nát, bảo:

“Nếu cô lạnh thì dán cái này lên người đi.”

Phượng Ngân thì vốn không tin một mảnh giấy có thể thay đổi được nhiệt độ trong phòng, nhưng anh chàng đã có lòng, cô nàng cũng chẳng tiện từ chối. Nào ngờ bùa vừa chạm vào áo, Phượng Ngân đã thấy ấm sực cả người, cái lạnh ban nãy chẳng còn chút tăm hơi nào.

Cô nàng nhìn Điền Quý một cái, bóng lưng với tấm áo sơ mi xộc xệch bỗng chốc trở nên bí hiểm dưới ánh đèn leo lét.

Bây giờ Phượng Ngân mới sực nhận ra một việc: nếu Điền Quý đã quen với anh Bắc bán gà từ trước thì tại sao hồi nãy lại hỏi hai con ma đường đến đây?

Cô nàng đang định đi tiếp, thì bỗng nghe cộc một cái.

Âm thanh rất khẽ, nếu là người khác thì chưa chắc đã nghe thấy. Nhưng Phượng Ngân vốn không phải một cô gái bình thường, từ lúc đặt chân bước vào con ngõ này đã hết mực cảnh giác đề phòng có trá, nên nhận ra ngay.

Chỗ tiếng động phát ra chính là mấy cái l*иg gà bên tay phải.

Dưới ánh đèn nhờ nhờ, nằm lăn lóc dưới nền gạch hoa, nổi bật lên như vết mực trên tờ giấy trắng là một ngón tay người. Khẳng khiu, xanh lét và cứng đờ. Nhìn chiều dài và hình dáng thì có thể đoán ấy không phải ngón tay của người trưởng thành, mà của một đứa trẻ dưới mười tuổi.

Còn chưa hết bất ngờ, thì từ một cái l*иg sát đất, một cái đầu gà bỗng lách qua song sắt. Cái đầu với bộ lông nham nhở lừ lừ chuyển động, con mắt mở trừng, thao láo nhìn về phía Phượng Ngân với vẻ cảnh giác. Nói đoạn, nó vội vàng lấy mỏ ngậm lấy ngón tay người rồi rụt lại vào trong l*иg sắt.

Phượng Ngân có thể chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Con gà vừa thò đầu ra có một cặp mắt không hề giống gà bình thường, mà trông hệt như mắt người.

Sân sau nhà Bắc là một khoảng sân gạch, mé tường đông là giếng nước, trên đặt cái lược bằng ngọc lục bảo, mé tường tây có một cái am thờ.

Muốn đến chỗ này ắt phải vòng qua khu nhà ở nơi gia đình anh Bắc sinh hoạt, thế nên khách khứa đến mua thịt cũng ít khi lai vãng.

Bắc với lấy cái lược ngọc, đoạn băng qua sân, bước đúng bảy bước rồi xoay tượng quan âm lại, đưa lược chải vào lưng tượng ba lần. Lập tức, bên dưới lớp gạch lát có tiếng gõ cốc cốc vang lên, sau đó là một giọng khàn khàn:

“Mấy”

Bắc quay lại nhìn Điền Quý, sau khi anh chàng gật đầu mới lên tiếng đáp:

“Hai.”

“Xuống đi.”

Nói xong, tiếng nói quái dị bên dưới lớp sân gạch cũng im bặt đi.

Điền Quý nhún vai, trỏ cái giếng, nói:

“Cô hay tôi nhảy trước?”

“Hả... Chuyện này...”

Anh chàng thấy Phượng Ngân do dự, thì không nói thêm câu nào nữa. Điền Quý bước nhanh tới, rồi cứ thế nhảy xuống cái giếng ở góc sân phía đông.

Chứng kiến con gà có cặp mắt như người, mổ xác mà sống ban nãy khiến Phượng Ngân chần chừ trong giây lát. Ai mà biết nhảy xuống cái giếng bé tẹo, tối mò và sâu hoắm ấy thì sẽ có chuyện gì xảy ra?? Nhưng rồi, thu hết can đảm, cũng như tự tin vào năng lực của bản thân, Phượng Ngân cũng nhảy xuống theo.

Bóng tối nuốt trọn cả hai người.