Cậu Lưu Nhất Trí là một người chẳng có gì nổi trội, tướng mạo bình thường, thành tích học hành cũng bình thường. Nhưng từ nhỏ cậu đã cảm thấy mình khác với những đứa con trai của hàng xóm bên cạnh, bọn nó thích xem siêu nhân, thích tơ tưởng làm anh hùng.
Còn cậu chỉ thích những thứ nhỏ xinh và đáng yêu, thích chơi với bọn con gái hơn.
Sau này dần lớn Nhất Trí trở thành một cậu trai vui vẻ hòa đồng trên môi luôn nở nụ cười nhưng cậu cũng hiểu rõ hơn về mọi thứ kể cả giới tính, lúc thầy cô đưa cho cậu tờ phiếu kiểm tra sức khỏe, đến phần giới tính Nhất Trí đã hoang mang rất lâu. Cậu tự hỏi mình phải chọn bên nào cho đúng suy đi ngẫm lại cậu vẫn khoanh tròn chữ Nam.
Đến năm cấp 2 Nhất Trí lúc này như đã chấp nhận con người thật của mình Cậu Thích Con Trai hơn là những người con gái xinh đẹp bên cạnh.
Không suy nghĩ nhiều cậu đã quyết định lấy hết can đảm để thú nhận sự thật này với người thân, cậu bước vào nhà ba và mẹ cậu đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ và xem tin tức. Nhất Trí bèn ngồi xuống gương mặt nghiêm túc ánh mắt kiên định nói: "Ba mẹ... Con... Con là Gay và con thích con trai".
Đối mặt với lời thú nhận này của người con duy nhất của họ, bà Lưu nước mắt lưng tròng tựa vào vai ông Lưu. Dù vậy nhưng đối với họ chỉ cần Nhất Trí hạnh phúc với quyết định của mình, thì cậu có là giới tính gì đi chăng nữa chỉ cần cậu là chính mình, họ đã mãn nguyện lắm rồi.
Dưới sự chấp nhận của ba mẹ Nhất Trí không kiềm được nước mắt mà lao vào lòng họ bật khóc nức nở.
Cậu cũng đã quyết định sẽ Come Out với cả bạn bè của cậu. Nhưng cậu nhận lại chỉ có sự ghê tởm những lời chế giễu của họ, rồi Nhất Trí nhìn về phía người bạn thân mà mình chơi cùng đã rất lâu, hồi đáp lại là ánh mắt nhìn cậu cứ như là con quái vật.
Cậu bạn đó: "Eo ơi, mấy nay tao chơi với nó không biết có bị lây không nữa. Kinh vl!".
Những người khác: "Ừa đúng là kinh thiệt, mày mau về tắm đi không là con virus của nó lây cho mày đó hahaha!".
Những lời cay nghiệt ấy lại là từ miệng của những người cậu luôn xem là bạn tốt thốt ra. Bộ cậu yêu người cùng giới là sai sao, là phạm pháp hay sao, là hại chết người hay sao. Cậu chỉ là muốn có một cuộc sống bình thường, có một tình yêu đẹp được mọi người chấp thuận cũng là sai hay sao.
Bị xa lánh bị đùa cợt, mọi người miệt thị, cậu trở thành một con người lạnh nhạt không còn cảm xúc. Trên môi Nhất Trí không còn nụ cười hồn nhiên, ấm áp của ngày xưa nữa.
Nhất Trí đã chịu đựng suốt hết cấp 2, thấy thế ba mẹ cậu đã nhanh chóng cho chuyển cậu học ở một trường cấp 3 khá xa nơi cậu sống, nên cậu phải ở trọ lại nơi đó.
Những ngày tháng tẻ nhạt cứ thế trôi qua, cậu không biết tại sao chuyện mình là Gay cả trường mới này ai cũng biết, nhưng giờ với Nhất Trí chuyện đó chả còn quan trọng nữa, không một người bạn cuộc sống tẻ nhạt, trầm tư ít nói cậu sống kép kín mình, Nhất Trí bị mọi người trong trường gắn mác là tên lập dị nếu tiếp xúc với cậu sẽ bị cả trường cô lập.
Nhưng mà trước giờ chưa ai dám động chạm đến cậu. Vì họ biết cậu là một người không hề dễ đυ.ng.
Một ngày vẫn như mọi ngày cậu bước trên hành lan quen thuộc để tới thư viện.
"Rầm, Bộp".
Người thần bí: "Ahh... Đau chết tôi!".
Cậu bị một chàng trai cao hơn cả cái đầu đâm phải, Nhất Trí chỉ nhìn người đó cái trong có vẻ rất đẹp trai, rồi đứng dậy chuẩn bị đi tiếp thì liền bị người đó nắm lại, gương mặt lo lắng hỏi: "Cậu... Cậu có sao không, cho tôi xin lỗi nha!".
Nhất Trí nhíu chân mày một cái không trả lời gạt tay cậu ra lòng thầm nghĩ *Tên này bị gì ấy nhỉ, nếu những tên khác chắc hẳn bay giờ phải thấy ghê tởm và tránh xa mình rồi chứ*.
Người đó: "Cái này cho cậu xem như lời xin lỗi nha hìhì".
Cậu chưa kịp phản ứng đã bị tên đó nhét chiếc bánh kẹp thịt vào người, rồi nhanh chóng xoay người chạy tiếp, chẳng quan tâm nhiều cậu xoay người định đi tiếp thì lại bị giữ lại lần nữa khiến Nhất Trí phát quạu.
Nhất Trí: "Lại gì nữa đây?!".
Cậu ngoảnh đầu chỉ thấy tên vừa nãy khum người thở gấp nói: "Mình... Hộc hộc mình tên Mạnh Ngọc Duy lớp 11A3 nếu hộc ha... Nếu cậu có bị thương hay gì đó tới tìm mình, mình sẽ chịu trách nhiệm, vậy nhe Bye!".
Nói xong tên đó lại một lần nữa co giò chạy, trong một khoảnh khắc nhỏ cậu lại thấy tên này khá đáng yêu. Đôi môi đã lâu không cười của cậu chợt hiện lên đường cong nhẹ.
Cậu có mơ cũng không ngờ rằng một cuộc gặp gỡ có thể sẽ thay đổi cả cuộc sống của chính mình.